Từ Arknights Bắt Đầu Xây Dựng Thế Lực

Chương 73: . Người quen cũ? Chào mừng đến Lungmen! (2)




Chương 56.5: Người quen cũ? Chào mừng đến Lungmen! (2)
Chương 56.5:
Twilight và Yelena được các cảnh quan hộ tống bằng xe tới tháp trung tâm.
Qua ô cửa kính, cô bé lần đầu được chiêm ngưỡng vẻ hiện đại của một thành phố lớn nên háo hức không thôi.
Ngược lại, Twilight im lặng hơn hẳn. Trong đầu cậu đang mãi suy nghĩ biện pháp để đối phó với hoàn cảnh này.
Nhưng trước đó, hãy quay lại vài giờ trước.
……
Sau khi cùng những người của mình đến Lungmen, Hisomaru ngay lập tức nhận được mời đến tháp trung tâm thành phố.
“Cha?”
“Ta sẽ đi một mình, cảnh giác với tất cả mọi thứ ở đây, chúng đang âm mưu gì đấy.” Hisomaru phân phó những kiếm sĩ đi kiểm tra địa thế
quanh đây, trong khi bàn giao công việ=-O0PPc với Crow.
“Ta biết người trị vì thành phố này, nhưng để đề phòng bất trắc, nếu quá lâu mà ta không trở lại, đánh thức Twilight, cậu ta đủ thông
minh và tỉnh táo để xử lý tình hình.”
“Vâng, thưa cha.”
“Nếu thực sự có chuyện, ta sẽ cố gắng làm gì đó. Bất kỳ dấu hiệu bất thường nào xảy ra, lập tức thực hiện những gì ta đã dặn.”
“Vâng, thưa cha.”
“Tốt lắm.” Ông vỗ vai cậu con trai mình, sau đó cùng những người cảnh quan rời đi.
…………..
…….
Cạch.
Băng qua đường cao tốc, chiếc xe chờ Hisomaru dừng lại trước lối vào của một tòa tháp cao hùng vĩ. Đây chính là trung tâm cũng như địa điểm quan trong nhất chứa đựng toàn bộ hệ thống của thành phố du mục.
Trong c·hiến t·ranh, đây chính là mục tiêu c·hiếm đ·óng hàng đầu, vì khi mất tháp trung tâm, cũng sẽ mất luôn quyền kiểm soát thành phố.
Và tất nhiên, lực lượng bảo vệ ở đây là dày đặc nhất. Trong quá trình đi xe, Hisomaru đã phải băng qua ba phòng tuyến dày đặc để đến
được tháp trung tâm.
Ở đó, một thư ký đã đợi sẵn.
“Cảm ơn vì đã đến, giám đốc đều hành đang đợi ngài ở trên.”
“Đừng làm mất thời gian, dẫn đường đi.”
Thư ký cúi đầu, đi qua nói gì đó với vị sĩ quan rồi dẫn Hisomaru đi vào trong tòa tháp.
Cách.
Ping!
Hai người bước vào thang máy, di chuyển lên tầng trên cùng.
Trong suốt quá trình, Hisomaru không nói hay hỏi bất cứ điều gì. Nếu Twilight chỉ có thể nhận thấy cái gì đó sai sai, ông biết điều gì đang
tới.
Đến tầng 47, cửa thang máy mở ra, thư ký tiếp tục dẫn đường đến phòng họp.
“Xin ngài vui lòng đợi ở đây, tôi sẽ thông báo với giám đốc điều hành.”
Đến nơi, thư ký cúi chào rồi rời đi, để lại Hisomaru ở phòng chờ.
Bước đến chiếc sofa dành cho khách, ông ngồi xuống, đồng thời đánh giá nơi này.
Phòng chờ được trang trí theo phong cách phương đông hiện đại, nó toát lên vẻ hào nhoáng, nhưng vẫn giữ được nét đặc trưng cổ kính
riếng của Yan.

