Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn

Chương 244: Tinh thần đồng đội




"Tôi chưa từng thấy đại ca hành động thế này bao giờ." Akira thì thầm với C-Jay.

 

C-Jay cũng nhỏ nhẹ như vậy. "Tôi thì rồi, lúc đại ca khó chịu ra mặt trong lần tập luyện bài hát chủ đề với nhóm 0 sao hồi đó. Tuy nhiên, không đến mức này. Đại ca đã ăn bao nhiêu thanh sôcôla rồi vậy?"

 

Jisung. "Tám."

 

Mọi người đều quay lại chú ý tới Jisung.

 

"Tôi có đếm mà." Jisung cười ngượng.

 

Akira lè lưỡi. "Đại ca bực bội vì không được cùng đội với chúng ta à? Tôi cũng muốn biểu diễn với đại ca thêm một lần ."

 

"Tôi cùng đội với anh ấy mà." C-Jay xen vào.

 

"Thế còn tệ hơn." Hai người kia đồng thanh nói.

 

"Tôi đang nghe đây." June nói, giọng khàn khàn sau khi ăn hết đống thanh sô cô la. 

 

Anh thồn hết tất cả đống đồ ngọt có thể tìm thấy trong căng tin. Đó lại là một thú vui tội lỗi mỗi khi June thất vọng.

 

Lúc này đây, anh đang rất thất vọng.

 

Thậm chí còn tức giận nữa.

 

Lâm Chí không chỉ giẫm đạp lên lòng tự trọng của anh mà còn giẫm đạp lên điện thoại cũ nữa! Chiếc điện thoại mà June muốn vứt xó đi nhưng lại âm thầm nghiện.

 

'Làm sao đọc tin mới mỗi ngày trên Navel đây?'

 

"Đàn đúm gì đây?" June quát lên, tự hỏi tại sao ba người kia lại làm phiền mình vào lúc khó chịu thế này.

 

Akira. "Anh không nghe thông báo à? Đã bắt đầu quá trình luyện tập chuẩn bị bài mới rồi."

 

June thở dài. Đúng rồi, chương trình vẫn còn nhiệm vụ chưa được hoàn thành. Và trên hết, nhiệm vụ của Fu vẫn còn dang dở.

 

"Anh lo lắng à?" C-Jay bước đến chỗ June và vòng tay qua vai anh ấy. "Đại ca đừng có lo. Chúng ta sẽ phá hủy mười người đứng đầu! Họ thậm chí sẽ không thể đến gần ta được đâu."

 

June mím môi đẩy C-Jay ra.

 

"Đi thôi."June nhẹ giọng đáp lại.

 

Nói xong, anh rời khỏi phòng, để lại ba người kia nhìn theo anh với vẻ mặt bối rối.

 

Chắc chắn là đại ca đang tức giận.

 

Nhưng anh ấy cũng có vẻ quyết tâm?

 

Jisung và Akira liếc nhìn nhau, đều cùng chung một suy nghĩ.

 

Họ phải tăng tốc. Có vẻ như đại ca sẵn sàng thể hiện hết khả năng của mình rồi.

 

"Đợi em với!" C-Jay hét lên chạy theo June.

 

"Họ kia rồi!" Sehun kêu lên khi June và C-Jay bước vào phòng.

 

Khuôn mặt của những thực tập sinh khác ngay lập tức bừng sáng khi nhìn thấy June. Không hiểu sao, June lại giống như ngọn hải đăng hy vọng trong nhóm này.

 

Đội kia được kì vọng sẽ mang lại màn trình diễn tốt hơn khi xét đến số lượng thành viên "chắc chắn sẽ ra mắt".

 

Tuy nhiên, đội hiện tại chỉ có June mới là người phù hợp.

 

"Lâu rồi không gặp, anh bạn đẹp trai." Minx gần như nhảy cẫng lên về phía June.

 

June gật đầu đáp lại cậu thiếu niên trẻ tuổi. 

 

Ở tuổi 16, Minx đã đạt được rất nhiều thành tựu. June vẫn còn nhớ những lúc Minx giúp cậu trong những ngày phát sóng đầu tiên.

 

"Yeah." Bin mỉm cười, đôi mắt chuyển sang hình trăng lưỡi liềm. "Đem công diễn đầu tiên đã diễn ra từ rất lâu rồi. Em vẫn thích 'Mermaid Melodies' nhất trong số tất cả các buổi biểu diễn mà mình tham gia."

 

Minx thốt lên. "Me too. Đúng là sân khấu huyền thoại mà."

 

Các thực tập sinh khác cũng muốn tham gia vào cuộc vui.

 

Anthony thốt lên. "Em luôn muốn biểu diễn cùng anh nhưng chưa có cơ hội. Anh tụt hạng có khi lại tốt."

