Từ Arknights Bắt Đầu Xây Dựng Thế Lực

Chương 91: Hoshiguma




Chương 69: Hoshiguma
Chương 69:
“Tiểu Hoshi, đến đây.”
“Ông ngoại?” Oni tóc xanh lúc còn bé xíu nghe thấy tiếng gọi liền chạy ra trước hiên nhà.
Đây là gian nhà tre nhỏ nằm trên một ngọn núi.
Chạy đến nơi, cô thấy ông nội mình đang ngồi uống rượu, tán ngẫu với một người khác.
“Cháu gái cậu à?”
“Ừ.” Ông nội của Oni trẻ bế cô bé đặt lên trên đùi “Cha mẹ nó đều đã hi sinh trên chiến trường, nên nó sống ở đây với tôi.”
Nghe vậy, Oni mặc giáp ngồi đối diện chỉ gật đầu.
Rồi ông lấy ra một vật thể lớn dài được bọc vải đặt lên trên bàn.
“Nó lại hỏng rồi à?”
Oni già tháo lớp vải ra, nhìn đánh giá.
Xong ông đặt Oni nhỏ xuống lại, mang vật thể đó đến chỗ làm việc ngay bên cạnh gian nhà.
“Trong lúc chờ, tôi mượn mấy thanh đao này chút nhé.” Trong khi chờ đợi, Oni mặc giáp bước đến chỗ một vài cây đao được cắm trong
hòm gỗ, hỏi mượn.
Oni già mải làm việc, chỉ gật đầu mà không nhìn.
Xoẹt!
Rút thanh kiếm ra, Oni mặc giáp bước đến chỗ con bù nhìn rơm để thử kiếm.
“Ngài đang làm gì vậy?” Oni trẻ lúc được để xuống vẫn chưa rời đi mà còn chạy chơi trong sân.
Thấy Oni mặc giáp cầm đao đến chỗ con bù nhìn, cô bé mới tò mò chạy lại.
“Nhóc Hoshi nhỉ, à, ta đang luyện tập thôi. Nhóc có thể nhìn nếu muốn.”
“?”
Oni nhỏ chạy đến ngồi trên hòn đá nhỏ gần đó, quan sát Oni mặc giáp đang hạ thấp người thủ thế.
Xoẹt!
Trong một nốt nhạc, Oni mặc giáp đã phóng đến ngay trước con bù nhìn.
Hai thanh đao hai tay đồng loạt vung ra theo hai hướng khác nhau, chéo chém xuống.
Con bù nhìn bị cắt làm 4 mảnh rơi trên mặt đất.
Thao tác quá nhanh, Oni giả thu kiếm lại trong khi Oni trẻ còn ngơ ngác chưa hiểu gì.
Nhìn biểu cảm của cô bé, Oni mặc giáp cười, ông giải thích.
“Vừa rồi chính là một trong những tuyệt chiêu của ta dùng để đánh bại kẻ địch một cách nhanh chóng. Như nhóc vừa thấy, hai thanh đao
của ta vừa chém xuống on bù nhìn.”
“Nhưng như thế thì vẫn quá đơn giản, điểm đặc biệt của chiêu thức này nằm ở nhát chém thứ 3. Nếu trong trường hợp cả hai nhát chém
bị chặn, ta có thể bỏ v·ũ k·hí ở một tay và rút ra thanh kiếm còn lại.”
Vừa nói, ông còn vừa làm mẫu cho cô bé xem.
Nhìn đi nhìn lại nhiều lần, Oni trẻ vẫn cái hiểu cái không gật đầu.
Lúc này, Oni già cũng trở lại.
“Này Hisomaru, đừng có mà làm hư cháu gái tôi.” Ông cộc cằn ném trả thứ được bọc trong vải.
Còn giọng nói thì cảnh cáo.
“Đứa bé này chính là hậu duệ cuối cùng của gia tộc Hoshiguma, tôi không có ý định đưa nó lên chiến trường đâu.”
“Đừng gò bó thế chứ ông bạn, ai cũng có cuộc sống riêng của mình, đừng có rằng buộc con bé bằng hai chữ hậu duệ. Cho dù ông có lấy
tên gia tộc ra đặt cho nó cũng chẳng thay đổi gì cả.” Hisomaru chỉ kiểm tra đồ, rồi ông đáp trả.
“Ồ, muốn v·a c·hạm à?”
“Thích thì nhào vô đây!”

