Từ Arknights Bắt Đầu Xây Dựng Thế Lực

Chương 98: Tâm sự




Chương 73:Tâm sự
Chương 73:
Twilight hiện tại đang thật sự không biết nói gì.
Vài tuần qua, do công việc từa lưa nên cậu hoàn toàn không để tâm đến chuyện v·a c·hạm với Beatrix hồi trước.
Dù sao cậu vốn chẳng quan tâm đến việc này ngay từ đầu, nếu không phải Beatrix cố rướn theo và đụng chạm đến ‘gia đình’ cậu, có khi
bây giờ Twilight còn chả nhớ cô ta là ai.
Nhưng xem này, hình như con mèo đó đang đi một mình phải không, nhín giống như vừa cãi nhau với ai đó xong thua chạy.
Đúng là một cơ hội tốt để cười vào mặt cô ta, coi như để trả thù bữa trước.
Nghĩ vậy, Twilight hưng phấn ra khỏi cửa hàng.
Để tránh bị người ta nhìn thấy rồi bàn tán, cậu bám tường bay lên các nóc nhà cao rồi từ đó bám theo sát Beatrix.

Một lúc sau, Twilight cũng bắt đầu cảm thấy đuối và buộc phải hạ xuống sân thượng một toàn nhà bỏ hoang.
Cậu đã theo dấu Beatrix từ khu 1 cho đến tận gần ngoại ô khu 2, gần khu 3.
Phép bay tiêu tốn một lượng Arts tương đối nhiều, dù đã quen sử dụng nó để di chuyển.
May là con mèo kia cũng đã dừng lại ngồi tựa lưng vào một tòa nhà nằm đối diện.
Đặt chân lên mặt sân thượng, Twilight dừng lại thở lấy hơi.
Và rồi cậu lấy từ trong người ra một bọc da nhỏ, bên trong chứa một ống kim tiêm với chất lỏng màu xanh đục đậm.
Hít một hơi sâu, cậu mím chặt một châm múi kim vào mạch máu trên tay.
Bơm vào.

Đợi một lúc cho thuốc ngấm vào, Twilight thử bước một bước nhỏ.
Bước đi bình thường, hiệu quả cực kỳ ấn tượng.
“Không thể phủ nhận, đây là một thứ cực kỳ tốt.” Cảm nhận cảm giác của đôi chân truyền về, Twilight lẩm bẩm như vậy.
Di chuyển vài bước để hoàn toàn lấy lại cảm giác, Twilight thành thục nhảy xuống khỏi tòa nhà rồi dùng Arts làm bàn đạp đáp đất.
Từ từ bước ra khỏi con hẻm.
Cậu đút hai tay vào túi quần, bước đi sao cho tự nhiên nhất có thể, không quên cố ý để lộ tiếng bước chân của mình cho đối phương biết.
Quả nhiên, Beatrix cắn câu, cô bé dễ dàng nhận ra có người đang đến gần.
“Yühsia, cậu về đi, tớ muốn ở một mình.” Cô bé nói.
“?”
Nhân ra cô ta chưa nhận ra mình, đến đủ gần, Twilight ngừng chân, đứng yên tại đó.
Gương mặt để lộ sẵn vẻ mặt sẵn sàng trào phúng bất cứ lúc nào.
Vài giây sau, không thấy tiếng hồi đáp, Beatrix ngẩng mặt lên kiểm tra.
Cùng lúc, Twilight cũng bắt đầu m·ưu đ·ồ trả thù của mình.
Bắt đầu bằng câu châm biếm.
“Ôi chà, xem con mèo nhỏ điên khùng của chúng ta đang làm gì ở đây này.”
Nhưng đó là câu nói duy nhất có thể thốt ra khỏi miệng cậu.
Bời vì Beatrix đã ngẩng mặt lên.
Khác hẳn với sự hào nhoáng kiêu căng lần trước, khuôn mặt của Feline nhỏ bị che lấp bởi sự u buồn.

Nếu chú ý kỹ, còn có thể nhìn thấy nước mắt hơi lấm tấm ở hốc mắt.
“Nước mắt? Cô ta đang khóc đấy à?!!”
Lúc này, tâm trạng cười vào mặt người ta cũng chẳng còn nữa.
Mà thay thế bằng sự khó hiểu.
Twilight có một tài năng thiên bẩm, đó là cậu rất dễ đọc được tính cách của người khác.
Thú thật thì, dù không dễ chịu mấy nhưng ấn tượng đầu tiên của cậu đối với Beatrix khá tốt.
Dù có hơi bướng bỉnh và bệnh ‘tiểu thư’ quá mức, tính cách của cô bé lại rất trong sáng.
Đối với những người còn rất trẻ mà đôi bàn tay đã dính đầy máu như Twilight thì điều này rất đáng ghen tỵ.
Vậy nên cậu thật sự tò mò, điều gì lại làm cô tiểu thư trong sáng này phải chạy đến tận đây để ngồi khóc.

