Từ Arknights Bắt Đầu Xây Dựng Thế Lực

Chương 90: Càn quét




Chương 68: Càn quét
Chương 68:
“Khoan đã các người là ai! Không biết đây là đâu sao?!!”
Trả lời câu hỏi đó, là thanh gươm không chút do dự chém xuống.
Trang bị của lũ c·ướp vặt cũng chỉ là một bộ đồ cứng hơn bình thường chút, v·ũ k·hí cũng chỉ là mấy cái ống nước hay chút ít dao kéo gia
dụng.
Những thứ đó không thể nào chống lại được lưỡi đao có thể chẻ đôi khiên chắn làm từ hợp kim của các kiếm sĩ.
Xoẹt!
Lưỡi đao gọt qua ống nước như gọt hoa quả, chẻ đôi người tên d·u c·ôn.
Hắn còn không kịp phản ứng gì, thân thể đã bị chẻ đôi, hóa thành cái xác vô hồn gục xuống.
Còn kiếm sĩ lạnh lùng thu đao vào, rút bộ đàm ra báo cáo.
“Píp..Đây là 09, khu nhà phía nam đã dọn sạch sẽ.”
“Tốt lắm 09, để khu vực đó cho các lính đánh thuê khác, có vài kiếm sĩ khác đang trên đường đi ngang qua đó, tập hợp với họ rồi chờ lệnh
tiếp theo.”
“Đã rõ..Píp!” Kiếm sĩ tắt bộ đàm di chuyển.
Còn các lính đánh thuê khác bắt đầu tiến vào khu nhà lục lọi.
Theo lệnh của Twilight, một con kiến cũng không được phép để lại.

Ngay khi ánh lửa từ phía Lin Grey bừng lên.
Đó chính là phát súng báo hiệu cho toàn bộ lực lượng lính đánh thuê Bloody Lines đợi sẵn lao vào khu 4.
Không còn dân cư, khu vực này tương đối trống trải.
Chỉ là trên đường, nhiều tên côn đồ thấy động tĩnh nên đến kiểm tra.
Tập hợp trong một bang phái, đám này cũng có hoạt động nhóm.
Cho dù vậy, một bang phái xã hội đen thì không thể bì được với một tổ chức được huấn luyện đàng hoàng.
Rất nhanh, chúng bị tiêu diệt cực kỳ nhanh chóng. Tuy vậy, trên dọc con đường cũng không có quá nhiều xác c·hết.
Lũ d·u c·ôn, khi thấy tình hình không ổn thì lập tức bỏ mặc đồng bọn mà chạy trốn.
Dẫn đến số lượng t·hương v·ong rất nhỏ, nhưng điều này lại khiến công việc chiếm giữ trở nên dễ dàng hơn khi không có quá nhiều xác
c·hết cản đường.
Ngồi trên một nóc nhà cao.
Twilight cùng Yelena chứng kiến cảnh một kiếm sĩ chặt cái đầu của một tên xã hội đen.
Máu bắn ra tung tóe khắp nơi, nhuộm đỏ vách tường và tay của người kiếm sĩ.
Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc ông lao đến con mồi tiếp theo đang hốt hoảng bỏ chạy.
Chỉ vài giây sau, tiếng hét thảm vang lên, cơ thể của hắn bị phanh thây ra làm ba mảnh.
Nhìn cảnh này, Twilight chỉ cười nhẹ.
Vì cậu quan tâm đến phản ứng người bên cạnh hơn.
“Nhóc cảm thấy sao?” Cậu hỏi, quay sang nhìn cô bé Yelena đứng ngay bên cạnh.
“Không nhiều, chỉ là em cảm thấy máu bắn ra sẽ làm bẩn đồ thôi.” Yelena không mang theo tý cảm xúc nào nói ra.
Như thể đã hoàn toàn quen với điều này.
Tất nhiên, câu trả lời đó làm Twilight cùng với cả Will đứng phía sau đều bật cười.
“Anh đã mong đợi nhiều hơn thế. Nhưng khá lắm Yelena.” Cậu xoa đầu khích lệ làm cô bé cũng trở nên sung sướng theo.
Xem ra, khi ở khu mỏ, chuyện máu me thế này, cô bé đã quen rồi.
Twilight không hề biết rằng, đó mới chỉ là một phần nhỏ nguyên nhân.
Thật sự là, vì Twilight cảm thấy việc g·iết người đối với cậu đã rất là bình thường, và những suy nghĩ ấy, nó cũng thấm vào tư tưởng
Yelena luôn.
Twilight chả thấy làm sao cả, cô bé cũng vậy.

