Từ Arknights Bắt Đầu Xây Dựng Thế Lực

Chương 77: Bữa tối cùng Lin Grey, luyện tập buổi sáng




Chương 60: Bữa tối cùng Lin Grey, luyện tập buổi sáng
Chương 60:
Thức ăn của mỗi vùng miền đều có sự khác biệt nhất định. Đối với người Ursine, họ quen với các món ăn đơn giản với hương vị mộc mạc
gắn với đất mẹ, Victorian thích những món ăn mang vẻ đẹp tinh tế, một số nơi khác thì đặc biệt thích đồ làm từ thịt.
Còn ở hai nước cực Đông là Yen và Higashi, đồ ăn của họ gắn liền với thành phần chủ yếu là gạo và các món ăn xoay quanh nó. Ngoài ra,
với địa lý giáp biển, và cũng không hề có sự cố nào giống như Iberia, hải sản cũng là một đặc sản riêng của các nước phương đông.
Twilight không rõ quê hương của Lin Grey nhưng cậu biết ông dành phần lớn cuộc đời của mình tại Siracusa.
Thế mà ông lại đặc biệt hứng thú các món ăn của Yen.
Không, phải nói là yêu thích luôn rồi.
Đó là cảm nhận của Twilight khi nhìn vào ‘bàn tiệc’ trước mặt.
Cơm trắng, rau xào, bánh hấp, cá nướng, thịt kho, canh rau, và còn rất nhiều thứ nữa.
Bàn ăn là loại chữ nhật dài có thể ngồi được khoảng 10 người, là loại dùng cho đại gia đình. Tuy hiện chỉ có ba người ngồi đây, các món
ăn, mỗi loại hai phần vẫn được bày đầy bàn.
Điều này làm Twilight thấy kỳ lạ, chỉ có ba người ăn mà có cần phải như thế này không.
Mình đã mong có bíp tết.
“Mà thôi, nhập gia tùy tục vậy.” Twilight lật ngược chén ăn của mình lại.
Ở một bên đầu bàn, chỗ ngời của người đứng đầu, Lin Grey đã đeo khăn quàng, hai tay cầm lên đôi đũa bày bên cạnh chén. Yelena vẫn
trung thành với phong tục cầu nguyện trước khi ăn.
Người dọn bữa ăn cũng rất chu đáo, cân nhắc cảm thụ của hai đứa trẻ, ông không để đũa cho hai người mà thay vào đó là hai chiếc
muỗng.
“Vậy thì, mọi người bắt đầu đi.” Lin tự chuẩn bị xong cho mình, ông tuyên bố bắt đầu bữa ăn.
Ngay lập tức, Yelena dùng muỗng xúc lấy một khối thịt trên dĩa đưa lên miệng. Gia vị vừa đủ, nước sốt đậm đà hòa quyện với hương vị
của thịt khiến cô bé híp mắt lại vì ngon.
Twilight cũng từ từ cầm muỗng lên, múc đồ ăn vào chén.
………..
……..
Không giống phong tục của một số quốc gia, không trò chuyện trong khi ăn, các Mafia coi trọng luật lệ không để tâm tới điều này lắm, mà
chủ yếu là một số chuyện bận quá nên chỉ có thể nói trên bàn ăn.
Lin Grey cũng không cố kỵ vấn đề này, vừa ăn, ông cũng vừa nói chuyện về quá khứ với Twilight.
Từ ôn chuyện, không biết khi nào nói thành chính chuyện luôn.
“Wei là người tốt, nhưng từ khi một t·ai n·ạn sảy ra, cậu ta hay trở nên nóng nảy như vậy.”
“Mà này Luke, ban nãy, cậu có nói rằng có thể đem chi viện vài ngàn quân đến đây đúng chứ, ta có thể hỏi rằng số lượng đó ở đâu ra
không?”
“Ửm?” Twilight nuốt vội nắm cơm trong miệng rồi suy ngẫm một hồi, cậu nhún vai trả lời.