…......
“Đó là khi mình còn nhỏ, một người bạn của cha đến chơi. Ugh! Tại sao mình lại nhớ đến nó nhỉ?”
Mở mắt ra, nhìn lên bầu trời đêm ít sao.

Hoshiguma ôm bụng nhìn về phía Crow.
Anh đang đứng trước mặt, một tay cầm chắc thanh đao chỉa ngay vào yết hầu cô.

Hai nhát chém đến từ hai hướng khác nhau.
Ngay thời khắc đó, Hoshiguma đột nhiên cảm thấy nó quen quen.
Cô phản xạ như những gì từng được học.
Dùng tấm khiên chặn lấy thanh kiếm bên phải, phản công ngược lại.
Thanh kiếm bên trái, nguy hiểm hơn vì đa số kiếm sĩ đều thuận tay phải.
Ông ấy cũng thế.
Nhưng nó cũng có cách khắc chế.
Đòn chém bên trái thường sẽ là một đòn chém ngang lưng, vì thế, chỉ cần chú ý đúng lúc, dùng gót dày đè thanh đao xuống thì sẽ vô hiệu
hóa được đối phương.
Đó là cách thức đơn giản nhất.
Nhưng không ngờ rằng.
Crow tinh quái hơn vẻ ngoài rất nhiều.
Ngay khi Hoshiguma chỉ vừa nhấc nhẹ chân lên, Crow đã liếc mắt nhận ra ý định đó.
Luyện tập rất nhiều, đây cũng chính là biện pháp mà Hisomaru sử dụng để hạ gục anh.
Nhưng trò này cũng có biện pháp phản lại.
Khi đưa chân lên, trọng tâm cơ thể sẽ dồn về hướng ngược lại.
Tức là, sơ hở sẽ lộ ra.
“!”
Làm Hoshiguma không ngờ được, Crow thẳng thừng thả v·ũ k·hí ra.
Anh nắm chặt bàn tay lại, hướng về thẳng về phần hông không tý phòng ngự của cô.
Huỵch!
“Hự!”
Cú giộng mạnh khiến Hoshiguma khụy chân xuống, dịch dạ dày đầy mùi cồn trào lên thẳng cổ họng. Buộc cô phải ngậm chặt miệng để
không phun ra.
Nhưng Crow không cho cô chút thời gian nhỏ để xuôi cổ họng.
Anh bỏ luôn thanh đao còn lại xuống, xoay ngang đưa người về thế tấn.
Vút!
Cánh tay nắm chặt, vung mạnh tới.
Bốp!!
Hoshiguma văng ra sau, trượt dài trên mặt đất, bay gần đến lối vào quán rượu.
Tấm khiên nắm chặt trong tay cũng văng ra.
Cô choáng váng b·ất t·ỉnh.

Crow không hề thả lỏng ngay cả khi kẻ địch đã gần như mất sức chiến đấu.
Với biểu cảm cực kỳ nặng nề trên mặt, anh chậm rãi nhặt hai thanh đao lên, bước về phía Hoshiguma.
Đưa đao chìa sát cổ cô.
Chỉ cần đưa tới 1 chút nữa, lưỡi đao sẽ xuyên qua.
Hoshiguma cũng vừa kịp lấy lại nhận thứ.
Ngước đần lên nhìn, cảm nhận được thanh đao đang kề sát cổ.
Cô không phản ứng gì mà buông lỏng cơ thể nằm xuống.
“Tôi thua.”
Không một tiếng trách cứ bỏ kiếm là chơi bẩn.
Hoshiguma thẳng thắn thừa nhận thất bại của mình.