Không chỉ Twilight cảm thấy vậy.
Beatrix cũng rất ngạc nhiên với sự xuất hiện của cậu.
Và cũng nhận ra rằng mình đã chạy xa đến mức nào.
Nhưng cũng chẳng để làm gì cả.
“Mày đến đây để cười nhạo bộ dáng hiện tại của ta à?” Beatrix đưa ánh mắt cực kỳ giận dữ ngườm chặt Twilight “Vậy thì ngươi có thể
biến đi rồi đấy!”
Câu nói mang đầy tính công kích hướng về phía Twilight. Đồng thời, quanh người cô bé như tỏa ra một luồng không khí ngăn không cho
ai lại gần.
Đương nhiên mấy thứ như vậy chỉ nằm trong trí tưởng tượng.
Mà dù tồn tại thì cũng chẳng có tác dụng gì.
“Yeah, đó là kế hoạch ban đầu, nhưng giờ tôi hết hứng thú rồi.” Twilight nở một nụ cười nhẹ
Kệ đi ánh mắt hình hiên đặn găm về phía mình, cậu đưa hai tay lên làm hòa, từ từ bước lại gần.
Nhưng không phải đến chỗ Beatrix, mà đến bên chỗ bức tường đối diện ngồi xuống.
Mèo con (Kitty) vẫn còn dấu hiệu thù địch, giữ khoảng cách sẽ giúp cả hai tự nhiên hơn phần nào.
“Mày….muốn làm gì?” Đôi mắt xanh lục bảo khó hiểu nhìn Twilight, Beatrix thật sự không biết hắn ta đang định làm gì.
Nhưng khác với thái độ cảnh giác của cô, Twilight nhìn khá là thoải mái.
“Không gì đặc biệt, tôi đang cảm thấy rất tốt.” Cậu gối hai tay ngả ra sau tường. “Nhưng nhìn cô thì không ổn lắm nhỉ?”
“Không liên quan đến ngươi.”
“Đúng vậy. Nhưng nếu nó không phải chuyện gì quá quan trọng, nói ra hết những điều phiền muộn sẽ tốt hơn là cứ giữ kín trong lòng
đấy.” Twilight nhún vai.
“Đương nhiên, nếu không muốn nói cho người ngoài nghe, cô có thể trở về.” Cậu chỉ tay về hướng về khu 2. “Hoặc tiếp tục ngồi khóc
cũng được.” Xong rồi nhắm mắt lại nằm chờ.
Dù tò mò, cậu cũng chẳng thân quen gì Beatrix.
Cô ta không muốn, ép cũng chả được.

Beatrix vẫn cảnh giác nhìn Twilight.
Ban đâu cô muốn đứng dậy rời đi luôn.

Nhưng sau câu nói vừa rồi.
Cô lại cúi đầu.

…….
………..
Một lúc sau.
Những tiếng nói nhỏ mới xuất hiện.
“Gia đình tôi…muốn tôi rời khỏi Lungmen.”


Sau câu nói của Beatrix, Twilight dỏng tai lắng nghe những gì cô nói.
“Hả? Vậy thôi sao?”
Nhưng đó là câu duy nhất, Beatrix im lặng nên đó là tất cả.
“Vãi linh hồn, chỉ vì cái lý do cỏn con đó mà cô phải chạy đến đây mà ngồi khóc. Thật luôn đó hả?”
“Nếu đúng là vậy thì sao hả? Thằng khốn này!” Beatrix hét toáng lên, hai mắt đẫm lễ nhìn thẳng Twilight.

“Tôi hiểu rồi, thì ra là vậy.” Nhìn biểu cảm của cô bé, Twilight bỗng dưng nhận ra một điều.
“Beatrix Schwire, đó là tên thật của cô nhỉ? Màu tóc cùng chủng tộc, chắc là 8/10 rồi.”
Dù mái tóc của Adams đã điểm bạc, màu hoàng kim đặc trưng vẫn còn ở đó, cô bé trước mặt này cũng vậy.
“Và nếu không nhầm, cô chắc hẳn là người được chọn để thừa kế gia tộc nhỉ?”
“Sao..sao ngươi biết việc đó?!!” Đột nhiên bị Twilight tố ra từ tên họ đến gia cảnh, Beatrix giật mình ngồi lùi lại.
“Đoán thôi, nhưng phản ứng của cô thì chắc là sự thật rồi.” Twilight lắc đầu thở dài.
“Haizzz.” Cậu thở dài ngồi thẳng người dậy.
“Nếu là con cưng thì chắc hẳn cô không được kể gì về chuyện gì đang xảy ra nhỉ, đó cũng là lý do cô bị buộc phải rời đi.”
“Đúng là ta cảm thấy mọi người xung quanh đang giấu diếm chuyện gì đó, nhưng ý ngươi là sao? Mà ngươi biết lý do mà ông muốn ta trở
về nhà?” Ngẫm lại, Beatrix mới nhận ra, hình như mấy ngày gần đây, những người cận vệ của Lin Grey dường như đang rất căng thẳng.
“Chậc.”
Con chim tưởng chừng như đang sải cánh tự do thực chất lại đang nằm yên trong chiếc lồng tinh vi được dựng lên.
Đó là những gì Twilight đánh giá về Beatrix.
“Này, nói gì đi chứ, thường dân các người luôn thích phí thời gian như vậy à?” Do Twilight cứ hay thở dài, lắc đầu hay làm các cử chỉ kỳ lạ
nãy giờ, Beatrix dần mất kiên nhẫn.
Nói gì giờ đây?
Đây là chuyện riêng của người nhà Schwire, nói kiểu gì?
Nhưng nếu thật sự muốn nói.
“Này mèo con.”
“Gì?”
“Tôi không biết gia cảnh của cô thế nào, nhưng đặc biệt lần này, hãy nghe theo gia đình của mình lần này đi.”

