Chương 64: Kinh Hỉ Ngoài Ý Muốn, Ẩn Hồn Thạch.
Di chuyển thêm được năm dặm về phía trước, Trần Nguyên thấy hai người phía sau đã bám rất gần, tính toán một chút liền dừng lại.
Lấy ra ba tấm kim quang phù dán lên thân, sau đó tế ra phòng ngự pháp khí thủ sẵn trước mặt.
Hai người Ẩn Xuyên đang truy kích, thấy Trần Nguyên lấy ra thượng phẩm phòng ngự pháp khí thủ, chuẩn bị nghênh địch dáng vẻ.
Cả hai đều giảm dần tốc độ, sau đó dừng lại ở cách đó không xa.
Tên kia mắt chột tu sĩ nở nụ cười mỉa mai lên tiếng.
"Tiểu tử, không chạy nữa sao ?".
"Hai vị ! Tại hạ cùng các ngươi không thù không oán đi ?".
"Không biết hiện tại theo ta như vậy là muốn làm gì".
Trần Nguyên tuy rằng đã đoán được lý do, nhưng vẫn không nhịn được lên tiếng nghi vấn.
"Hàn đạo hữu không cần lo lắng, chỉ cần đạo hữu đi với chúng ta một chuyến gặp tống quản sự, như vậy chính là mọi người đều vui vẻ".
Ẩn Xuyên cười hắc hắc lên tiếng.
Trần Nguyên nghe được lý do, hắn cũng không bất ngờ, cái này giống với suy đoán của bản thân.
Thở dài một hơi, lần này không chiến một trận e rằng không thể rời đi.
"Muốn tại hạ theo các ngươi đi, vậy phải xem thực lực mới được".
Nói xong liền xuất thủ trước, thả ra Đại Hắc, sau đó triệu hồi 5 cây dây leo đánh tới Ẩn Xuyên.
Phía Ẩn Xuyên hai người, thấy Trần Nguyên thả ra Đại Hắc, vẻ mặt cả hai đều khẽ biến.
Tên kia mắt chột tu sĩ thấy cảnh này liền kinh hô một câu, sau đó quay sang Ẩn Xuyên lên tiếng.
"Tên này lại còn có cả nhất giai hậu kỳ linh thú?".
"Ẩn đạo hữu, ta sẽ cầm chân con kia nghiệt súc, còn ngươi mau giải quyết Hàn Nguyên".
Đại Hắc sau một thời gian được Trần Nguyên đút ăn đại lượng thịt yêu thú cùng linh mễ, hiện tại khí tức đã chạm tới luyện khí tầng tám.
Ẩn Xuyên thấy đồng bạn của mình lựa chọn cầm chân Đại Hắc, hắn liền gật đầu đồng ý.
Đại Hắc tuy khí tức có thể sánh ngang với luyện khí tầng tám, nhưng mắt chột tu sĩ đã là luyện khí bảy tầng lâu năm.
Linh lực dự trữ khá phong phú, tuy vẫn không phải Đại Hắc đối thủ, nhưng theo hắn thấy cầm chân trong một thời gian ngắn là không thành vấn đề.
Luyện khí tầng bảy, cùng luyện khí tầng tám tuy có cách biệt, nhưng không quá rõ ràng như luyện khí trung kỳ cùng hậu kỳ.
Còn bản thân sẽ nhân cơ hội này xử lý Trần Nguyên.
Dù sao trước khi đi, Tống Lâm từng nói qua.
"Nếu có thể bắt sống đem về là tốt nhất, như vậy sẽ lợi dụng được tối đa giá trị của Trần Nguyên, còn không được thì có thể trực tiếp g·iết c·hết".
Nói ra thì có chút lâu, nhưng thực chất mọi chuyện vừa nãy chị diễn ra trong vài giây.
Ngay sau khi Ẩn Xuyên định lao thẳng tới Trần Nguyên, thì năm cây dây leo bất thình lình mọc từ dưới đất lên, ngăn cản hắn đường đi.
Chỉ dựa vào lần đầu tiên v·a c·hạm cùng dây leo, Ẩn Xuyên sắc mặt liền khẽ biến.
"Cái này dây leo không đúng, có chút mạnh vượt dự đoán".
Dây leo thuật của Trần Nguyên, tuy rằng trong vài năm này không có rõ ràng tiến triển.
Nhưng hắn càng ngày càng tinh thông, cùng khéo léo hơn trong cách điều khiển pháp thuật.
Lúc này dây leo thuật, không chỉ dẻo dai cùng mạnh mẽ hơn, thậm chí cách gia tốc, cùng di chuyển t·ấn c·ông đều tăng lên một tầm cao mới.
