Chương 54:Đích đến tiếp theo.
Chương 54:
“Đây nhóc, đây là mấy thứ nhóc yêu cầu.” Engineer trong đội hậu cần bê ra một hộp gỗ chất đầy vài linh kiện thừa bên trong đưa cho
Yelena. Xong rồi nhìn cô bé lấp vấp ôm lấy chiếc hộp trong tay, người lính nói thêm.
“Mà có cần ai đó mang đi giúp không, tuy chỉ toàn mấy thứ lặt vặt nhưng cũng nặng phết đấy?”
“Dạ không ạ, em cảm ơn.” Yelena lễ phép từ chối lời đề nghị giúp đỡ của người lính. Cô bé cúi đầu chào rồi ôm chiếc hộp trong tay chạy
đi.
Còn Engineer thì vác cờ lê quay trở lại với công việc.
Đã hai tuần trôi qua kể từ khi Twilight tỉnh dậy.
Hơn một tháng trời b·ất t·ỉnh, cơ thể của cậu thức sự khá yếu, nên qua ngày hôm sau, Hisomaru đến thăm bệnh đã ra lệnh cho cả đoàn
tạm thời đóng trại ở đây nghỉ ngơi vài ngày.
Qua ngày thứ ba tỉnh lại, Twilight đã có sức ngồi dậy nói chuyện. Việc đầu tiên cậu làm, là xác nhận lại tất cả những gì đang diễn ra.
Và sau khi biết từ ngày khởi hành, cả đoàn đã di chuyển với tốc độ rất nhanh nhằm thoát ly khỏi biên giới Ursus nhanh nhất có thể.
Tuy đạt được thỏa thuận với Patriot, nhưng họ không chắc thượng tầng Ursus sẽ phản ứng gì với chuyện này.
Để chắc chắn không bị truy kích theo, Hisomaru muốn mọi người di chuyển xuyên ngày đêm.
Còn Twilight lại nghĩ khác.
Sau khi nghe Hisomaru nói về chuyện này trong lúc thăm bệnh, cậu quay qua người còn lại cũng đồng thời ngồi ở đó.
“Trial, anh có thể cử trinh sát quay ngược trở lại kiểm tra xem quân Ursus được không? À phải, anh coi nếu Rag và Will rảnh tay thì bảo
họ đi cho nhanh.”
Lại thêm vài ngày trôi qua, cả đoàn vẫn tiếp tục di chuyển nhưng với tốc độ chậm hơn.
Will và Rag quay trở lại, mang theo tin là không có bất cứ dấu hiệu nào về việc bị truy đuổi.
Biết được điều này, Twilight lại thuyết phục Hisomaru về việc tiếp tục giảm tốc độ di chuyển xuống, giữ ở vận tốc lúc họ đi sâu vào
Ursus.
Cậu nói rằng nếu không bị đuổi theo thì nên bắt đầu dưỡng sức từ đây, khi qua khỏi biên giới thì bứt tốc mà chạy.
Ở trong rừng này, họ đang tạm thời an toàn, nhưng khi ra khỏi đây đến với vùng đất hoang rộng lớn, lúc đó thì chẳng có chỗ nào mà nấp
đâu.
“Chắc mọi người cũng biết chuyện tôi bị treo thưởng khoảng vài chục triệu đồng Rim Billiton chứ nhỉ, còn thêm việc bao nhiêu thế lực
ngứa mắt với chúng ta nữa chứ. Không biết việc chúng ta tách ra có bị truyền ra hay không, nhưng nếu bị phục kích thì cũng phiền lắm
đấy.” Twilight ngồi trên giường chỉ trỏ giải khai ý kiến của mình.
Nghe xong, Hisomaru cảm thấy cậu nói có lý.
“Tôi cũng thấy vậy.” Trial cũng đồng tình theo.
Thế là sau một chút bàn bạc với kết quả là sự thống nhất ý kiến của ba người nắm quyền. Họ quyết định làm theo dự định của Twilight.
Tốc độ di chuyển được thả chậm lại.
Mọi người có thể thoải mái đi săn hoặc đơn giản hơn là luyện tập với nhau.
Đó là ở đội hai.
Còn đội hậu cần thì địa ngục mới thực sự bắt đầu.