Hai người ngồi trên nóc tòa nhà ngắm cảnh, hóng gió một lát nữa.
Will mới nhận được thông tin từ cấp dưới mà đem đến cho Twilight.
“Đội trưởng, nhóm của Crow đã tìm được căn cứ của kẻ đứng đầu băng nhóm này, hiện cậu ta đang bao vây chỗ đó. Ngài có muốn đi xem
không?”

Twilight không trả lời, cậu nhìn nhẹ sang phía Yelena.
“Anh đi đâu em theo đấy.” Yelena hiểu ngay đáp lại.
“…”
“Tốt, dẫn đường đi.”

………
Crow lúc này đang cùng hai kiếm sĩ khác di chuyển đến quán rượu nơi Madame Oni đang ở.
Lúc nãy, khi anh sắp sửa chém c·hết một tên xã hội đen thì hắn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ và nói ra vị trí của kẻ đứng đầu.
Thông tin này rất hữu ích.
Crow cảm kích và trả ơn bằng cách xuyên đao qua bụng rồi xẻ dọc người hắn. Anh không thích những kẻ bán đứng đồng đội vì lợi ích cá
nhân.
Sau đó, anh tập hợp thêm hai kiếm sĩ nữa, liên lạc với các đội quanh đây tập trung đến địa điểm được chỉ định.

Trong quán rượu.
Madame Oni nghe tiểu đệ báo cáo cũng tối sầm mặt lại.
Quân địch đang t·ấn c·ông không phải lính của Lungmen, cô đoán chúng là những tên lính đánh thuê đang cư trú ở khu 5.
Nhưng chúng đến làm gì, cô không biết, và bây giờ cũng không phải lúc tò mò điều đó.
“Nguy rồi, vài kẻ bọn chúng đang tiến tới đây.” Một tên xã hội đen nhìn qua cửa sổ, hắn thông báo lại với mọi người.
Không còn thời gian chần chừ nữa.
“Rian, tập hợp các huynh đệ lại, chúng ta tìm đường rời khỏi đây.”
“Vâng, thưa đại tỷ!”

….
“Phải đó không Crow?”
“Chắc vậy, tôi không thấy quanh đây còn quán rượu nào nữa đâu.”
Đến gần nơi được tên xã hội đen chỉ, Crow cùng hai kiếm sĩ để tay lên v·ũ k·hí ra cảnh giác.
Nơi này là vị trí của tên cầm đầu, chắc chắn nó sẽ đông kẻ địch hơn bình thường. Cho dù sức mạnh có cách biệt đến đâu đi nữa, cẩn thận
cũng không thừa.
Vừa nói xong, cánh cửa quán rượu mở ra, một vài tên xã hội đen từ trong lao ra.
Chúng nhìn đô con hơn những kẻ ở ngoài kia.
Vừa thấy chúng, hai thanh đao của Crow đã ra khỏi vỏ.
“Không đợi tiếp viện à?” Hỏi vậy, hai kiếm sĩ cũng đã rút v·ũ k·hí ra.
Crow vừa chém bay người một tên lao ra ngoài, lạnh lùng đáp trả.
“Không cần.”
Càng ngày, những tên côn đồ trong quán cũng xuất hiện đông hơn. Chúng bao vây lấy nhóm Crow.
Nhưng ba kiếm sĩ càng chém càng hăng, họ tựa lưng vào nhau, lăn xả chém g·iết những kẻ đến gần.
Với sự cách biệt về sức mạnh, lũ xã hội đen chả là gì so với họ. Chỉ một quãng thời gian ngắn ngủi, đã có hơn 10 tên gục ngã trước lưỡi
đao của họ.
“Qu..ái..Quái vật!”
Chỉ là những kẻ chuyên đi bắt nạn người yếu hơn, khi đối mặt với những chiến binh thực sự, nỗi sợ càng ngày càng chiếm cứ tâm trí lũ
d·u c·ôn.
Và khi có một kẻ không chịu được nữa mà bỏ chạy, làn sóng dây chuyền càng lan rộng ra.
“Bọn chúng không phải con người!”
“Chạy, chạy đi!”
Bọn chúng bỏ mặc đồng bọn, thân ai nấy chạy, cố gắng giữ lấy mạng sống của mình.
Hai kiếm sĩ thu kiếm lại đứng nhìn cảnh tượng này.
“Xong hết rồi à, đơn giản vậy?”
“Không, vẫn còn tên cầm đầu.” Crow là người duy nhất chưa thu đao về.