Quan sát xung quanh một lúc, người thư ký cũng đã trở lại, tiếp tục mang theo ông đến phòng họp.
Đứng trước cánh của phòng họp, người thư ký đưa tay lên gõ cửa.
“Giám đốc Wei, vị khách của ngài đã tới.”
“Ah, tuyệt vời. Xin hãy mời ông ấy vào đây.”
Giọng nói từ trong phòng phát ra.
Vị thư ký nghe vậy cúi đầu đứng dạt sang một bên, tay cầm lấy nắm cửa.
Hisomaru không còn bất cứ bộ lễ phục nào, ông đến đây với bộ giáp còn lành lặn nhất còn sót lại, trước khi thư ký mở cửa ra, ông tranh
thủ chỉnh lại trang phục mình.
Kéttt.
Cánh cửa mở ra, và Hisomaru bước vào trong phòng.
Ngay sau đó, cánh cửa cũng đóng lại, còn người thư ký đứng qua một bên, chờ nếu có việc gì được phân phó.
………..
…..
Hisomaru gồng lên uy thế của mình bước vào phòng.
Ở trong phòng họp bày ra một chiếc bàn rộng có hơn mười chỗ ngồi, nhưng ngày hôm nay, chỉ có ba chiếc ghế không còn trống.
Từ trái qua phải, lần lượt ba người đàn ông đã bước vào tuổi trung niên, bao gồm một Feline mặc một bộ vest đen sang trọng, một Lung
khá cao với chiếc áo khoác bên ngoài bộ trang phục Yan lịch thiệp, và cuối cùng là một Zalak thấp bé với bộ áo choàng phủ lông.
Ba người đang bàn bạc gì đó.
Khi Hisomaru bước vào phòng, hai người hai bên đưa ánh mắt đánh giá về phía ông trong khi người đàn ông Lung thì nhiệt tình chào hỏi.
“Chào mừng đến với Lungmen, thành phố của tôi.” Người đàn ông Lung đứng dậy khỏi ghế, tiến tới trước bắt tay.
“Hay tôi phải nói là lâu rồi không gặp, tướng quân Mitsumoto?’
“Ta cũng không ngờ rằng, thằng nhóc ngổ ngáo vang danh giang hồ một thời đấy giờ đây đã trở thành lãnh đạo của cả một thành phố.”
“Lâu rồi không gặp, Wei Yenwu.”
Bắt lấy bàn tay đưa ra của Lung, Hisomaru đăt tay còn lại mình lên, vỗ vai ông.
“Chúng ta giới tiệu chút nhé, đây là hai người bạn thân của tôi, quý ông Adams Schwire, chắc ông cũng biết về anh ấy rồi.”
“Bá tước Schwire, tất nhiên là ta biết.”
“Nghe danh đã lâu, rất vui được gặp ngài tướng quân.” Người đàn ông Feline nở một nụ cười thương mại trong khi cũng đứng dậy bắt
tay.
“Còn người này.”
“Lin Grey.” Zalak không hề đứng dậy, gật đầu giới thiệu bản thân.
Hisomaru cũng gật đầu đáp lễ, rồi ông ngồi xuống chiếc ghế đối diện Wei. Hai người kia cũng ngồi trở về vị trí của mình.
“Ông có muốn dùng gì không, cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi?” Ngồi xuống ghế, Wei liếc nhìn qua chiếc đồng hồ treo trong phòng hỏi.
“Bỏ qua mọi tiểu tiết và vào trực tiếp vấn đề đi Wei, nhóc biết tính ta mà. Sự thật là, nhóc đã chọc đến ai vậy?”
Không dễ gì để nhìn ra những biểu cảm trên khuôn mặt Wei Yenwu, ông ta không hề tỏ ra điều gì mà trình bày.
“Lungmen đang trên đà phát triển cực kỳ mạnh mẽ, thế nên vài kẻ có dã tâm đã âm mưu chiếm lấy nó.”
“Ồ, không bất ngờ lắm, Ursus?” Hisomaru ngồi khoanh hai tay trên ghế, nói ra một từ.
“Hắc xà.” Wei nối tiếp một từ sau đó.
Nghe thấy cái tên này, mặt Hisomaru chùng xuống, cơ thể ông có sự rung động nhè nhẹ như đang kìm nén cơn giận của mình.