Chả biết là vì lý do gì, Twilight mới vừa khỏe hơn đôi chút đã bắt bớ tất cả Engineer lao đầu vào công việc.
Sửa chữa xe cộ, bảo dưỡng, đúc lại v·ũ k·hí.
Không có chỗ bày ra dụng cụ chuyên dụng, nhưng trong suốt hai ngày liền, ngọn lửa trại ở chỗ họ còn chả được tắt lấy để nghỉ ngơi,
những tiếng đập sắt, lắp ráp linh kiện vang vọng suốt cả đêm.
Mãi cho đến bình minh ngày thứ ba, mọi thứ mới kết thúc.
Một thành viên của đội hậu cần kéo lê xô nước tới tạt tắt đi ngọn lửa còn âm ỷ cháy trong lò, rồi ngủ gục ngay tại chỗ, phải nhờ mấy
người đi ngang qua kéo về lều.
Quãng thời gian đóng trại theo đó cũng kéo dài thêm một ngày.
Rồi cả đoàn mới tiếp tục xuất phát.
Yelena mang theo hộp đồ đi dọc về phía lều của Twilight.
Trên đường thì gặp những người lính khác đi ngang qua.
Mấy ngày gần đây, bằng việc Twilight tỉnh lại, Yelena cũng theo cậu tiếp xúc nhiều hơn với những người lính khác.
Không còn c·ách l·y chính mình, cô bé cũng dần trở nên quen thuộc hơn với những người ở đây, đặc biệt là đội hậu cần.
Là những người xuất thân từ tầng lớp thấp nhất ở Rim Billiton, họ rất dễ đồng cảm với hoàn cảnh của Yelena.
Và cũng ngược lại, Yelena cũng rất dễ hòa nhập vào đây.
Thi thoảng, ngoài lúc chăm sóc cho Twilight, cô bé hay đi loanh quanh khu trại và giúp đỡ những người lính chuẩn bị bữa tối, chuyển đồ
hoặc những gì tương tự vậy.
Nên khi bắt gặp Yelena mang đồ đi qua, họ rất nhiệt tình chào hỏi.
Vài người còn không biết lấy bánh kẹo từ đâu ra đưa cho cô.
“Dạ em cảm ơn, nhưng Dualah đang nhờ em làm vài chuyện.”
Nghe đến Twilight, và thấy được hộp đồ linh kiện lung tung, mấy người lính cũng hiểu, chào tạm biệt cô bé rồi rời đi làm chuyện của
mình.
Còn Yelena, vẫn nhận lấy bánh kẹo cất vào người, vẫy tay chào tạm biệt rồi tiếp tục cuộc hành trình.
…
Về được đến lều của Twilight, Yelena lễ phép cúi chào mấy người lính ở ngoài rồi vén lều đi vào.
Ở bên trong đã ngồi sẵn rất nhiều người.
Đó lần lượt là những cán bộ trong đoàn.
Căn lều dựng tạm vẫn thế, không có gì thêm ngoài một chiếc bàn gỗ cùng một tấm bản đồ trải trên đó.
Thấy Yelena vào, mọi người quay lại nhìn.
“A, nhóc tìm được mấy thứ đồ anh cần rồi à, giỏi lắm, cứ đặt đó đi, lát nữa anh sẽ làm việc với chúng!” Twilight ngồi trên giường giơ tay
lên nói, hai người Will và Jet đứng chắn trước mặt đồng loạt lùi ra để Yelena có thể nhìn thấy cậu.
Nghe lời, cô bé cẩn thận đặt thùng đồ xuống cạnh cửa lều rồi lon ton chạy lại ngồi lên giường, cũng thò đầu nhìn vào tấm bản đồ.
Dường như đã quen với sự có mặt của cô bé, Hisomaru không để ý mà tiếp tục trình bày.
“Như ta đã nói, chúng ta hiện đang ở đâu đó quanh đây.”
Ông chỉ tay vào một điểm trên bản đồ rồi nói tiếp.
“Xét theo tốc độ hiện tại, khoảng ba ngày di chuyển nữa thì chúng ta sẽ ra khỏi biên giới Ursus và đi thẳng tới Leithania.”