Còn về chiến trường bên cạnh, Đại Hắc đang hoàn toàn chiếm thế thượng phong.
Chỉ thấy mỗi khi công kích của mắt chột tu sĩ sắp đánh tới, Đại Hắc đều lấy tốc độ nhanh hơn gấp hai lần để né tránh, sau đó lấy đà húc thẳng tới địch nhân.
Tuy mắt chột tu sĩ có phòng ngự pháp khí, nhưng lực phản chấn từ đòn đánh vẫn khiến hắn chút nữa thì thổ huyết.
Khiến hắn lúc này rất bất lực.
Tấn công thì không trúng, chạy lại không nhanh bằng đối thủ.
Hắn cũng không phải cái gì luyện thể tu sĩ, cho nên khả năng phòng ngự t·ấn c·ông vật lý có chút khó khăn.
Hiện tại chỉ mong chờ Ẩn Xuyên có thể kết thúc mục tiêu lần này một cách nhanh chóng, sau đó hai người hợp sức tiêu diệt nghiệt súc này.
Về phía Ẩn Xuyên, sau một hồi có chút chật vật, cuối cùng cũng thoát được khỏi vòng vây của năm cây dây leo.
Hắn vẻ mặt có chút cười dữ tợn lên tiếng.
"Tiểu tử thối, để ta xem thử ngươi còn có cái gì át chủ bài".
Nói xong liền lấy ra thượng phẩm pháp khí phi kiếm, phóng thẳng tới Trần Nguyên đầu.
Hắn có chút tin tưởng, để duy trì năm cây dây leo vừa nãy, Trần Nguyên nhất định phải tốn rất nhiều linh lực, hiện tại có lẽ chỉ còn phân nửa cũng có thể.
Đáng tiếc, hiện thực đã chứng minh Ẩn Xuyên hoàn toàn sai.
Phi kiếm phóng tới Trần Nguyên trong vòng ba mét phạm vi, liền bị bốn cây dây leo mọc từ dưới đất lên, tạo thành hình một bức tường cản lại.
Phi kiếm găm vào 7cm bên trong, liền không thể tiến thêm.
Ẩn Xuyên thấy cảnh này, hai đồng tử không tự chủ được co rụt lại.
Hắn lại có điềm không ổn, nhìn sắc mặt Trần Nguyên lúc này quá bình tĩnh, không giống như phải khổ chiến dáng vẻ.
Hơi động ý niệm, tính triệu hồi phi kiếm quay trở lại, nhưng lúc này hắn hơi khựng lại một nhịp.
Phi kiếm truyền tới cảm giác nặng nề, không thể trở lại.
Hắn để ý tới thì thấy, bức tường chắn vừa nãy đã không còn, thay vào đó là một bàn tay được hợp vào bằng nhưng cây dây leo, đang nắm chặt phi kiếm.
.
Đợi thêm hai phút, Trần Nguyên thấy Ẩn Xuyên đã không còn gì át chủ bài, hắn cũng không tiếp tục đề phòng nữa.
Chỉ duy trì đúng bốn cây dây leo vây khốn lại phi kiếm, sau đó triệu hồi thêm năm cây tham gia vào trận chiến.
Hắn cũng không tiếc linh lực, mà gia tăng thêm 20% tốc độ tiêu hao linh lực, bù lại dây leo thuật càng mạnh thêm.
Ẩn Xuyên sau ba phút chiến đấu, cuối cùng cũng không thể trụ vững thêm được, liền lên tiếng xin tha.
Nhưng Trần Nguyên đã nổi sát tâm, đương nhiên không chịu.
Cuối cùng nghe được một tiếng hét lên không cam tâm từ Ẩn Xuyên, sau đó liền kết thúc chiến đấu.
Còn về phía tên kia mặt chột tu sĩ, từ lúc thấy Ẩn Xuyên lên tiếng xin tha, hắn đã có dự cảm không lành, định rút lui.
Nhưng liên tục bị Đại Hắc bám chặt không buông, khiến hiện tại mới chạy xa được 200 mét bên ngoài.
Trần Nguyên sau khi thu hoạch chiến lợi phẩm, liền đuổi tới liên thủ cùng Đại Hắc.
Sau một lúc, mắt chột tu sĩ cuối cùng không thể bỏ chạy thành công, bị Đại Hắc kết liễu bằng một cú húc thẳng vào bụng.
Nhưng trước khi c·hết liều mạng phản công, cũng khiến Đại Hắc bị trọng thương không nhẹ.
Trần Nguyên thấy Đại Hắc có chút mệt mỏi đứng một bên, hắn khẽ trấn an vài câu, sau đó thu lại vào túi linh thú.
