Chương 66: Hiện trạng Lungmen, đề xuất chiến thuật phòng thủ.
Chương 66:
26/4/1077
Hôm nay là một ngày âm u, những áng mây mù che phủ đi ánh mặt trời ban mai.
Giữa nội thành Lungmen.
Twilight được hộ tống đến tháp điều khiển trung tâm từ rất sớm.
Bữa nay, do đã học thuộc bài, cậu không cần phải vắt óc suy nghĩ cách ứng đối mấy lão già kia.
Nên có thời gian quan sát những gì đang xảy ra ở Lungmen.
Đi trên đường cao tốc rộng lớn, những tòa nhà cao tầng đằng xa vẫn có thể nhìn thấy rõ.
Nhưng khác biệt với lần đầu tiên cậu đi qua con đường này.
Không còn những bảng hiệu điện tử quảng cáo, không còn những chương trình phát sóng qua những chiếc TV trong cửa hàng điện tử và
màn hình lớn các khu ngã rẽ.
Giờ đây, chỉ còn nhà đài đang liên tục cập nhật những tin tức mới nhất về tình hình căng thẳng của Lungmen.
Tối ngày hôm qua, tức 25/4, giám đốc điều hành Lungmen đã chính thức bước lên bục họp báo và xác nhận thông tin Lungmen sẽ là mục
tiêu t·ấn c·ông của Ursus.
Dù đã trấn an dư luận bằng cách tuyên bố sẽ không đầu hàng, bằng tất cả mọi nguồn lực hiện có, Lungmen sẽ chiến đấu đến cùng. Wei
Yenwu cũng lên tiếng kêu gọi những người dân thường muốn đứng lên bảo vệ thành phố gia nhập vào lực lượng phòng vệ, hứa hẹn về
một tương lai sáng lạn khi chiến thắng.
Nhưng những lời không có căn cứ đó chẳng thể giảm bớt phần nào sự hỗ loạn trong thành phố.
Bên Ursus cũng đành hơi được điều này, chúng đổ thêm dầu vào lửa bằng cách cho gián điệp tuyên truyền các thông tin có hại cho thành
phố, đồng thời tuyên bố thời gian t·ấn c·ông.
Đường phố tắc nghẽn, các cửa tiệm hàng loạt đóng cửa, người dân kéo nhau di cư khỏi cũng nước đục này.
Trên đường lớn, xe cộ ùn tắc, ai không có xe thì cũng chạy bộ ra khỏi thành phố du mục này.
Chỉ có một số ít người tin vào Wei Yenwu hoặc không nơi nào để đi mới chấp nhận ở lại.
Trước tình trạng cư dân thành phố đổ xô đi trốn này, Wei Yenwu cũng không hề ngăn cản, có lẽ ông nhận ra là ngăn cản cũng vô dụng.
Ông cho mở toàn bộ các trạm thông hành, cửa khẩu.
Nhưng lại gia tăng an ninh ở các lối vào để không kẻ nào thừa nước đục đột nhập vào được.
Chỉ chưa đến nửa ngày, 1/3 cư dân thành phố đã rời đi.
Chạy trên đường cao tốc riêng dẫn đến tháo trung tâm, nơi đây đã được gia cố an ninh đến độ con muỗi cũng khó thoát, nhìn tình cảnh
này, Twilight chỉ có thể lắc đầu.
“Gì vậy Twilight-sama?”
Hôm nay, người hộ tống cậu đi họp là Crow.
Vì đã mất chiếc xe lăn, anh xung phong làm người bảo vệ chỉ huy, chủ yếu do người mạnh nhất còn lại đang lười.
“Không có gì, chỉ là tôi cảm thán cho số phận của Lungmen mà thôi.”
“…” Tài xế ở phía trước tỏ ra không có gì, nhưng thực chất đang dỏng tai lên nghe.
Twilight tất nhiên biết điều đó.
“Nhưng sau khi ta thắng trận này, tất cả những con người nhỏ bé dưới kia sẽ đều đồng loạt trở lại thành phố này.”
“Nhân loại, luôn là những sinh vật rất kỳ lạ, anh nói phải không?”
“…”
“Ah, tôi lại nói gì kỳ lạ à, đừng quan tâm mấy thứ đó làm gì.” Cậu cười rồi không nói về chuyện này nữa.
….
Một lúc sau, chiếc xe thuận lợi đến tháp trung tâm.
Crow cùng Twilight đi theo con đường quen thuộc đến phòng họp.
Ở đây hôm nay đông đúc hơn hẳn, không chỉ có ba người đàn ông đã đợi sẵn, Hisomaru cũng có một ghế ngồi ở đây. Ngoài ra còn có đội
trưởng đội cảnh vệ, quản lý các bộ phận trong thành phố, …
Nói chung, toàn bộ thành phần cao cấp của Lungmen đều đã tập trung ở đây.