Anh ‘Xoẹt/’ đưa đao về phía lối vào quán rượu.
Ở đó, Madame Oni cùng vài tiểu đệ cuối cùng của mình cũng đang quan sát màn tàn sát của các kiếm sĩ.
Các kiếm sĩ cũng để ý điều này từ trước.
Nhưng họ vẫn thu kiếm về.
Vì những người kia không bỏ chạy mà vẫn đứng đó.
Chắn là vì chúng biết mình đã không chạy nổi.
Bởi vì.
Từ đằng sau, nơi những tên xã hội đen bỏ chạy trước. Những tiếng hét thảm th·iếp khi bị g·iết liên tiếp vang lên.
Lính đánh thuê Bloody Lines đã bao vây toàn bộ chỗ này.
Họ đợi sẵn và t·hảm s·át những kẻ bỏ chạy.
Madame Oni cũng gần như đoán trước việc này.
“Đại tỷ?” Người mới nãy được gọi là Rian hướng ánh mắt lo lắng qua.
Madame Oni không trả lời lại, chỉ khẽ thở dài.
“Lối thoát duy nhất còn sót lại chính là phía trước mặt, ta sẽ giữ chân ba tên kia, trong lúc đó mọi người cố chạy thoát thân đi.” Cuối cùng,
cô mới ra quyết định.
Những người này, dù chỉ là đồng bọn ăn c·ướp thông thường, chả có tý tình cảm gì với nhau.
Nhưng ít nhiều đã gọi mình hai tiếng ‘Đại tỷ’ không thể để chúng thất vọng được..
Nói rồi, cô xách v·ũ k·hí của mình vác trên tay bước ra cửa.
Bên ngoài, hai kiếm sĩ đã lui về sau, để sân đấu lại cho Crow.
Madame Oni bật nhảy từ cửa, đáp xuống vị trí ngay trước mặt anh.
Rầm!

…..
Cú dậm chân không hề nhẹ, nó làm mặt đất rung động một chút.
Crow thủ thế đánh giá đối thủ trước mặt.
“Cao”
Đó là ấn tượng đầu tiên.
Người đứng trước mặt là một Oni nữ với chiều cao tương đối ngoại cỡ, mái tóc xanh lá cây dài không buộc để thõng ra sau lưng cùng với
chiếc sừng dài nhô ra bên trán phải.
Cô mặc một chiếc áo bó sát người hở bụng màu đen cùng với quần da bò cùng màu dài qua đầu gối.
Trên tay còn mang theo một chiếc khiên lớn hình tam giác.
Khi cô ta đáp đất trước mặt anh, Crow mới chú ý kỹ đến chiếc khiên đó, ở 3 cạnh ngoài không phải vành khiên mà là lưỡi dao sắc.
Chính xác thì nó nhìn trông giống một cái phi tiêu cỡ lớn.
Nhưng cái đó có quan trọng không?
Đối với Crow là không, anh chỉ quan tâm đến khả năng phòng ngự của đối phương, để xem mình nên chém vào chỗ nào.
Madame Oni không có một tí áo giáp nào, tức là cô ta chỉ có thể phòng ngự bằng cái khiên đó.
“Cẩn thận vẫn hơn.”
Crow giữ nguyên tư thế thủ, bắt đầu di chuyển xung quanh tìm cơ hội t·ấn c·ông.
Đối thủ là một Defender, cực kỳ bị động, chiến thuật tâm lý này sẽ gây áp lực lớn lên cô ta.
Madame Oni cũng biết điều này.
Cô đưa tấm khiên chắn trước người, để ý đến từng cử động của kẻ đối diện rồi từ từ di chuyển giữ khoảng cách.
Đây là cách chiến đấu thường thấy của một Higashian.
Nhìn mới thấy, ngoại trừ kiếm sĩ trẻ trước mặt, hai người còn lại cũng là Oni. Và giáp trụ họ đang mặc, đó là biểu tượng riêng của các Samurai.
“Từ khi nào các chiến binh đáng tự hào này được phép xuất ngoại thế? Mà cái thế đứng này, lại không có gia huy, mình chẳng đoán được
họ đến từ gia tộc nào.”
Cảnh giác nhìn Liberi trước mặt, vài suy nghĩ lung tung xuất hiện trong đầu. Nhưng Madame Oni vẫn cực kỳ tỉnh táo, dùng tất cả mọi nỗ lực để chèn ép sự hiếu chiến trong huyết mạch cưỡng ép cô lao lên.
Oni là một chủng tộc rất thiếu bình tĩnh.
Crow sống giữa rất nhiều trong số họ nên anh hiểu rất rõ, mục đích anh không vội t·ấn c·ông là để chờ đợi đối phương mất bình tĩnh lao
lên.
Và đó sẽ là kết cục của cô ta.

