Chương 56: Bị tóm? Chào mừng đến với Lungmen! (1)
Chương 56:
Lóc cóc lóc cóc.
“Hì hì, đúng là mấy gã ngốc, lừa họ dễ thật. Không biết vẻ mặt họ khi phát hiện hai ta biến mất thì sẽ ra sao nhỉ?”
“Tehehe.”
Yelena đẩy Twilight đi dọc con đường trên chiếc xe lăn hai người làm trong quá trình di chuyển.
Cô bé đội mũ trùm đầu, mặc áo khoác dài tay bên ngoài để che đi dấu vết nhiễm bệnh.
Trong khi Twilight ngoài trừ việc phải quấn băng vải trên thân thì vẫn mặc quần áo bình thường.
“Anh cũng biết trước rồi đây sẽ là ngoại ô hoặc là khu ổ chuột khi nghe Crow miêu tả nó, nhưng cũng thông thoáng thật, khác hẳn mấy
khu ổ chuột ở Rim Billiton.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, vừa quan sát thành phố.
Đặc biệt là Yelena, lần đầu tiên ra thế giới bên ngoài, cái đầu nhỏ của cô bé hiếu kỳ quay qua lại liên hồi. Có gì mới lạ, Twilight sẽ giải
thích nó một cách dễ hiểu nhất.
…….
….
Đường phố sạch sẽ.
Không khí trong lành.
Những tòa nhà nằm san sát nhau.
Và những cao ốc trọc trời phía xa giữa trung tâm thành phố.
Nhưng có gì đó không đúng.
Một thứ gì đó..
“Dualah?”
“Nhóc nhận thấy rồi à.”
Quá hẻo lánh.
Khu ổ chuột trong mỗi thành phố đáng ra phải là một trong những nơi đông đúc và nhộn nhịp nhất.
Nhưng ở đây, gần như không nhìn thấy một bóng người.
“Chắc là do sự hiện diện của lính đánh thuê, thử đi nơi khác xem nào?”
Hai đứa trẻ đẩy nhau rời khỏi khu vực này, đến một quận khác của khu ổ chuột.
Điều đáng mừng, ở đây thấy được người sống.
Nhưng..
Những người đi trên đường ai nấy cũng đều tỏ ra vẻ bất an.
Họ căng thẳng di chuyển nhanh trên đường và cố gắng không tiếp súc với ai.
Twilight nói Yelana đẩy mình lại gần một người.
Nhưng khi hai người tiến lại gần, người đàn ông nọ lại chạy đi mất.
Không bỏ cuộc, Twilight nhờ Yelena đẩy mình chặn đường một người khác.
“Xin hỏi?”
“Cút đi, đừng làm phiền ta!”
Kết quả, người kia lấy trong người vài tờ LMD ném xuống người Twilight rồi cũng chạy nhanh đi.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Ngỡ ngàng trước việc vừa xảy ra, nhìn người đàn ông chạy đi, Twilight buột miệng.
Nói thế nào giờ, Twilight cầm mấy tờ tiền rơi trên người. Vừa xếp gọn chúng lại, cậu vừa tự hỏi “Mình trông giống ăn xin lắm à?”.
Ừ thì nhìn giống thật.
“Chúng ta có nên quay về không Dualah?” Yelena cúi đầu lại hỏi.
Twilight lắc đầu.
Cầm mấy tờ tiền trong tay, người ta cho thì cứ lấy thôi, đang thiếu tiền, liêm sỉ gì tầm này.
Twilight không biết mệnh giá của đồng LMD, nhưng nhiều đây đủ để mua mấy viên kẹo nhỉ.
Trong lúc mua cũng dễ hỏi chuyện hơn, Twilight nói Yelena đưa mình đi tìm xem có chỗ nào bán gì không?
Đi được một lúc.
Twilight mới nhíu mày.
Cậu nhỏ giọng nói với Yelena.
Đến trước con hẻm nhỏ giữa hai toàn nhà, chiếc xe lăn quay bánh rẽ vào trong.
Từ sau lưng hai người, xuất hiện ba tên đàn ông mặt mũi bặm trợn lộ ra khác những người đi đường khác, chúng tăng tốc, cũng hướng
vào trong con hẻm,
Ở ngoài những người đi đường thấy thế thì chỉ thở dài lắc đầu thương tiếc cho hai đứa trẻ ăn xin tội nghiệp, rồi cũng bỏ đi.
……….
…..
“Ồ xin chào, chú đi theo bọn cháu hơi lâu rồi đấy, có chuyện gì sao không nói thẳng luôn vậy?”