Bản thân mình thì nhanh chóng thu dọn chiến lợi phẩm, cùng hai bình chất lượng không tệ tinh huyết của luyện khí hậu kỳ.
.
Tại tầng hai nhã gian của Bách Bảo Lâu, sau vài ngày không liên lạc được với hai tên phái đi tu sĩ, Tống Lâm liền ám đạo không ổn.
Tám chín phần mười, mục tiêu lần này là bắt sống Hàn Nguyên đem về là hoàn toàn thất bại.
Nhưng điều làm hắn nghi ngờ là bản thân rất coi trọng lần này mục tiêu, trực tiếp phái đi hai tên trợ thủ đắc lực nhất đi làm nhiệm vụ.
Mục tiêu chuyến này cũng chỉ là luyện khí sáu tầng, cho dù có át chủ bài gì, cũng không thể g·iết cả hai cùng lúc mới đúng.
Thở dài một hơi, Tống Lâm quyết định đợi thêm vài ngày nữa xem sao.
Hiện giờ hắn có chút bối rối, không biết là mắt chột tu sĩ cùng Ẩn Xuyên, có phải đã thành công bắt được mục tiêu.
Nhưng do thấy hơi tiền nảy máu tham, cho nên đã cao chạy xa bay rồi, hay do Trần Nguyên có gì cao thâm át chủ bài, phản sát cả hai.
.
Tại Mê Vụ Sơn Lâm, Trần Nguyên lúc này có chút nhàn nhã phẩm linh tửu ngắm phong cảnh.
Cách đó không xa là Đại Hắc cùng Tiểu Kim, đang say sưa chơi đùa một bên.
Sau mỗi lần thời gian dài bế quan, hắn sẽ chú ý thích hợp thư giãn thả lỏng tâm tình một chút.
Tu sĩ trong lúc tu hành, ngoài thiên phú cùng ngộ tính ra, đạo tâm cùng tâm cảnh cũng quan trọng không kém.
Đạo tâm thông thấu, tâm cảnh ổn định, có nhất định trợ giúp việc tu luyện.
Trần Nguyên tu chính là dưỡng sinh công pháp, lại càng thêm chú trọng tâm cảnh thoải mái, không tranh quyền thế.
Tu một ngụm linh tửu, đánh giá truớc mặt phong cảnh một hồi, lại nhìn qua Đại Hắc cùng Tiểu Kim.
Đại Hắc hiện tại không có gì để nói, từ lúc tấn thăng nhất giai hậu kỳ, tu vi có chút tiến triển nhanh chóng, nhưng cũng rất tiêu hao tài nguyên.
Thậm chí tài nguyên tu luyện của Đại Hắc đã sắp sánh bằng hắn tiêu hao, nếu cứ tiếp tục như vậy sợ rằng nuôi không nổi.
Còn Tiểu Kim tuy là nhị giai huyết mạch, nhưng tu vi tiến triển có chút chậm chạp, cảnh giới hiện tại vẫn chỉ duy trì ở mới tiến vào nhất giai sơ kỳ cấp độ.
Nhưng khả năng điều khiển hoả diễm lại có chút tiến triển không kém, dựa vào linh lực của Tiểu Kim hiện tại.
Phối hợp cùng tài luyện khí của hắn, có thể miễn cưỡng luyện chế thành công hạ phẩm pháp khí.
Nhìn hai con linh thú bản thân nuôi dưỡng một lúc, hắn lấy bên trong túi trữ vật ra một khối khoáng thạch to bằng ngón tay cái, bắt đầu đánh giá.
Khối này khoáng thạch là Ẩn Hồn Thạch, một loại nhị giai tài liệu, chính là dùng để luyện chế các loại nhị giai linh khí, che dấu cùng ẩn nấp khỏi linh thức điều tra.
Khối này Ẩn Hồn Thạch tương đối nhỏ, cho nên giá trị cũng không cao, rơi vào 10 nghìn linh thạch trên dưới.
Còn vì sao hắn có được viên này Ẩn Hồn Thạch, chính là tìm thấy sau khi mở ra túi trữ vật của mắt chột tu sĩ.
Lúc hắn nhìn thấy cũng có chút ngạc nhiên, không nghĩ lại mở ra một đại kinh hỉ như thế.
Vui mừng qua đi, Trần Nguyên lại cảm thấy khó hiểu.
Chỉ bởi vì nếu tên kia mắt chột tu sĩ có viên này Ẩn Hồn Thạch, thì cần gì phải làm tay sai cho Tống quản sự.
Hoàn toàn có thể ẩn dấu thân phận, sau đó âm thầm bán ra ngoài.
Hết chương !.