Không nghi vấn, không cầu xin.
Thua là thua, cô thua một cách hoàn toàn thuyết phục.
Và Oni sẵn sàng chấp nhận số phận của mình, nhắm mắt chờ đợi sự kết liễu.
Đó là con người cô.

….
Nhưng trái với sự chờ đợi, Hoshiguma không hề cảm thấy lưỡi đao lãnh lẽo xuyên qua cổ mình.
Clab clab!
Thay vào đó, bắt đầu từ một kiếm sĩ.
Những tiếng vỗ tay lần lượt vang lên.
Clab clab clab clab!
Các kiếm sĩ vỗ tay nhiệt liệt chúc mừng người chiến thắng.
Đồng thời cũng để tán dương cho tinh thân của Hoshiguma.
Nhưng vỗ tay là một chuyện, chính sự vẫn phải làm.
Những người lính đánh thuê tiến tới, còng tay Hoshiguma lại. (Twilight thực sự không hiểu mấy cái đấy đâu ra.)
Hoshiguma cũng không phản kháng, để cho họ còng mình lại rồi mang đi.
Những tên xã hội đen khác, trong lúc mọi người tập trung quan sát trận chiến, chúng có ý định muốn chuồn đi thông qua của sau quán
rượu.
Tiếc là Will đã để ý đến chúng.
Ngay khi vừa mở được cánh của sau ra, anh đã đứng đó chờ sẵn.
Kết cục không cần phải nói.
Ngay khi Hoshiguma được mang đi, Twilight đuổi tất cả những người khác trở về với việc chính.
Không lâu sau, hàng rào kẽm gai đã được giăng ra bao quanh toàn bộ khu vực này.
Đánh dấu chiến dịch đã hoàn thành.
Cuộc chiến có làm mất một chút thời gian, nhưng sau gần 20p, Bloody Lines đã kiểm soát được một phần ba lãnh thổ của khu ngoại ô số
4.
Madame Oni b·ị b·ắt sống.
Thuộc hạ không c·hết thì cũng b·ị b·ắt lại.
Mọi yêu cầu đặt ra đều thành công mỹ mãn.
Để lại một lực lượng nhỏ đóng chốt đề phòng, Twilight thu đội về.

Về đến khu 5, Lin Grey đã đứng chờ sẵn.
Để mọi người trở về nghỉ ngơi, cậu đứng lại nói chuyện một chút.
“Thế nào, đủ chỉ tiêu chứ?”
Twilight làm sao không biết chiến dịch lần này đang có rất nhiều người theo dõi, nhất cử nhất động của cậu hiện đang được báo về cho
Wei Yenwu.
“Chẳng có gì để phàn nàn.”
Nếu không muốn nói là quá hoàn hảo. Cho dù huy động toàn bộ gia tộc mình, Lin Grey cũng cần phải vài giờ mới có thể hoàn toàn kiểm
soát khu vực này.
Còn Twilight, làm nó trong chưa đến 30p.
Đứng trên nóc nhà, cậu ta đọc từng cử động của lũ xã hội đen, chia người một cách cực kỳ chuẩn chỉ để đạt hiệu suất cực hạn trong thời
gian ngắn.
Cho dù việc đó tồn đọng rất nhiều rủi ro, nhưng không thể phủ nhận được tài năng của Twilight nếu có đủ không gian để phát huy.
Đáng sợ, liệu tài năng này sẽ còn phát triển thế nào trong tương lai?
“May là cậu ta ở phe chúng ta.” Lin Grey thầm nghĩ.
Nghe được đánh giá này, Twilight đương nhiên rất thoải mái.