Ba tên đàn ông bước vào trong con hẻm, nơi Twilight và Yelena đã đứng đối mặt đợi sẵn.
“Đã biết thế thì khôn hồn mà nôn hết tiền bọn ngươi có ra đây, nếu không thì đừng trách bọn ta nặng tay.” Tên có vẻ như là kẻ cầm đầu bước ra phía trước, hắn rút từ trong thắt lưng ra một con dao lên đe dọa.
Hai tên đàn em đứng sau cũng nắm trong tay ống nước, nặn ra vẻ mặt hung tợn h·ăm d·ọa hai đứa trẻ.
…
…..
“Phụt!.” Yên lặng một lúc, Twilight không thể nhịn nổi nũa, cậu bật cười phun cả nước miếng.
“Dualah, họ nói gì vậy?” Yelena đứng đằng sau chiếc xe lăn hỏi sang, ba tên côn đồ nói tiếng Yan bản địa nên cô bé không hiểu.
“Khụ khụ, đau. Xin lỗi, anh mắc cười quá, không thể ngờ được là những người đầu tiên chúng ta bắt chuyện được trong thành phố này
lại là mấy tên ăn c·ướp vặt chứ.” Twilight không thể ngừng cười, mặc dù điều đó làm mấy chỗ vẫn còn đau trong người nhói lên. Cậu dùng
hai tay bụm miệng lại, nhưng vẫn không thể che dấu nổi vẻ mặt của mình.
Tất nhiên, thái độ kiểu này làm ba tên côn đồ nóng máu.
Một trong hai tên đàn em vỗ vỗ trong tay tiến về phía trước, tính dạy dỗ hai đứa trẻ một trận.
Bùm!
“Agh! Mặt tôi! Mặt tôi! Nóng!”
Hai tên còn lại chưa kịp phản ứng gì, gã côn đồ bước lên ăn thẳng một q·uả c·ầu l·ửa bay vào mặt, văng ra sau. Hắn lăn qua lại ôm lấy
khuôn mặt bỏng phồng lên của mình.
Và cũng không có ý định cho hai tên còn lại phản ứng gì, Twilight đưa nhẹ cây gậy phép lên nói vài câu, rồi dựng lên hai bức tường lửa
chặn lây hai lối ra con hẻm.
Ở đằng sau, Yelena lục lọi trong người, lấy ra khẩu Inferno Strike mà Twilight đưa cho hồi trước, chỉa thẳng về phía hai tên côn đồ.
Hai tên côn đồ còn chưa hiểu gì, chẳng phải những gì xảy ra tiếp theo phải là hai đứa trẻ kia run rẩy đưa tiền ra, hoặc là chống đối rồi để
bị ăn đập một trận sao, thì giọng nói nín cười đến mức biến cả giọng của Twilight vang vọng cả con hẻm.
“Khụ khụ, xem nào, hai chú diễn hề cũng tệ thật đấy, để cháu dạy cho hai chú, thế nào mới là ăn c·ướp thứ thiệt nhé.”
C·ướp của lũ ăn c·ướp là hành động cực kỳ thú vị, đó là bài học đầu tiên Twilight dạy cho Yelena từ lúc cô rời khỏi thị trấn của mình.
Người ở ngoài cũng nhìn thấy cảnh lửa cháy bao phủ lối ra vào. Có người chạy đi gọi c·ứu h·ỏa, có người báo cảnh sát, nhưng chẳng ai
dám đến gần cả.
Chẳng lâu sau, ba tiếng hét thảm phát ra từ sâu trong con hẻm.
………..
…..
Bộp.
Xấp tiền đang đếm dở trên tay rơi xuống đất.
“Ngươi nói cái gì?!!!”
Sau một lúc bắt nạt ba tên côn đồ, Twilight trấn hết tiền đồng thời tra hỏi thông tin từ bọn chúng luôn.
“Thưa lão đại, mọi lời bọn em nói đều là sự thật ạ. Chính đại tỷ là người nói ra chuyện này nên chắc chắn là không sai đâu. Xin ngài tha
cho bọn em một con đường sống”
Nhìn vẻ quỳ lạy thành thật của ba tên côn đồ, mặt Twilight ngày càng xám xịt đi.
Vì những thông tin đó là sự thật.
Điều này cũng giải thích cho sự hoang vu bất thường, cùng với sự hoang mang lo lắng trên mặt những người ở lại.
“C·hết tiệt! @$%@@$@$!” Twilight chửi thề bằng tiếng Siracusa nên không ai hiểu được.
“Có chuyện gì vậy?”
“Yelena, nhanh, chúng ta trở về, phải cuốn gói khỏi đây càng nhanh càng tốt.”