“Thì chắc cũng chỉ là lính đánh thuê hoặc là thợ săn tiền thưởng, dù sao cái dớt chi viện đó cũng chỉ để phô trương thôi mà. Nhưng nếu

Lungmen thực sự no hope đến mức cần chi viện, tôi không ngại viết một bức huyết thư cho gia chủ nhà Luckbolt đâu.”
“Mà nói đến chuyện này mới nhớ, lúc đó tôi không hỏi nhưng khi nào thì chúng đến thế, quân Ursus ấy?”
Thú thật, từ khi Ursus dồn quân sang phía đông, cậu đã cảm thấy khó hiểu rồi, nhưng mà mọi thứ đã dần được giải khai.
Nguyên bản, chiến dịch t·ấn c·ông Lungmen này như là để kích động Yen vào một cuộc chiến, nhưng mà vì chính quốc đã án binh bất động,
Ursus thà lấy luôn thành phố này còn hơn trắng tay.
Sau gần nửa năm ròng bôn ba trong rừng, giờ Twilight còn chả biết gì nhiều về tình trạng thế giới hiện đại, lý do là vì ngành báo trí và
mạng xã hội vẫn chưa được phát triển để nối liền đa quốc gia, việc tiếp thu tin tức cũng trở nên khó khăn. Đó là lý do cả đoàn mù mờ đặt
chân đến Lungmen.
Tin tức lớn nhất mà cậu nhận được có lẽ chính là chuyện Leithania đang n·ội c·hiến đi.
“Ursus, khoảng tầm nửa tháng nữa đi, ít ra chúng còn cho ta dư giả thời gian để chuẩn bị. Tập hợp q·uân đ·ội trong khoảng thời gian này
cũng khó khăn.”
Nửa tháng sao, như vật là đủ để làm rất nhiều thứ đấy, xem ra bên kia đủ tự tin để nghiền nát Lungmen rồi.
Mặc dù cũng không dễ dàng như thế đâu.
“Luke, cậu nghĩ trận chiến này, chúng ta có bao nhiêu phần thắng?”
“Đại khái, khoảng 3/10 đi, tính luôn Hisomaru rồi đấy. Còn nếu thêm cả tôi thì, lên được khoảng 3.5/10.” Twilight nghĩ chút rồi nói.
Twilight cũng không phải siêu nhân có thể lật kèo cả một cuộc chiến, dù có tham gia phe Lungmen, những gì cậu làm chỉ có thể là xử lý
chiến thuật, cùng lắm là giải tỏa một chút áp lực. Vì nói đi nói lại, điều kiện thắng của Lungmen phụ thuộc vào thời gian có thể phòng ngự
và sự chi viện.”
“Vậy sao?” Lin Grey chỉ nói thêm câu đó, rồi ông im lặng.
Bữa ăn cũng kết thúc ở đó.
Cận vệ Greytails trở lại dọn sạch bàn ăn, Lin Grey thì đi về phòng làm việc của mình, tám phần mười là gọi điện cho Wei Yenwu.
Còn hai đứa trẻ, ôm cái bụng no căng Yelena lăn lộn ôm lấy tấm nệm mềm mại trong căn phòng ngủ nhờ.
Hai người nói chuyện một lúc, rồi Twilight hống cô bé đi ngủ.
Xong, cậu cũng nằm trên giường, nhắm mắt lại.
…..
……….
“Fire Flower!” Nhẹ nhàng thao tác cây gậy phép, Twilight điều khiển q·uả c·ầu l·ửa lớn tách ra làm 6 cánh hoa cầu nhỏ hướng về con bù
nhìn dùng để luyện tập.
Vào ngày hôm sau, Twilight dậy cực kỳ sớm, cậu xoay sở tự bò lên được xe lăn, rồi tự lăn bánh ra ngoài. Đúng lúc gặp Lin Grey cũng vừa
rời giường, cùng cận về ra ngoài tập thể dục buổi sáng.
Dúng dịp, Twilight đưa ra yêu cầu nhờ ông kiểm tra trình độ của mình.
Thế là hai người cùng di chuyển ra một bãi đất trống gần đó.
Cận vệ cũng mang tới một con bù nhìn để tập bắn.
Bùm!
