Chương 72.5:Giận dỗi
Mọi chuyện bắt đầu lúc Twilight cũng hai người đồng hành vừa lên đường đến nhà Lin Grey.
Một vị khách cao quý đã đến thăm nơi này trước.
Sự xuất hiên bất ngờ của ông không làm cho Lin Grey bất ngờ, vì hai người đã liên lạc với nhau từ trước.
Nhưng còn hai cô bé thì khác.
Vừa thức dậy, hai cô bạn thân ngủ dậy, làm vệ sinh sạch sẽ rồi kéo nhau đên bàn ăn.
Thì thấy.
“Beatrix, ta đến đây để mang cháu về.”
Adams Schwire đã ngồi sẵn ở đó, khoanh tay nhắm mắt dưỡng thần.
Ngay khi hai cô bé vừa xuất hiện, ông chậm rãi nói.
“Ông nội?” Beatrix thật sự ngạc nhiên trước sự xuất hiện này.
Nhưng với lời nói ban nãy, cô bé nhanh chóng đoán ra lý do mà ông đến đây.
Để mang cô trở về.
...
Trở lại hiện tại.
“Dừng việc chỉ nghĩ cho bản thân đi, mọi người chỉ nghĩ tốt cho cháu thôi.”
“Đủ rồi! Ông đừng hòng bắt cháu theo ý mình nữa!” Beatrix tức giận hét lớn rồi chạy ra khỏi nhà.
Kết quả đã cho thấy diễn biến cuộc nói chuyện ra sao.
Nguyên nhân Adams đến đây không hề khó đoán.
Vì vài vấn đề gia đình mà Beatrix được gửi đến sống cùng ông.
Nhưng Lungmen đã sắp trở thành chiến trường, ông muốn gửi cô bé về với cha mẹ ở Victoria.
Hiển nhiên, Beatrix cực kỳ chống đối việc này, nên mới xảy ra cãi vã.
Những lần trước, vì nuông chiều, Adams cuối cùng cũng đồng ý cho cô bé ở lại thêm một quãng thời gian.
Nhưng bây giờ thì không được nữa.
Tình báo Lungmen cho hay rằng, toàn bộ q·uân đ·ội Ursus thực hiện cuộc t·ấn c·ông này đã bắt đầu hành quân từ thành phố gần biên giới
nhất.
Dù nói là còn đến hai tuần nữa, nhưng không thể biết chắc chắn khi nào chúng sẽ tiếp cận và bao vây thành phố.
Đây cũng là nguyên nhân Twilight gửi nhóm Crow ra hoang mạc, ngoài việc tìm thêm kim loại ra, chú ý động tĩnh quân do thám Ursus
cũng là một nhiệm vụ quan trọng.
Thời gian không còn nhiều.
Ngày mai, chuyến xe hộ tống cuối cùng dành cho Adams sẽ rời khỏi Lungmen.
Sau đó cả thành phố sẽ bước vào giai đoạn giới nghiêm.
Khác với hai người còn lại (Wei bị quốc gia bỏ rơi, Grey mang toàn bộ gia tộc mình đến Lungmen.)
Adams, là một quý tộc có tầm ảnh hưởng và là thành viên gia đình Schwire.
Nếu ở đây khi chiến sự nổ ra, ông hoàn toàn có thể trở thành một mục tiêu ưu tiên bị nhắm vào.
Vì giá trị của Adams Schwire có khi còn lớn hơn cả Lungmen cộng lại.
Đây là điểu hiển nhiên, không cần sự khuyên bảo của hai người bạn, ông cũng quyết định sẽ rời khỏi Lungmen.
Và Schwire buộc phải đi theo.
Cô bé là hoàn toàn có thể trở thành người thừa kế toàn bộ gia tộc trong tương lại.
Beatrix Schwire không được phép gặp nguy hiểm.
Cô bé phải rời đi an toàn.
Bằng mọi giá!
Đó là lý do Adams để Beatrix được phép tự do chạy nhảy suốt những ngày nay, là để cô bé lưu giữ những kỷ niệm cuối cùng của nơi này.
(Tưởng sẽ đi chơi đâu đó trong nội thành, không ngờ lại đến chỗ Lin Grey.)
Là thành viên gia đình sinh hoạt cùng Beatrix nhiều nhất, Adams có thể tự nhận mình hiểu rõ cô hơn bất cứ ai.
Thế nên ông dễ dàng dùng lời nói để đè bẹp mọi lý lẽ của một đứa trẻ có thể đưa ra.
Chẳng còn có thể nói gì, Beatrix chỉ có thể làm điều mọi đứa trẻ sẽ làm, tức giận chạy đi.
Còn Adams ung dung ngồi ở đó chờ đợi.
Yühsia muốn chạy theo an ủi bạn mình thì bị ông lắc đầu ngăn lại.
“Beatrix là một đứa trẻ thông minh, nó sẽ làm điều đúng đắn.”
“Cháu cũng được gửi đi cùng đúng không? Soan đồ đạc đi, khi con bé trở về, chúng ta sẽ khởi hành luôn.”
Nghe những lời đó, Yühsia dừng cước bộ lại, nhìn về phía bạn mình chạy đi. Sau cùng, cô cũng trở vào trong nhà chuẩn bị đồ đạc.
“Nếu có mình đi cùng, chắc là Beatrix sẽ vui vẻ hơn.” Cô bé nghĩ vậy.
….
……….
Beatrix, không hề suy nghĩ gì cả, không màng đích đến là đâu.
Chỉ cứ thế, chạy, chạy mãi.
Cho đến khi đến một chỗ vằng người, cô bé hết hơi, mới đi lại gần một bức tường nhà trống ngồi xuống.
Hai tay ôm lấy cặp chân nhẹ run, úp mặt vô giữa đùi ngồi yên đó.
Chỉ ở yên đó.
Bước bước bước.
Do sự yên tĩnh, đôi tai mèo của Beatrix khẽ run lên khi nghe thấy tiếng bước chân từ xa đi đến.
Đợi một lúc cho tiếng bước chân đến gần.
Beatrix mới không hề ngẩng mặt lên thủ thỉ nói.
“Yühsia, cậu về đi, tớ muốn ở một mình.”
Nhưng không hề có tiếng đáp trả.
Tiếng bước chân cũng ngừng lại.
…
Không hề có tiếng động gì ngoài hai tiếng thở nhỏ của hai người.
“Cậu đang đợi cái gì vậy hả?! Đây không phải lúc…” Đợi một hồi mà chẳng thấy bạn mình lên tiếng, Beatrix mới tức giân ngẩng đầu lên
nói.
Nhưng mới nửa câu, cô liền im bặt.
Bởi vì đang đứng ở đó, không phải là Zalak tóc hồng quen thuộc.
Cũng chẳng phải một người quen nào đó.
Mà là một kẻ cũng chẳng lạ lùng gì.
Đó không ai khác ngoài Vouivre vừa xung đột với cô vài tuần trước.
Là kẻ mà đã khiến cô ‘nhớ mãi không quen’.
Theo đúng nghĩa xấu.
“Ôi chà, xem con mèo nhỏ điên khùng của chúng ta đang làm gì ở đây này.” Giọng nói đầy sự châm biếm của kẻ đó vang lên
Beatrix gườm mắt nhìn hắn, nhưng kẻ vừa đến đã có vài sự khác biệt so với lần trước.
Lần này hắn không ngồi xe lăn.
Mà đứng bằng chính đôi chân mình.