Nhưng có một việc cần quan tâm hơn nhiều, cậu hứa sẽ gửi báo cáo chi tiết cho Lin Grey vào sáng ngày mai rồi tiễn ông ra về với lý do
trời đã khuya, con gái ông đang ở nhà phải không, đừng để cô bé chờ.
Lin Grey cũng không nói gì, chỉ chúc cậu buổi tối tốt lành rồi rời đi.
“Đúng rồi, Madame Oni còn sống chứ?” Trước khi lên xe, ông có hỏi vấn đề cuối cùng.
“Đương nhiên, tôi cũng đoán ra thân phận của cô ta rồi, nhưng những gì Madane Oni biết về khu ngoài vòng pháp luật rất có giá trị. Tôi
sẽ giữ cô ấy một thời gian.”
“Vậy thì tốt.” Lin Grey bước lên xe, đóng cửa lại.
Rồi chiếc xe rời khỏi khu 5, để lại Twilight cùng Yelena đứng vẫy tay đằng sau.
Khi nó đã đi khuất, hai người vội vã phóng về nhà.

…..
….
Trong một căn nhà nhỏ.
Hoshiguma sau khi b·ị đ·ánh bại thì được đưa đến đây.
Căn nhà trống không có nội thất gì cả, bên trong chỉ có một căn phòng nhỏ với giường ngủ để sẵn.
Hoshiguma biết mình đang ở khu 5 chứ không rõ mình ở chỗ nào.
Nhưng bên ngoài có rất nhiều lính canh.
Chẳng có gì làm, cô bèn nằm lên giường đánh một giấc tới sáng.

Ngày hôm sau.
Được một giấc ngon, phải đợi mặt trời lên gần đến đỉnh thì cô mới tỉnh dậy.
Bước ra khỏi phòng.
Bên ngoài, đã có một chiếc bàn cùng một phần ăn sáng được để sẵn.
Biết đó là dành cho mình, Hoshiguma thoải mái ngồi xuống, thưởng thức đồ ăn.
“Có rượu nữa thì tuyệt vời nhỉ.”
Xử lý nhanh ổ bánh mì, cô bắt đầu tìm kiếm chỗ để lười.
Dù không hiểu tại sao họ lại giam giữ mình.
Nhưng không c·hết đã là may, Hoshiguma cũng biết mình rất khó thoát được.
Thế thì sao lại phải đau đầu nhỉ, chỉ cần hưởng thụ là được rồi.
Ngẫm thế trong đầu, nhưng bây giờ cũng chả có gì làm.
Cô đang định quay trở lại phòng đánh một giấc cho đến bữa tối thì…
“Trông con có vẻ vui nhỉ, khi b·ị đ·ánh bại và cầm tù như thế này?”
Đột nhiên, một giọng nói trầm phát ra ngay từ sau lưng khiến Hoshiguma giật mình quay ngoắt đầu lại.
Cô không hề nhận ra sự hiện diện của người nọ trong phòng.
“O..Ojii-san?”
Nhưng khi quay mặt lại, nhận ra gương mặt già nua quen thuộc của Hisomaru, Hoshiguma thả lỏng một hơi.
Cô cũng ngộ ra vài điều.
Tại sau thế kiếm của kiếm sĩ tối qua lại quen thuộc vậy, vì đó là kiếm kỹ của Hisomaru.
Khả năng bỏ qua danh dự mà rút kiếm cũng chỉ có ông mới làm.
Nguyên nhân một số lượng lớn Samurai không có gia huy xuất hiện, vì đó là những người chấp nhận theo ông dù có bị trục xuất.
Và quan trọng nhất, nguyên nhân đầu cô vẫn còn trên cổ.
“Thì ra đều là người quen cả.”
Bây giờ coi như có thể hoàn toàn thả lỏng được rồi.
Nhưng ý nghĩ đó vừa hiện lên được một giây, Hoshiguma chợt nhận thấy cơ tay của ông nội đỡ đầu của mình đang được gồng lên.
Cô chợt xanh mặt, đổ mồ hôi hột.
“Ojii-san, nghe cháu giải...” Cô lùi lại vài bước, cố gắng giải thích.
Rắc!
Nhưng tiếng bẻ khớp tay của Hisomaru vang lên báo hiệu mọi thứ đã quá trễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.