Sáu cánh hoa hội tụ lại, tạo thành một v·ụ n·ổ lớn bao phủ nửa thân trên con bù nhìn.

“Không tệ, tách chúng ra sẽ làm kẻ địch bất ngờ, hơn nữa cậu có thể thủ công thao tác hướng di chuyển của chúng. Nhưng điểm trừ quá
rõ ràng, uy lực không đủ.” Ngay khi làn khói tan dần đi, lời bình của Lin Grey cũng đồng thời vang lên.
Tiện tay, ông dùng cây gậy chống của mình quét qua một đường.
Từ đầu cây gậy, những hạt cát bay lên biến thành một lưỡi dao chém thẳng tới con bù nhìn.
Xoẹt.
Làm nó tách làm đôi.
“Việc đa dạng hóa cách thức t·ấn c·ông cũng rất quan trọng, nhưng ban đầu, ta khuyên cậu nên tập trung vào cơ bản trước.”
“Cậu có thể kích hoạt các hạt Originiums trong không khí để tạo ra lửa đúng không, thử đốt cháy mục tiêu kia ở khoảng cách xa xem
nào.”
Theo lời khuyên của Lin, Twilight làm theo.
Phừng.
Ngọn l·ửa b·ùng l·ên thiêu cháy nửa thân trên bị bay đi của con bù nhìn. Cảm thấy không đủ, cậu tiếp tục gia tăng nhiệt độ của ngọn lửa đó
lên làm nó bị cháy thành tro.
Người cận về đứng sát gần đó, anh tiến lại gần nhổ phần chân con bù nhìn xấu số kia ra và cắm một con khác vào.
Đây đã là con thứ 3 bị hai người này chơi nát, tội ngh·iếp mấy chú bù nhìn.
Cận về thầm mặc niệm cho con bù nhìn khi đứng ngoài nghe được hai ông tướng kia bắt đầu nói về Arts hủy diệt diện rộng.
May mắn cho nó, ngay khi Twilight hí hửng đưa gậy phép lên muốn thử, từ đằng xa, tiếng còi xe cảnh quan vang vọng tới.
Một chiếc xe tuần cảnh đang tiến đến đây làm hai người chú ý.
Từ trên chiếc xe, viên sĩ quan quen thuộc đón cậu ngày hôm kia bước xuống, theo từ sau cũng là vị thư ký của Wei ngày hôm qua.
Thấy Lin Grey, vị thư ký gật đầu chào.
Có quyết định rồi à?
Lin Grey chủ động lùi đi chỗ khác để Twilight có thể nói chuyện.
Vị thư ký tiến đến trước mặt Twilight.
“Tôi đến chuyển lời thay mặt cho giám đốc điều hành.” Thư ký vừa nói vừa mở túi lấy ra một tập hồ sơ đưa cho Twilight.
“Đây là giấy tờ chuyển nhượng, bản đồ chi tiết cùng các tài liệu liên quan đến xóm nghèo khu 3 và 5, đó cũng là khu vực tạm trú của cậu.
Ngài ấy muốn cậu chuyển giao gấp những gì đã bàn bạc trước cùng với một hợp đồng chính thức.”
Nhận lấy tập giấy, Twilight gật đầu cảm ơn với vị thư ký và mở ra xem.
Nhìn qua thì mọi giấy tờ cũng bình thường, không có giăng cái bẫy nào để lấy lại, vấn đề duy nhất là thuế, nhưng vẫn chấp nhận được.
“Về những gì đã bàn bạc, tôi cần phải trở về để thu thập các giấy tờ cần thiết. Tôi sẽ chuyển nó đến qua tay ngài Lin đây được chứ?”
Nhận được đồ mình cần rồi, Twilight cần phải trở về để lấy mấy tập hồ sơ mà Wei Yenwu muốn, cậu cất nó sâu dưới hòm đồ của mình.
“Vâng, vậy cũng ổn. Ngoài ra, giám đốc còn muốn ngài có mặt ở buổi họp quân sự vào ngày kia, vào lúc 9h30 sáng tại tháp trung tâm, lúc
đó sẽ có người đến hộ tống, mong chuẩn bị trước.”