Twilight hối thúc Yelena quay xe trở về, nơi này không ở được, chắc chắn là không, cậu còn muốn sống dài dài, dính tới chuyện này là
không còn đường về nữa đâu.
Nhưng chưa kịp rời đi.
Băng qua tường lửa, một vài người mặc trang phục cảnh vệ lao vào từ hai hướng, bao vây lấy con hẻm.
Ba tên côn đồ thấy cảnh vệ Lungmen lao vào thì bị doa c·hết kh·iếp, lập tức quỳ lạy xuống đất cầu xin tha thứ.
Thấy bị bao vây, Yelena cầm chắc lấy cán xe lăn, đứng sát lại gần Twilight. Còn cậu thì nghiến răng, nắm chặt cây gậy phép.
“Đội trưởng.”
Hàng bao vây tách ra, một người mặc cảnh phục có quân hàm cao hơn bước ra.
Ông, ông mặc kệ ba tên côn đồ đang quỳ lạy, tiến đến trước hai đứa trẻ hỏi.
“Cậu nhóc, cậu có phải là người được các lính đánh thuê gọi là Twilight?”
“Nếu không phải thì sao?” Twilight liếc lên trả lời người đang ông, nhưng thực chất cậu đang sử dụng tia nhìn thân nhiệt để xác nhận có
bao nhiêu cảnh vệ đang ở đây để tính đường thoát thân.
“Chúng tôi nhận lệnh hộ tống, Hisomaru có điều muốn trao đổi với cậu.” Người cảnh sát không biết chuyện cậu đang làm, ông nói ra mục
đích mình đến đây.
“Nếu tôi không hợp tác thì sao?” Chớp mắt một cái, tắt đi khả năng nhìn thân nhiệt, Twilight cầm chặt cây gậy phép trong tay, ngưng tụ
Arts mình lại.
“Đây là mệnh lệnh cực kỳ quan trọng, chúng tôi buộc phải sử dụng vũ lực nếu cậu có thái độ chống đối.”
“Có thể thành thạo việc sử dụng Arts ở độ tuổi này là cực kỳ tài năng, nhưng cậu không thể chống lại tất cả chúng tôi đâu.”
“Hơn nữa, lưu ý người bạn nhỏ của cậu.”
Người sĩ quan tỏ vẻ tán thưởng khả nẳng của Twilight, đồng thời cũng nhắc nhở cậu.
Ông ra hiệu cho những cảnh quan khác đứng sang một bên, nhường đường cho cậu.
Twilight thở dài, cậu biết số lượng cảnh quan ở đây vượt quá khả năng của cậu. Hơn nữa, theo lời sĩ quan nhắc nhở, Twilight cũng biết
Yelena đang nơn nớp lo sợ đứng đằng sau cậu.
Hạ gậy phép xuống, ngọn lửa bao phủ lấy lối ra vào cũng tàn đi. Để lộ ra sẵn vài chiếc xe tuần tra đậu sẵn ở đó.
“Yelena, làm theo lời họ đi.”
“À, vâng.”
Yelena đẩy Twilight ra khỏi con hẻm.
Đến trước chiếc xe, có hai cảnh quan hỗ trợ cậu ngồi vào, Yelena cũng ngồi vào bên cạnh.
“Đưa họ đến tháp trung tâm.”
“Vâng, thưa sếp.”
Người cảnh quan hành lễ rồi ngồi vào xe.
Chiếc xe tuần tra chở Twilight rời đi trước, còn người sĩ quan cùng các cảnh quan khác theo sau ngay sau đó.
“Thưa ngài, ba tên kia, hình như chúng là thuộc hạ của ‘Madame Oni’.”
Lúc này, một cảnh quan đến báo cáo cho vị sĩ quan.
Ông nhìn về phía ba tên côn đồ một lúc, khiến chúng sợ đến mức sắp sửa đái ra quần.
“Hai đứa nhóc kia, được cảnh quan đưa đến tháp trung tâm, chúng có lai lịch gì?”
“Làm sao đây đại ca, em chưa muốn c·hết.”
Nhìn một hồi, vị sĩ quan quay sang hỏi han một số điều, xác nhận xong, ông ra lệnh.
“Mang chúng đến chỗ gia tộc Grey, công việc của họ là xử lý những kẻ chơi sai luật. Còn những người khác, tiếp tục đi tuần tra đi, giám đốc không muốn có bất kỳ con ký sinh trùng nào lọt vào thành phố lúc này.”
Nói xong ông cũng rời đi.
“Vâng, thưa sếp!”