Wei là một chính trị gia ranh mãnh, những người cộc cằn rất dễ bị dắt mũi.
Là một kẻ chỉ biết đánh đấm, Hisomaru cực tệ trong khoản đàm phán, chứ đừng nói đến nhảy vào chính trị. Ông biết điều đó, nên từ lúc
bước vào căn phòng này, Hisomru luôn cảnh giác với mọi lời nói.
Nhưng cái tên đó, cái nụ cười tự tin buồn nôn đó, luôn làm ông mất bình tĩnh.
Phải mãi một lúc sau, ông mớsai tự kìm nén lại cảm súc của mình.
“Lungmen, không, các người muốn gì ở bọn ta.”
Giọng nói lãnh lẽo, đã mất đi thành ý. Hisomaru dường như đã biết được câu chuyện này sẽ đi tới đâu, mặc dù vậy, ông không thể đặt
thuộc hạ mình vào vòng nguy hiểm.
Quả nhiên, Wei trả lời như những gì ông dự đoán.
“Lính đánh thuê, công việc của họ, là chiến đấu. Bloody Lines, là một lực lượng, khá mạnh.”
“Không đủ tự tin để đối đầu với lực lượng quân sự Ursus.” Hisomaru.
“Lực lượng cảnh vệ Lungmen cũng cực kỳ ưu tú. Và ông Schwire đây đã đồng ý hỗ trợ về mặt tài lực.” Wei Yenwu
“Ưu tú, không có nghĩa là có thể chống lại số lượng, chênh lệch của hai bên ra sao?” Hisomaru.
“Lungmen có lực lượng cảnh vệ của chính nó, tôi còn có thể sự hỗ trợ của gia tộc Grey. Còn Ursus, đại công tước Kaschey có thể điều
động khoảng 5000 quân.” Wei Yenwu.
“Chi viện thì sao, hắn sẽ có thể viện trợ của các quý tộc khác, ở đây, Lungmen đã có quân tiếp viện từ Yan chưa?” Hisomaru.
Đối mặt với câu hỏi này, sắc mặt Wei hơi vặn vẹo lại, nhưng rất nhanh trở về bình thường.
Tất nhiên, Hisomaru đủ tinh mắt để nhìn ra điều đó.
“Hoàng tộc Yan cũng không yên bình như quốc gia của nó nhỉ, bây giờ kể cả anh em cũng bỏ mặc người thân của mình.” Ông châm biếm
Như bị châm trúng chỗ đau, mặt rồng ngày càng văn vẹo hơn, nhưng Hisomaru có thể kiềm chế cảm súc, chẳng lẽ kẻ già đời không kém
lại không?
“Tôi căn bản chẳng hi vọng gì về việc sẽ có viện quân, suy cho cùng, chẳng ai muốn vì một thành phố mới chỉ vừa nổi danh mà đối đầu với
một đế chế hùng mạnh.” Wei Yenwu nói.
Tuy Ursus đang khủng hoảng ở rất nhiều mặt, nhưng một quốc gia lấy quân sự làm chủ đạo, q·uân đ·ội của họ chẳng ảnh hưởng gì mấy.
Tổng lực lượng của Lungmen, đối đầu hơn 5000 quân Ursus chưa tính đến khí tài quân sự và viện binh.
“Đây là một trận chiến không có tương lai.” Hisomaru.
“Tôi biết, nhưng Lungmen chính là giấc mơ của bốn chúng tôi, Wei Yenwwu này sẽ không thể rời bỏ nó.”
“Các người sẽ c·hết hết.”
“Sẽ không nếu chúng tôi có ông.”
“Nhóc Wei, ngươi có vẻ tự tin nhỉ.”
“Bây giờ sợ hãi thì làm được gì?”