Chuyển lời xong, vị thư ký lên xe trở về cũng viên cảnh quan.

Còn lại Twilight, Lin Grey cùng tay cận vệ.
“Chà, thao tác nhanh quá nhỉ? Tôi định sẽ trở về sau bữa sáng nhưng chắc là không được rồi.” Twilight nói, cậu tiện tay lại gần hỏi về vị trí
xung quanh khu vực này.
Nếu Wei Yenwu đã quyết đoán như thế rồi, Twilight cũng phải chứng minh được đầy đủ giá trị của mình, nếu không thì về sau rất dễ gặp
vấn đề.
Sau một vài vụ việc, giờ đây Lin Grey nắm rõ mọi góc ngách của khu xóm nghèo, chỉ nhìn qua tờ bản đồ một chút, ông đã biết đó là chỗ
nào.
Wei xem ra cũng có chút rộng lượng, khu vực này hiện đang được bỏ hoang, không còn người sinh sống nên việc chuyển giao rất dễ
dàng, từ trung tâm cũng có hai tuyến đường dẫn vào trung tâm thành phố. Chỉ có điều là ở đây có rất nhiều khu nhà chật nằm san sát
nhau, nếu muốn quy hoạch thì sẽ mất thời gian.
“Chỗ này sao, như quý thư ký ban nãy nói, nó trùng hợp là chỗ ở hiện tại của cậu, ta có thể sai người đưa cậu về.” Lin Grey vẫy tay gọi cận
vệ lại, dặn dò vài thứ, anh ta nghe xong thì rời đi trước lấy xe.
“Vâng, phiền ngài quá.” Twilight cảm ơn, rồi cậu cùng ông trở về nhà.
Trước tiên là đi nhờ phòng tắm sơ qua, xong rồi đánh thức Yelena còn đang say ngủ.
Khoảng chừng 10p sau, cận vệ đánh xe đến trước khu phố, hai đứa trẻ cảm ơn vì bữa tối, chào tạm biệt rồi trở về.
………

Sau khi Twilight và Yelena trở về, Lin Grey thanh thản ngồi thưởng thức bữa sáng bao gồm bánh mì nướng, cùng thịt trên bàn làm việc
của mình.
Vừa đọc báo cáo từ thuộc hạ gửi tới ngày hôm qua, ông vừa đưa ly cà phê lên miệng uống một ngụm.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa phòng vang lên.
“?”
Cận vệ chỉ vừa mới đưa hai đứa trẻ kia đi, không thể nào về nhanh thế được, mà muốn vào trực tiếp nhà của ông thì phải là người quen
hoặc là cận vệ thân tín, nếu không phải thì sẽ bị chặn lại trước cửa nhà.
Ai đến vậy?
Đây là thời điểm rất n·hạy c·ảm.
“Vào đi!” Ông vừa nói, vừa đặt tay lên cây gậy chống, cũng là cây gậy phép của mình.
Két.
Cánh cửa mở ra, người gọi cửa là một Zalak nhỏ xíu với mái tốc hồng hơi xám, cô bé mở cánh cửa ra nhưng chỉ ngó đầu vào nhìn.
“Yühsia, ta tưởng con đến nhà cậu ấy chơi đến ngày mai mà, sau lại về sớm thế?”
Thấy thân ảnh kia, Lin Grey đứng dậy khỏi ghế, tiến đến ôm lấy đứa con của mình lên.
Cùng lúc đó, ông cũng nhìn thấy một thân ảnh cũng cao gần bằng con mình đang chạy quanh hiếu kỳ đánh giá đồ đạc trong nhà ông.
“A!”
Nhìn thấy ông đi ra, cô bé nhỏ kia đình chỉ hành động của mình, vội vàng chạy tới trước mặt ông.
“Hì hì, chào chú Lin, gia đình cháu đang có vài công việc, cháu có thể xin ở lại vài ngày được không?” Cô bé lộ ra hai chiếc răng năng bé xíu
của mình cười hì hì gãi đầu.
Trong khi Lin Grey trầm mặt lại, vì ông biết cô bé phiền phức phía trước này là ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.