Crow đưa Twilight vào phòng, có một ghế trống đã để sẵn cho cậu.
Người cuối cùng đã có mặt, Wei Yenwu gật đầu.
Thư ký đứng đằng sau ghế ông kéo xuống tấm màn, bật máy chiếu lên.
Rồi cuộc họp bắt đầu.
Trong khi Twilight nhìn chăm chú vào cái máy chiếu gắn trên trần nhà.
Thầm nhủ mình muốn có cái đó.
……….
Buổi họp bắt đầu bằng việc bộ phận quản lý báo cáo về tình trạng di cư trong thành phố.
Có một vài kẻ thừa dịp mà náo loạn một phen nhưng rất nhanh đã bị cảnh vệ bắt lại, hiện đang nằm trong tù.
Đoạn này Twilight không để tâm lắm, cậu mải mê nhìn lên cái máy chiếu trên trần nhà, thử tưởng tượng ra cấu tạo của nó.
Vấn đề tiếp theo là ngoại giao, một vài sứ giả của Laterano đã đặt chân đến Lungmen với mong muốn giải quyết vấn đề này một cách hòa
bình. Nhưng sau những gì đã trải qua, các nhà cầm quyền Lungmen biết Ursus sẽ không thõa mãn chỉ với vài lợi ích nhỏ.
Tất cả mọi người đều nhìn vào màn chiếu và cuộc họp nên không ai để ý cậu.
“Tiếp theo, tôi xin phép trình báo tình hình chuẩn bị của lực lượng phòng vệ.”
Nhưng khi giọng nói của đội cảnh quan trưởng vang lên, Twilight cũng phải hạ đầu tập trung.
“Theo lời giám đốc, tôi đã tập hợp toàn bộ mọi nguồn lực có thể.”
“200 cảnh vệ được huấn luyện chuyên sâu cùng 300 dân binh, tân binh vũ trang là toàn bộ lực lượng chính quy của Lungmen. Còn về các
lực lượng khác, ngài Lin cam kết hỗ trợ với sấp xỉ 200 thành viên của gia tộc mình, và ngài Swchire sẽ gửi đến đây thêm một vài đội lính
đánh thuê nhỏ lẻ nữa.”
“Còn về đoàn lính đánh thuê Bloody Lines…”
Đội cảnh quan trưởng ngừng lại lấy hơi, ông nhìn qua Twilight chờ đợi.
Cậu mặt không biến sắc liệt kê ra.
“19 Sniper (Xạ thủ) 8 Vanguard (Tiên phong) 5 Guard (Chiến sĩ) và 7 Drone controller (Người điều khiển Drone) 10 Caster (Thuật sĩ) 20
Samurai (Kiếm sĩ) cùng 60 Mercenary (Lính đánh thuê đội 2). Đó là những người có thể chiến đấu”
Rồi cậu chuyển tập tài liệu chi tiết qua cho từng người trong phòng đọc.
“Tổng kết lại, thưa giám đốc điều hành, quận lực của chúng ta sẽ rơi vào con số 829. Báo cáo hết!”
Trình bày xong, cảnh quan trưởng ngồi lại vị trí.
Mọi thông tin đều đã được trình lên, ngày giờ c·hiến t·ranh xảy ra cũng đã rõ, tất cả mọi người yên lặng chờ đợi quyết sách của Wei
Yenwu.
Ông không vội nói gì, chỉ nhẹ đưa tẩu thuốc lên miệng.
Hút vài hơi sau, ông mới từ tốn nói.
“Tối ngày hôm qua, một cá nhân đã trình lên cho ta vài kế sách rất thú vị, sao ngươi không trình bày nó ra một lần nữa cho mọi người
nghe nhỉ.”
Nói xong, Wei Yenwu hướng ánh mắt về phía Twilight.
Theo đó, mọi ánh mắt khác đều đồng loạt quay sang, mang theo sự hiếu kỳ và dò xét.
Twilight không phàn nàn gì, cậu được thư ký cùng hai cảnh vệ từ bên ngoài chuyển ghế đến vị trí bảng chiếu, đồng thời, hình bản đồ Lungmen cũng được chiếu lên.
Nhận lấy một cây thước thép để chỉ vào, Twilight chuẩn bị trình bày phần của mình.
“Được rồi.” Hít một hơi sâu, cậu bắt đầu nói.
“Như mọi người đã biết, vấn đề lớn nhất hiện tại của Lungmen chính là sự chênh lệch quân lực với Ursus, cho dù số lượng vừa được nêu
ban nãy có tăng lên đến 1000, chúng ta vẫn thiếu khoảng 4000 người nữa để so sánh với quân địch.”