“Cái gì?”
Trước mặt của Beatrix, Twilight chống tay đứng dậy.
“Một đứa trẻ bình thường không cần phải biết những chuyện này, tuy nhiên hãy về và hỏi gia đình của mình. Mọi chuyện không đơn giản
như cô nghĩ đâu.”
Cậu vuốt thẳng lại cái áo khoác của mình rồi nói tiếp.
“Bởi vì thành phố này đã không còn an toàn nữa rồi.”
“Hả, ý ngươi là sao?”
Vút.
Trong một cái chớp mắt, Twilght đã nhảy đến ngay trước mặt Beatrix.
“Hết giờ rồi, cảm ơn vì cuộc nói chuyện.” Trước sự giật mình của Beatrix, cậu đưa tay lên.
“Đứa trẻ sinh ra bị rằng buộc bởi trách nhiệm, tôi là Twilight, thành viên cấp cao của đoàn lính đánh thuê tự do Bloody Lines, nếu cần sự
trợ giúp, hãy đến khu 5 tìm tôi.”
“Nhưng hãy ghi nhớ một điều, cuộc đời của mỗi người chính do họ quyết định, không ai có quyền can thiệp vào.”
“Beatrix Schwire, cô hoàn toàn đủ khả năng để tự nắm lấy số phận của mình, chỉ là thiếu đi sự can đảm để thực hiện điều đó.”
“Nếu thế thì, hãy thử tìm kiếm sự trợ giúp đi. Terra cực kỳ rộng lớn mà, không biết chừng một ngày nào đó, cô có thể tìm thấy một người
bạn đấy.”
“À còn nữa, chuyện lần trước, tôi không tha cho cô đâu.”
Nói dứt lời, cánh tay đã vươn tới trước mặt Beatrix.
Cặp đồng tử lục bảo co rụt lại, cô bé vô thức nhắm lại hai mắt.
Pưng!
Một cơn đau truyền tới từ giữa trán.
Nhắm mắt, không nhìn thấy gì cả, khi cơn đau truyền đến, Beatrix mới giật mình ngả ra sau.
Đập đầu vào thành tường nhà phía sau.

….
Ánh sáng chói chăng của mặt trời ban trưa chiếu xuống, làm Beatrix lờ mờ mở mắt ra.
Lúc cơn đau truyền đến, cú đập đầu vào tường làm cô ngất đi chút xíu.
Bây giờ tỉnh lại, đã là giữa trưa.
“Ui da.” Xoa xoa chỗ ửng đỏ trên trán, Beatrix đứng dậy.
Nhìn quanh một vòng, Twilight đã không còn ở đây nữa, có lẽ cậu ta đã rời đi.
Lắc đầu cho đỡ choáng, Beatrix giờ mới nhìn thấy có một dòng chữ được viết bằng phấn trắng trên mặt đường.
Nội dung của nó là…
“Đồ tồi, dám búng trán mình.” Beatrix gầm gừ giận dữ, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt lại hoàn toàn trái biệt.
Cô ấy đang cười, cười rất tươi.
“Đây là lần đầu tiên có người đối xử thế với mình, đúng là đồ khốn nạn. Nhưng ít nhất, hắn ta khác biệt với những kẻ còn lại.”
Phủi hết lớp bụi dính trên quần áo để người khác không phải lo lắng, Beatrix ngâm nga một giai điệu nào đó, nhảy chân sáo trở về nhà.
Ông nội chắc vẫn đang ngồi ở đó chờ đợi câu trả lời của cô, vậy đã đến lúc đưa ra nó rồi.
“Một cuộc sống do chính bản thân mình quyết định à? Nghe thật là thú vị nhỉ? Nhưng lần sau gặp mặt, ta nhất định sẽ không tha cho
ngươi đâu, lính đánh thuê Twilight ạ.” Beatrix huýt sáo vui vẻ nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.