“Và bây giờ hai người đang bất đồng đích đến với nhau?” Nhìn vào điểm giao nhau giữ biên giới Ursus/ Leithania, Twilight không ngẩng
đầu lên nói.
“Đúng vậy, ta muốn đến thăm cháu gái của một người bạn cũ ở Yan.”
“Còn tôi muốn đến thăm em gái mỉnh, ở Londinium, Victoria.” Trial vội vàng xen vào miệng Hisomaru, trình bày lý do.
“Và hai người tranh cãi nhau về vấn đề nhảm nhí này từ tối qua đến giờ.”
“Đứa cháu đó là cháu đỡ đầu của ta, đã gần 20 năm rồi ta chưa gặp được nó.”
“Bữa trước tôi quên gửi quà giáng sinh cho nó, nếu mà không đến xin lỗi thì chắc chắn là thằng anh trai vô dụng này sẽ bị tuyệt giao cho
xem.”
“Đó là chuyện riêng của gia đình cậu, tự làm tự chịu đi.”
“Sao ông không kệ đứa cháu của mình đi, dù gì đó có phải là gia đình ruột thịt đâu?”
“Cậu nói cái gì!” Hisomaru gào lên khiến Trial sợ co rúm người.
Nhưng anh không chịu thua mà nấp sau lưng Twilight cố gắng nói lớn lại. “ Tôi nói đấy, thì sao?”
“Thôi thôi, ngừng, ngừng đi.” Nhìn hai người già trẻ cãi nhau sống c·hết, Twilight thở dài.
Trong khi Yelena ở bên cạnh kéo tay áo cậu hỏi hai người đang làm gì vậy.
“Ngoan ngồi im chút đi, anh xem cái này chút đã.”
Xoa đầu bảo Yelena yên lặng. Twilight quay trở lại quan sát tấm bản đồ suy nghĩ.
Cậu cũng có nơi muốn đi, về Rim Billiton.
Nhưng từ đây di đến đó thì quá xa, mà đi một mình thì lại không an toàn nên cậu đang tính nhờ Hisomaru hộ tống mình đi.
Mà bỏ mặc Trial thì cũng không được.
Nên nếu đi thì buộc cả ba phải đi.
Nói cả hai phải đi cùng với mình tới Rim Billiton.
Trước mặt một gã cuồng em gái và một lão già cuồng cháu gái đang cãi nhau thế kia.
Không hề là một ý hay.
“Haizz, đây không phải là lúc tỏ ra trẻ con.” Twilight thở dài trong người.
Cậu đang là người duy nhất có thể giải quyết vấn đề này.
Những người còn lại, Jet, Will, Rag, hay những đội phó khác đều không đủ quyền để chèn mồm vào. Họ đang yên lặng đứng ăn dưa bên
kia.
Haizz.
Twilight liếc nhìn về mấy tuyến đường đi đến hai nơi cần tới.
Giữa lúc tranh cãi giữa Trial và Hisomaru ngày càng nảy lửa hơn, Twilight mới bất ngờ lên tiếng.
“Ông già, ông nói muốn đi thăm cháu của mình ở Yan, cụ thể là ở đâu.”
Twilight tạm thời dừng việc tranh cãi lại.
“Ta không biết rõ, lần cuối cùng ta nghe về nó là đang ở một thành phố lớn nào đó xa về phía Tây.”
“Nếu mà ông còn không biết rõ thì…” Cảm thấy Twilight đang có vẻ nghiêng về phía Hisomaru, Trial nhanh nhảu chen vào.
“Yên lặng đi Trial.” Nhưng giọng gằn của Twilight vang lên buộc anh phải ngậm lại câu nói của mình.
Rồi cậu lại tiếp tục quan sát, những thành phố lớn của Yan, ở phía cực Tây.
Ở phía tây của Yan có tổng cộng 5 thành phố lớn.
ShamChun, thành phố du mục giao thương chính với các quốc gia biên giới phương Tây, Leithania, Siracusa và một ít Kazdel.
Shalin, tọa lạc ở phía Tây Nam, trị an không quá tốt vì hay bị q·uấy n·hiễu bởi các nhóm lính đánh thuê ở hoang mạc lân cận.