“Bù lại, chúng ta có được lợi thế sân nhà chính là thành phố Lungmen. Bằng việc phòng ngự những vị trí đầu não, kế hoạch ban đầu của
mọi người sẽ là tận dụng các lực lượng du kích để tiêu hao bớt số lượng địch.”
Đa số mọi người ở đây đều gật đầu.
“Được rồi, theo như kinh nghiệm chiến trường của tôi, những cảnh quan trong thành phố không quá mạnh trong việc đánh du kích. Họ
không được huấn luyện chuyên môn về kỹ năng này nên dần dần sẽ có nhiều vấn đề phát sinh.”
“Thay vào đó, tôi thấy các biện pháp phòng ngự khác sẽ phù hợp hơn.”
“Cậu đang đề xuất một chiến thuật chặn đánh?”
Chiều tối ngày hôm qua, Lin Grey và Wei Yenwu đã được báo trước nên không tỏ ra bất ngờ lắm. chỉ còn Adams là người duy nhất trong
bộ ba không biết về chuyện này.
Cùng lúc câu hỏi được đưa ra, những người khác trong phòng cũng bắt đầu thảo luận về vấn đề này.
Xoạt.
Một người đưa tay lên yêu cầu phát biểu.
“Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, theo như những gì chúng ta nhận được, quân Ursus tiến đến đây là lực lượng tập hợp của 2 đại công tước
cùng nhiều quý tộc phụ thuộc khác, chắc chắn là chúng sẽ sỡ hữu v·ũ k·hí công hãm thành thị. Trong khi dó, Lungmen vốn không hề có quá
nhiều những v·ũ k·hí phòng ngự thành phố.”
“Đó là vấn đề của các người, bởi vì đối với chúng tôi, điều đó là không cần thiết. Xin hãy nhìn tiếp vào đây.”
Twilight chuyển sang hình chiếu khác.
Là một bản đồ chi tiết của khu ổ chuột cùng vài ảnh chụp của một số khu vực được đánh dấu.
“Tôi xin được làm rõ, những gì tôi sắp sửa phát biểu đây chỉ là ý kiến chủ quan, và chỉ có thể áp dụng cho khu vực này.”
“Mời nhìn vào trong hình.”
Cậu đưa cây thước chỉ vào ba địa điểm được đánh dấu.
“Như mọi người đã biết, khu ổ chuột Lungmen được cấu tạo nên từ 5 khu vực nhỏ hơn. Có rất nhiều con đường để di chuyển qua các
khu vực, nhưng chỉ có ba con đường lớn để q·uân đ·ội đi qua. Đó tuyến đường nối của khu 2 qua ba khu 3, 4, 5.”
Ba tấm hình trên màn chiếu chỉ ra hình ảnh của những nơi đó.
“Và trùng hợp thay, cả ba địa điểm trên đều có một điểm chung. Đó là:”
Màn chiếu tiếp tục thay đổi, chỉ để lại con đường từ khu 5 sang khu 2 là một quảng trường nhỏ với nhiều ngã rẽ. Hai bức hình còn lại đều
dẫn tới một khu phố ẩm thấp chật hẹp với những dãy nhà san sát nhau.
“Thú thật, lúc nhận ra điều này thì tôi cũng cảm thấy thật sự rất hiếu kỳ với kẻ thiết kế nên nơi này. Nó thật sự, thật sự, rất hoàn hảo…
đối với phong cách chiến đấu của Bloody Lines.”
“Ý của cậu ta, là để lực lượng lính đánh thuê của Bloody Lines chịu trách nhiệm phòng ngự phía đông thành phố, nơi giao thoa giữa khu ổ
chuột và nội thành.” Hisomaru tiếp lời cho Twilight.
“Khu ổ chuột vốn được thiết kế để có thể dung nhập càng nhiều người càng tốt, lâu dần, nó đã trở thành một mê cung giữa những toàn nhà cao chồng lên nhau.” Lin Grey cũng nói thêm.
“Nếu muốn công hạ Lungmen, Ursus buộc phải chia quân tiến đánh vào theo hai con đường. Với địa thế như thế này, Bloody Lines không
cần quá nhiều quân để có thể phòng ngự. Bằng cách này, lực lượng cảnh vệ Lungmens·ex trống sau lưng và có thể dồn toàn bộ lực lượng
ra tuyến trước.” Twilight chốt hạ bằng câu như thế.
Kết thúc phần trình bày.
Nhưng không có tiếng vỗ tay nào, mọi người đều đang cúi gằm mặt suy nghĩ về những gì Twilight nói.
“Những gì ngươi nói đều có cơ sở, nhưng ta vẫn không thể đặt số phận Lungmen vào những lời nói xuông. Nếu ngươi muốn thuyết phục
ta, hãy cho biết, ngươi dự định chống lại quân Ursus như thế nào?” Wei Yenwu từ khi Twilight bắt đầu vẫn ngậm tẩu thuốc của mình chờ
đợi cậu phát biểu. Bây giờ, khi cậu đã nói xong, ông mới yêu cầu câu trả lời cho vấn đề quan trọng nhất.