Thời gian chậm rãi trôi, hai người vẫn giữ khoảng cách với nhau.
Trong thời gian này, các kiếm sĩ khác cũng lần lượt xuất hiện, những người lính đánh thuê thì bao vây nơi này.
Toxicuser đánh đu lên một mái nhà gần đó, thủ sẵn cung và một mũi tên trong tay, Felix đứng ngay bên cạnh, dùng Drone chiếu sáng xuống.
Twilight cùng Yelena cũng có một vị trí đẹp để xem, một vài kiếm sĩ đứng quanh cậu để đảm bảo nữ nhân kia có đột ngột lao vào bắt cậu
làm con tin thì cũng phản ứng được.
Đông người thế này, hy vọng chạy thoát đã tan biến thành cát bụi.
Madame Oni cũng chả thiết gì đến chuyện đó nữa, tâm trí từ lâu đã hoàn toàn chăm chú vào đối thủ trước mặt.
Sự bình tĩnh này làm các kiếm sĩ gật đầu tán thưởng.
Là một Oni, họ thích lao vào ẩ·u đ·ả, nhưng không có nghĩa là họ không có não.
Ai cũng biết Crow đang làm gì, và những gì Oni trẻ kia đang làm là đúng.
Nóng vội, cô ta đ·ã c·hết lâu rồi.
Điều đó cũng tương đồng với Crow.
“Phư! Khá lắm, tên ngươi là gì?” Anh cười nhạt hủy bỏ thế thủ.
Madame Oni vẫn cảnh giác giữ chiếc khiên trước người, nhưng ít nhất cô cũng đứng thẳng dậy nói ra một cái tên.
“Hoshiguma.”
“Crow.” Crow cũng tự giới thiệu.
Anh đứng thẳng người tra hai thanh đao vào vỏ.
Xeng!
Rồi vẫn tư thế ấy, đan chéo tay rút chúng ra.
“Đó là cái tên của kẻ sẽ đánh bại ngươi.”
Hạ thân xuống, hai tay cầm đao đưa ra sau, Crow vào tư thế chuẩn bị lao tới.
Anh muốn kết thúc trong một chiêu.
Hoshiguma có thể nhìn thấy rõ ràng ý định đó qua ánh mắt anh.
Cô cũng hạ thấp người, đưa cái khiên ra sau một bên.
Mong muốn cực kỳ rõ ràng.
Thắng bại phân rõ trong một đòn.
Tất cả khán giả tự giác lùi về sau hai bước, giữ im lặng tuyệt đối, chờ đợi hai chiến binh xuất chiêu.

Bầu không khí trở nên tĩnh lặng.

Hai đối thủ yên lặng giữ nguyên tư thế.
Nhưng từng hơi thở tập trung giữa hai người khiến sự tĩnh lặng ấy trở nên cực kỳ nặng nề.



Bước.
!
Crow là người chuyển động trước.
Anh cúi người lao nhanh về phía trước, hai thanh đao đằng sau kéo thành hai đường dài trên mặt đất từ từ nâng lên.
Cùng lúc.
Hoshiguma cũng hành động, cô vung người ném mạnh cái khiên.
Chiếc khiên xoáy mạnh, bay thẳng về phía tước.
Keng!
Chiếc khiên v·a c·hạm với song đao Crow đưa lên đỡ, văng ngược về phía Hoshiguma.
Cô dùng một tay chụp nó lại, ngay đúng chỗ cầm.
Lúc này Crow cũng đã đến gần sát.
Hoshiguma cầm trong tay chiếc khiên bén nhọn vẫn còn xoáy rất nhanh, xoay người chém về phía Crow.
“Giải phóng cơn thịnh nộ của ngươi đi, Hannya!”
“Địa ngục luôn chào đón ngươi! C·hết đi! Kiếm kĩ gia truyền~Sát kiếm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.