Yumen, lối vào của Yan, được biết đến với một lực lượng đồn trú dày đặc.
Và cuối cùng, nằm gần với Yumen nhất, Lungmen, một thành phố vừa mới thành lập những năm gần đây và được cai quản bởi một thành
viên hoàng gia, đang trên đà phát triển cực kỳ mạnh mẽ.
Ừ, một thành phố đang cực kỳ phát triển.
Và đó cũng là trạm trung chuyển cần phải đi nếu muốn đi về phía Đông.
Suy xét kỹ càng một lúc nữa, Twilight mới nói ra ý định của mình.
“Giải tán?”
“Đúng vậy, vì bây giờ cũng chả còn thứ gì chúng ta làm nữa, thay vì cứ bó cụm lại với nhau thế này, tôi nghĩ nên cho mọi người một kỳ
nghỉ ngắn cho đến khi Boss liên lạc lại.” Twilight nêu ý kiến.
“Trong khoảng thời gian đó, mọi người có thể dành thời gian để về nhà, đại loại vậy. Khi nào cần, tôi sẽ gửi thư báo nơi tập trung lại,
chúng ta cũng đâu sợ đào ngũ đâu mà.”
Khác với mọi loại tổ chức khác, Bloody Lines, hoặc ít nhất trong đội hậu cần và đội chiến đấu số 2 không sợ đào ngũ, tất cả thành viên
đều tham gia với tinh thần tự nguyện. Không những thé, ở đội hậu cần, Twilight còn phát lương mỗi tháng cho các thành viên gửi về nhà,
nên đây cũng có thể coi là một công việc kiếm sống.
Thời buổi nay kiếm việc cũng không phải là dễ dàng, đặc biệt là kỳ thị Infected ở khắp mọi nơi, bỏ trốn khỏi Bl là tự hại mình, chả có tý
ích lợi nào cả.
Lần giải tán này, có thể hiểu là một kỳ nghỉ cho mọi người làm gì thì làm.
“Ra là vậy.” Hisomaru cảm thấy đây không phải là ý tồi.
“Bỏ phiếu đi, ta ủng hộ quyết định của nhóc Twilight.” Ông nói kèm giơ tay lên.
“Tôi cũng cảm thấy không vấn đề.” Trial giơ tay lên ngay sau đó.
Rồi lần lượt mọi người cũng làm theo, không ai bỏ phiếu phản đối cả.
“Thế là xong rồi phải chứ? Giờ thì ai muốn đi đâu, đi cùng người nào, thống nhất hết rồi ghi giấy báo lại đây để về sau tôi còn biết mà tìm.”
Xử lý xong vụ mâu thuẫn và quyết định được đích đến tiếp theo, mọi người rời khỏi căn lều đi xử lý việc của mình.
Phải đi thông báo cho mấy người lính về chuyện tạm thời giải tán đó nữa.
…
Vài ngày sau, tất cả mọi người dều đã thống nhất được nơi muốn đi và đều đã được xử lý xong xuôi.
Và cũng đến lúc đặt chân bước ra khỏi lãnh thổ Ursus, họ vẫy tay chào nhau rồi chia ra đi đến đích đến của riêng mình.
Đôi lời của tác giả:
6 tháng, và cuối cùng mình cũng hoàn thành một nửa sự kiện của chương 1. Mình không ngờ là mình vẫn có thể tiếp tục ngồi viết như
thế này, xin chân thành cảm ơn 151 lượt đọc và 46 lượt cất giữ của tất cả các bạn.
Truyện được viết theo đam mê và những gì mình tưởng tượng ra trong đầu, nên sẽ có vài chi tiết mâu thuẫn với nguyên tác, ai không
hiểu chỗ nào thì có thể hỏi ở phần bình luận, mình sẽ cố gắng trả lời hết.
Giờ đã sắp vào năm học, nhưng mình vẫn sẽ cố ra chương đều đều. Mong các bạn tiếp tục theo dõi. : )
Thêm một chuyện nữa, mình sẽ cố gắng hoàn thành hết chương I trong khoảng gần ba tuần tiếp theo, một sự kiện lớn mà ai có theo dõi
Arknight sẽ biết, cũng không quá dài, mong các bạn đón đọc.