Chương 115: Gặp Lại Thế Vinh, Lần Nữa Cùng Trúc Cơ Chém Giết.
Trần Nguyên chuyển ánh mắt xuống chỗ một tên khác thiếu niên nam tu.
Vừa nãy đinh quan tài pháp khí chính là người này xuất thủ, hắn từ lúc tiến vào nơi đây đều dùng đến Thần Hàng Thuật.
Trúc cơ trung kỳ linh thức vẫn luôn luôn nắm giữ nhất cử nhất động của ba người, chỉ là một cái luyện khí tu sĩ ám toán đương nhiên sẽ không bị trúng chiêu.
Thiếu niên nam tu lúc đầu thấy mình đánh lén bị né được trong lòng hơi chút tiếc nuối, sau đó là thấy Trần Nguyên quay qua nhìn.
Hắn không sợ chút nào cường ngạnh lên tiếng uy h·iếp.
"Bất kể ngươi là ai, nếu như không muốn bị chúng ta Ly Hoả Tông t·ruy s·át, như vậy mau trả lại bọn ta chiến lợi phẩm, nếu không chắc chắn khiến ngươi chịu không hết đau khổ".
Hai người còn lại lúc này cũng đã chia ra vây lại Trần Nguyên ở giữa, một bộ xu thế không để cho chạy thoát dáng vẻ.
Thấy cảnh này Trần Nguyên không giận ngược lại bật cười lắc đầu: "Đây là không muốn cho ta chạy trốn sao? Nhưng ta cũng đâu có ý bỏ chạy".
Hắn lúc này thân hình tại trước mắt mọi người biến mất, hơi thở cùng khí tức cũng tiêu tán không còn, giống như tự nhiên bốc hơi vậy.
Ba người còn đang kinh nghi không hiểu chuyện gì xảy ra lúc.
Tên kia thiếu niên nam tu trong lòng bỗng nhiên kinh hãi, vội vàng lấy ra phòng ngự lá chắn hướng về sau lưng chặn lại.
Tuy là thượng phẩm phòng ngự pháp khí, nhưng không kịp kích hoạt lên trạng thái phòng ngự, chỉ kịp quay người lại dựng lên đỡ đòn mà thôi.
Một đạo quyền ấn v·a c·hạm cùng bề mặt phòng ngự pháp khí, trực tiếp xuyên qua thế đi không giảm đấm thẳng vào thiếu niên nam tu ngực.
"Rầm".
Đòn v·a c·hạm khiến thân hình thiếu niên nam tu văng ra xa gần trăm mét, mãi tới khi v·a c·hạm cùng một vách đá mới thôi.
Hai người còn lại chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy mình đồng môn b·ị đ·ánh văng đi trăm mét xa.
Cả hai phản ứng kịp về sau đều thất thanh kinh hô: "Sư đệ".
"Khụ khụ..."
Thiếu niên nam tu văng vào vách đá về sau cảm giác toàn thân kinh liệt đau nhức, trước ngực trực tiếp lõm vào một vết quyền ấn.
Hắn trong lòng kinh hãi không thôi, phải biết đây là hắn còn mặc bên trong một kiện cực phẩm nội giáp, nhưng vẫn không chịu nổi người này một đòn.
Nhìn về vừa nãy vị trí, thấy đạo kia bạch y thân ảnh, hắn gằn ra từng chữ.
"Nhị giai thể tu".
Nữ tu cùng trung niên nam tu đang dự định đi tới bên cạnh mình sư đệ, nghe được như vậy bốn chữ, cả hai sắc mặt đều ngay lập tức thay đổi.
"Bọn họ cái này là đang cùng trúc cơ tu sĩ giao thủ sao?".
Trong đó trung niên nam tu là phản ứng nhanh nhất, xuất ra một tấm ngọc bội trực tiếp bóp nát gọi cứu viện.
Trần Nguyên linh thức bao phủ toàn bộ nơi đây, đương nhiên phát hiện tên này tu sĩ tiểu động tác.
Hắn sắc mặt trầm xuống, lấy như cũ chiêu thức toàn lực xuất thủ.
Thân hình bỗng nhiên tiêu thất, khi xuất hiện đã ở phía sau trung niên nam tu tung ra một quyền.
"Rầm".
Lần này tuy rằng đã có đề phòng từ trước, không bị giống như mình sư đệ thương nặng, nhưng lực phản chấn cũng đánh bật hắn về đằng sau thổ huyết không ngừng.
Còn lại nữ tu thấy cảnh này ý trí chiến đấu mất hết, trong tay xuất hiện một tấm nhị giai độn phù kích hoạt lên bay đi.
"Sư đệ cùng sư huynh hãy cố thủ, đợi ta đi gọi cứu viện".
Trần Nguyên nhìn màu lam độn quang rời đi phía chân trời, trong tay xuất hiện cực phẩm pháp khí trường cung kéo tên.
"Vụt" một tiếng.
Mũi tên lấy vượt xa độn quang tốc độ đuổi theo, găm trúng vai trai nữ tử.
Độn quang hơi lung lay nhẹ, nhưng vẫn lấy không giảm tốc độ rời đi.
Trần Nguyên làm chút ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn từ bỏ đuổi theo, hắn quay lại nhìn hai người sau đó tiếp tục xuất thủ cường công.
Có thể sánh ngang trúc cơ tu sĩ khôi lỗi, đối với luyện khí kỳ tu sĩ chính là nghiền ép cục diện.
Tuy cả hai đều có riêng phần mình thủ đoạn bảo mạng, nhưng vẫn bị hắn lấy rất ngắn thời gian diệt sát.