Ngươi đã muốn phòng ngự trước Ursus, vậy hãy nói xem ngươi sẽ làm nó như thế nào
“Khí độc, bẫy, bom mìn, rất nhiều thứ, vv… Trước khi trận chiến hoàn toàn diễn ra không thể nói trước điều gì. Nhưng với danh dự và
sinh mạng của mình, tôi thề, nếu chúng tôi thất thủ trước khi Lungmen sụp đổ, ờm… Tôi chưa thất bại trong hợp đồng nào hết nên chả
biết làm gì…nói chung lúc đó các người muốn làm gì tôi thì làm.”
“…”
“Thế thì Lin Grey và ngươi sẽ là người phụ trách khu ổ chuột hiện tại, liên minh lực lượng của hai ngươi sẽ chịu trách nhiệm phòng ngự
mặt đông thành phố. Quyền điều hành sẽ được đặt vào tay Lin grey, nhiệm vụ là giữ vững mặt trận phía đông bằng mọi giá.”
Wei Yenwu đáp lại sau 1 hồi suy nghĩ.
“Tôi biết rồi.” Lin Grey.
“Sẽ cố hết sức.” Twilight.
“Thời gian không ưu ái chúng ta trong việc tổ chức phòng ngự. Nếu không có việc gì thì hai người có thể ra sớm để bắt đầu công việc.”
“Tôi hiểu rồi.”
Lin Grey đứng dậy khỏi ghế.
Twilight cũng được Crow mang rời đi.
…
Khi hai người đi khỏi, buổi họp cũng chỉ còn vài thứ vụn vặt cần giải quyết rồi cũng tan dần.
Đến buổi đêm, tại tư dinh của mình, Wei Yenwu cầm chén rượu đứng tựa mình vào lan can.
“Vẫn còn lo lắng về thằng nhỏ Twilight à?” Hisomaru ngồi dựa vào tường cạnh ông, tay lắc bầu rượu hỏi.
“Không, về chuyện khu ổ chuột tôi tạm thời yên tâm rồi.”
“Vậy sao cậu lại làm vẻ mặt đó vậy?”
Dù không nhìn, Hisomaru vẫn có thể nói ra tâm trạng hiện tại của Wei Yenwu. Ông đang lo lắng điều gì đó.
“Fumizuki cùng hai đứa nhỏ kiên quyết không chịu rời Lungmen, dù tôi đã cố gắng thuyết phục như thế nào.”
“À..” Hisomaru cũng trầm mặc một ít.
“Về chuyện đó, ta cũng chưa có cơ hội xin lỗi con bé.”*
“Không, việc đó xảy ra sau khi ngài rời đi.” Wei Yenwu lắc đầu nói tiếp.
“Hay ngài vẫn còn lưu luyến gì? Những kẻ cặn bã đó không đáng để người đáng kính như ngài phụng sự.”
“Ai rồi cũng sẽ hối hận về những quyết định trong quá khứ thôi Wei, nhưng ta cũng không lưu luyến như cậu nói. Bởi để những việc đáng
tiếc như thế xảy ra cũng có một phần lỗi do ta.”
Hisomaru uống một ngụm rượu.
“Nhưng bây giờ thì cứ tập trung vào trận chiến phía trước đi đã, ta không thể ngừng cười được khi nghĩ đến cảnh có thể tự tay xiên
thanh đạo của mình vào cơ thể con rắn già đó.” Ông hà hà làm mùi rượu tỏa ra khắp lan can này.
…
“Hisomaru, ngài nghĩ chúng ta có thể thắng không?”
“Đừng bao giờ nghĩ đến thất bại, Wei à. Nếu cậu không nghĩ đến điều gì, nó sẽ không bao giờ xảy ra.”
“Và tất nhiên, chúng ta sẽ thắng.”
….
“À phải rồi, mấy ngày qua ta quên một chuyện.” Hisomaru đột nhiên nhận ra, ông nói với Wei Yenwu về lý do mình đến đây.
“À, nếu ông muốn nói đến người này, tôi nghĩ cô ấy đang sống ở khu ngoài vòng pháp luật đấy.”
“Vậy à.” Biết vị trí, Hisomaru gật đầu, dự định vài ngày nữa sẽ đi tìm thử.
‘Mà khoan, cậu nói là ở đâu cơ?”
* Lúc này, hai người đang nói về sự kiện gia tộc của Fumizuki, phu nhân của Wei, gia tộc Kougon ở phía Bắc bị thanh trừng bời gia tộc Mitsumoto đứng đầu phía Nam.