“Lực lượng hai bên vẫn quá chênh lệch cho dù các người có lợi thế địa hình, và hơn nữa, Lungmen không có ai đủ trình độ để chỉ huy một
trận phòng ngự quy mô lớn, ta biết là nhóc không thể.”
“Đó là lý do ông ở đây.” Wei Yenwu.
“Ta vẫn chưa đồng ý.”
“Ông không thể từ chối.”
“Ồ, nhóc con, ngươi đang đe dọa ta sao?”

“Không, đây là một lời thỉnh cầu.”

Cuối cùng, Hisomaru thở ra một hơi, ông có vẻ đã bị tuyết phục.
“Thôi được rồi, ta có thể tham gia...”
“Tuyệt vời!” Quá trình thuyết phục đã thành công, Wei Yenwu coi như đã có thêm một lá bài quan trọng trong cuộc so trí kế tiếp.
Nhưng còn một vấn đề.
“Ta chưa nói hết.” Hisomaru hẵng giọng.
“Hisomaru ta có thể trợ giúp Lungmen chống lại Ursus, nhưng ta không thể đại diện cho Bloody Lines.”
“Vì sao?” Wei thắc mắc, mặc dù chỉ cần Hisomaru đáp ứng là đủ, nhưng ông sẽ không bỏ qua cơ hội để tìm kiếm thêm lợi thế.
“Vì ta không phải chỉ huy duy nhất ở thành phố này, để quyết định một hợp đồng, cần có sự chấp thuận của đa số chỉ huy.” Hisomaru đưa
bàn tay chỉ ra một phía, đó là hướng mà những người khác đang dừng chân.
“Dù cùng bậc, nhưng lời nói của cậu ta luôn có trọng lượng hơn ta. Và nhóc nên biết một điều, nếu thuyết phục được thằng cu đó giúp
nhóc, tỷ lệ không thua của Lungmen ít nhất tăng gấp đôi.
“Ồ, vậy tôi có thể nạm phép xin hỏi người đó đang ở đâu không?” Wei tỏ ra hứng thú với người mà Hisomaru nhắc tới.
Sau khi biết được người đó đang ở cùng các thành viên khác, Wei cho gọi thư ký, liên lạc với cảnh quan đi đón người.
Thư ký rời đi làm nhiệm vụ, Wei có được sự chấp nhận hỗ trợ của Hisomaru, ông vui mừng, không còn quá trịnh trọng như trước mà
chuyển sang nói những chuyện khi trước với Hisomaru.
Trong khi hai người còn lại trở nên lạc lõng.
Đàm phán là công việc chủ chốt của Wei Yenwu, hai người bọn họ không tiện xen vào mảng chính trị Lungmen mà chỉ ở đây để hỗ trợ
bạn mình.
Trong khi Wei mải mê trò chuyện với Hisomaru, hai người cũng kết bạn nhau rời phòng họp đi ăn trưa.

Không quá lâu sau, khi hai người Adams Schwire và Lin Grey trở về, thư ký cũng có mặt trở lại.
“Thưa giám đốc, cảnh quan đã tìm được người mà ngài yêu cầu, hiện đang đưa hai người họ đến đây.”
Báo cáo xong, thư ký đứng yên tại chỗ chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.
“Đến đây?”
“Khoan đã nhóc Wei, ta không rành về công nghệ thông tin lắm nhưng có thể để ta nói chuyện với thằng cu đó trước đươc không, nó hơi
cáu kỉnh và cứng đầu.”
Không hiểu dụng ý của Hisomaru là gì, nhưng Wei Yenwu cũng đáp ứng.
“Thư ký, nối máy với cảnh quan hộ tống đi.”
“Vâng, thưa giám đốc.”

Píp píp píp píp.
“Đây là cảnh quan mã hiệu LM7412, sẵn sàng nhận lệnh.”
“LM7412, nối máy đến vị khách đang được hộ tống, nói rằng Hiomaru muốn gặp cậu ta.”
“Đã rõ!”

…..
“HISOMARU!!!!!!!!”
“TÔI CẦN MỘT LỜI GIẢI THÍCH!!!!!!!!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.