Thu lại hai người túi trữ vật, đang dự định rời đi thì một thanh âm từ hướng xa vang tới: "Là kẻ nào dám g·iết ta Ly Hoả Tông đệ tử?".
Phẫn nộ thanh âm kèm theo đó là trúc cơ sơ kỳ khí tức ập đến.
Một bộ áo đen dung mạo 30 tuổi Thế Vinh, ở nơi xa thấy hai cỗ t·hi t·hể mặc nội môn đệ tử y phục, hắn trong lòng giận dữ nhìn h·ung t·hủ lên tiếng chất vấn.
"Đạo hữu đây là ý gì? Vì sao lại g·iết ta Ly Hoả Tông đệ tử?".
Trần Nguyên nghe được chất vấn hơi nhíu nhíu mày, nhưng ngẫm nghĩ: "hiện tại Hoả Nghê Thảo cũng đã tới tay, nếu có thể cũng không cần chiến đấu vô ích".
Cho nên nhịn xuống muốn xuất thủ ý tứ lên tiếng giải thích một câu.
"Hừ, là đệ tử Ly Hoả Tông các ngươi không biết sống c·hết, dám vì một gốc nhất giai cực phẩm linh dược mà g·iết ta hậu bối, ta cái này trả thù cũng coi là thiên kinh địa nghĩa sự tình đi?".
Hắn trực tiếp không cần mặt mũi, lấy danh nghĩa Nghiên Thập Tam đám người trưởng bối làm lý do xuất thủ.
Trần Nguyên tin tưởng, chỉ cần đưa ra như vậy lý do, cho đủ trước mặt người này mặt mũi, sẽ không ai chỉ vì một đám đ·ã c·hết luyện khí đệ tử, mà cùng trúc cơ tu sĩ đánh nhau sống c·hết.
Thế Vinh trong lòng lúc đầu cũng nghĩ như thế, nếu như hai tên kia đệ tử còn sống, hắn còn có thể vì mặt mũi đứng ra bảo vệ.
"Nhưng hiện nay đ·ã c·hết, trước mặt người cũng đưa ra đủ lý do, không cần vì vài tên đ·ã c·hết đệ tử làm lớn chuyện đi?".
Hắn cái này mới đột phá trúc cơ không được mấy năm, chỉ có duy nhất một kiện nhị giai linh khí là được tông môn ban tặng sau khi đột phá trúc cơ, hiện tại chiến lực ở trong đồng cảnh giới vẫn là hạng cuối tồn tại.
Đang dự định một câu nói cho qua lúc, ở đằng xa nữ tu vừa nãy rời đi mà quay lại hô lên.
"Thế Vinh sư bá, người đó g·iết sư huynh đoạt đi chúng đệ tử Hoả Nghê Thảo, mong sư bá đòi lại cho đệ tử công đạo".
Nghe được lời này, Trần Nguyên sắc mặt triệt để âm trầm xuống dưới, hắn biết chuyến này e rằng lại phải không công đánh một trận.
Còn Thế Vinh nghe được Hoả Nghê Thảo lúc, trong lòng đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó lại chuyển sang tham lam ánh mắt nhìn chằm chằm trước mặt bạch y tu sĩ.
"Đạo hữu, nếu ngươi dao ra Hoả Nghê Thảo, như vậy ta liền chuyện cũ không tính, để đạo hữu bình yên rời đi nơi đây".
"Như thế nào?".
Trần Nguyên trong lòng thở dài, nhưng cũng không đến mức tức giận.
Hắn cũng không ngại chiến đấu, chẳng qua cảm thấy không có lợi ích chiến đấu là nhất không khôn ngoan.
Kiểm tra bên trong hạch tâm khôi lỗi cất chứa năng lượng nơi, còn tám viên trung phẩm linh thạch làm năng lượng mới hài lòng gật đầu một cái.
Thân hình hư không tiêu thất lấy như trước đó cách công kích t·ấn c·ông.
Thế Vinh thấy bạch y thân ảnh bỗng nhiên tiêu thất, lúc đầu hơi thất kinh, nhưng sau đó trúc cơ linh thức bé nhỏ bắt được dao động đang tiến lại gần.
Hắn kịp thời xuất ra cực phẩm phòng ngự pháp khí kích hoạt lên, bị một quyền v·a c·hạm cùng phòng ngự màn chắn đầy lùi về.
Cảm giác bị lực phản chấn khiến cả người hơi tê nhức, nhưng cũng không quên lấy ra mình một thanh nhị giai hạ phẩm phi kiếm phản công.
Trần Nguyên thấy một thanh bạch ngọc phi kiếm lấy tốc độ cực nhanh phóng lại đây, cảm thấy không tránh kịp liền vung ra một quyền cùng phi kiếm v·a c·hạm.
"Ầm".
Phi kiếm bắn ngược về sau, còn hắn thân hình cũng hơi lung lay nhẹ lui về sau một hai mét, thấy phi kiếm chuẩn bị công tới đây một lần nữa, Trần Nguyên ý niệm hơi động, thân hình lại hư không tiêu thất.
Cứ thế, Trần Nguyên cùng Thế Vinh đánh qua đánh lại vài chục chiêu.
Tuy rằng với trúc cơ trung kỳ linh thức kết hợp với Bách Huyễn Mặt Nạ, Thế Vinh là hoàn toàn không phát hiện được.
Nhưng mỗi khi di chuyển để t·ấn c·ông, đều sẽ hiện ra nhất định xé gió thanh âm.
Dựa vào bao phủ linh thức, Thế Vinh bắt giữ được những cái này dao động nhỏ, kịp thời làm ra phòng ngự cùng phản công ngược lại.
Hết chương !.