 

Mọi người trong phòng đều bật cười, thậm chí June cũng bật cười trước câu bông cười của Anthony.

 

Evan. "Ừm, màn trình diễn của các cậu đều rất tuyệt vời. Tôi thậm chí còn thích cả 'Little Meow Meow' nữa. Tôi hơi ghen tị khi cậu thân với Akira và Jaeyong nhưng không hợp với tôi. Tôi cũng là thành viên của RAVEN mà."

 

Căn phòng lại một lần nữa vang lên tiếng cười khúc khích. 

 

June cũng mỉm cười nhẹ.

 

Zachary hắng giọng, phá vỡ bầu không khí vui vẻ. "Hừm.. Hơi bất ngờ nhưng ... anh có thể cho em xin chữ ký được không?"

 

June nhướng mày ngạc nhiên, Zachary gãi gãi sau gáy.

 

"Anh ơi. Em sẽ không làm gì kỳ quặc với nó đâu. Chỉ là... bà em muốn hỏi thử thôi. Em đã nói với bà là chúng ta không thân thiết, nhưng bà vẫn cứ khăng khăng. Anh không cần phải làm thế nếu anh không muố-"

 

"Tôi nên ký vào đâu?" June ngại ngùng hỏi.

 

Zachary tròn mắt nhìn, đưa ra một tờ giấy cứng nhỏ. "Anh có thể ký vào đây."

 

June nhanh chóng ký tên, thậm chí còn vẽ thêm một ngôi sao.

 

"Ừm, đây." June đưa nó lại cho Zachary.

 

"Tuyệt," Zachary thốt lên. "Chắc bà em sẽ bỏ phiếu cho anh chứ không phải đứa cháu ruột này quá."

 

Những nụ cười đùa một lần nữa thắp sáng căn phòng.

 

Nhìn chung, bầu không khí trong phòng rất tươi sáng và hòa hợp. 

 

June nhìn miệng cười của chín thực tập sinh khác, cũng cảm thấy vui theo với tình cảnh hiện tại.

 

Có lẽ mọi chuyện cũng không đến nỗi tệ.

 

June thậm chí còn quên đi nỗi tức giận trước đó với Lâm Chí khi trò chuyện cùng họ.

 

"Được rồi, đây sẽ là buổi biểu diễn cuối cùng của chúng ta." Giọng Johnny buồn bã hiện rõ. Thực tập sinh Johnny đứng thứ 19 đợt xếp hạng gần đây nên hơi mất hy vọng vào cuộc thi.

 

Tuy nhiên, những người xung quanh sẽ không để anh nghĩ như vậy.

 

C-Jay. "Này, đừng nói thế. Chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội để biểu diễn trong tương lai mà."

 

Johnny mỉm cười nhẹ nhàng. "Cậu nói đúng. Ý tôi là - đây sẽ là buổi biểu diễn cuối cùng của chúng ta trong Rising Stars."

 

"Ừm." Sehun gật đầu đồng ý.

 

Zachary. "Tôi không biết các cậu thế nào, nhưng tôi muốn làm khán giả kinh ngạc với màn trình diễn này."

 

C-Jay. "Không chỉ vậy. Tôi muốn thổi bay đội kia. Họ nhất định phải há hốc mồm khi chứng kiến màn trình diễn của chúng ta."

 

"Chắc chắn rồi!"

 

"Ồ, thế thì tốt quá."

 

"Tựu tin lên nào anh em ơi!"

 

Tinh thần đồng đội được cải thiện đáng kể và các thực tập sinh bây giờ tồn tại ngọn lửa cạnh tranh hừng hực hơn bao giờ hết.

 

June cũng rất phấn khích, muốn thổ hết nỗi thất vọng dành cho Lâm Chí vào màn trình diễn này.

 

'Tao sẽ cho mày thấy ai mới là người nổi tiếng thực sự.'

 

"Nhưng, ừm..." Minx gãi cổ. "Chúng ta sẽ làm thế nào đây?"

 

Đúng lúc đó, June nhìn thấy một cây đàn piano lớn đặt ở góc phòng tập. June nghiêng đầu sang một bên trong sự bối rối.

 

Nó vẫn luôn ở đó sao?

 

Rồi một ý tưởng lóe lên trong đầu anh.

 

June mỉm cười nhớ lại lần đến tỉnh Gangwon cùng Minjun - nơi bản thân lần đầu tiên thể hiện tài năng chơi piano của mình cho một người khác.

 

"Loại tài năng này là thứ anh phải giữ gìn cho đến khi nó trở nên hữu dụng đấy!" Giọng nói của đứa trẻ vang vọng trong tâm trí anh.

 

Có vẻ như thời điểm đó cuối cùng cũng đã đến rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.