Tu Tiên Từ Mê Vụ Sơn Lâm Bắt Đầu

Chương 63: Một Năm Sau. ( Mai nghỉ không chương ).




Chương 63: Một Năm Sau. ( Mai nghỉ không chương ).
Về tới động phủ, Trần Nguyên có chút hưng phấn tiến thẳng vào tĩnh thất.
Cầm trên tay viên đan dược xanh lục, đánh giá sơ qua, sau đó một ngụm nuốt vào.
Thanh Nguyệt Rèn Thể Đan vừa tiến vào cơ thể, ngay lập tức bùng nổ lên một nguồn sinh cơ chi lực.
Hắn cảm nhận được liền vội vàng vận chuyển Thanh Nguyệt Rèn Thể Công.
Một lúc sau Trần Nguyên thở nhẹ một hơi, b·iểu t·ình có chút vui vẻ đánh giá.
"Ân, tốc độ chuyển hóa nguyên khí nhanh gấp ba lần, trước kia giai đoạn này mất đến tám ngày, nhưng giờ chỉ cần hơn hai ngày liền có thể".
"Còn tốc độ Thanh Nguyệt Rèn Thể Công tự vận chuyển để cơ thể hấp thụ nguyên khí, không biết cần bao lâu?".
Trong đan phương có ghi sẵn, là trợ giúp gia tăng gấp ba lần tốc độ luyện hóa, nhưng hắn chưa thử lên không chắc chắn lắm.
Nhưng nếu là thật, vậy thì trong dự tính cần 20 năm để luyện thể đột phá nhất giai trung kỳ, có Thanh Nguyệt Rèn Thể Đan phụ trợ, thời gian chỉ cần hơn sáu năm liền có thể.
Thời gian trôi nhanh đi, một năm sau, Mê Vụ Sơn Lâm, tại một khu đất trống dưới chân núi.
Đại Hắc đang cùng ba cỗ nhất giai trung phẩm khôi lang chiến đấu.
Ba cỗ khôi lang thân cao hai mét, tốc độ cùng sức mạnh ngang bằng tu sĩ luyện khí tầng năm, nhưng ở trong trận chiến này đều không làm gì được địch nhân.
Chỉ thấy mỗi khi móng vuốt của khôi lang gần chạm được tới thân hình Đại Hắc, ngay lập tức Đại Hắc sẽ dùng tốc độ nhanh hơn gần gấp ba lần né tránh, sau đó sử dụng cặp sừng húc trả đũa lại một đòn.
"Ầm ầm ầm".
Rất nhanh, ba cỗ khôi lang đều bị Đại Hắc phá hư, gần như không còn sức tiếp tục chiến đấu tiếp nữa.
Tuy vậy Đại Hắc vẻ mặt cũng chưa muốn dừng lại, đang định lấy đà tiếp tục lao lên thì bị Trần Nguyên hô ngăn cản.
"Được rồi!".
"Tiểu tử ngươi còn phá hỏng nữa thì tối nay nhịn cơm".
Trần Nguyên đi tới, một mặt có chút đau lòng nhìn ba cỗ nhận không ra hình dạng khôi lang, sau đó quay sang Đại Hắc răn dạy một phen.
"Hừ, ta bảo ngươi chỉ là thử sức chiến đấu của bọn nó thôi, chứ có bảo ngươi bung hết lực đâu ?".
Đại Hắc ở một bên vẻ mặt có chút ủy khuất ủi ủi hắn, nó cũng đâu có muốn.
"Bò bò".

"Tiểu tử ngươi còn nói không cố ý ?".
"Cái này là không cố ý có thể làm ra sao ?".
Nói xong hắn chỉ tay xuống ba cỗ đã không nhận dạng được ra khôi lang.
Con thì mất đi hai chân, con thì hơn nửa người không còn.
Sau khi trách mắng Đại Hắc một lúc, Trần Nguyên mới đau lòng thu lại ba cỗ khôi lỗi.
Ba cỗ yêu lang khôi lỗi này, là do Trần Nguyên trong một năm nay chế tạo ra được, hắn vốn định kêu Đại Hắc ra để thử sức chiến đấu.
Ai ngờ mới lơ là chút xíu, con hàng này liền không kiềm chế được ra toàn lực phá hỏng mất.
May mắn hắn ngăn cản kịp, cho nên vẫn còn một con khôi lang khá nguyên vẹn, sửa lại một chút chắc là không thành vấn đề.
Thu lại ba cỗ khôi lang vào túi trữ vật, không tiếp tục để ý tới một bên Đại Hắc, đi thẳng về tĩnh thất tiếp tục bế quan.
Đại Hắc sau khi thấy Trần Nguyên đã đi khuất, nó vẻ mặt từ ủ rũ lập tức chuyển biến thành không vấn đề gì, quay đầu đi tới một bên bờ hồ chơi đùa.
Bỗng nhiên lúc này có một con Kim Sắc Chim nhỏ bay tới đậu trên thân Đại Hắc.
"Chíp chíp".
Con này Kim Sắc Chim nhỏ chính là Lam Viêm Đại Điểu, vài tháng trước vừa mới thành công nở ra.
Vừa xuất sinh, Lam Viêm Đại Điểu đã là nhất giai sơ kỳ cảnh giới, Trần Nguyên cũng không biết đặt cái gì tên, liền kêu Tiểu Kim.
Về tới tĩnh thất, đi tới một bên bồ đoàn khoanh chân ngồi xuống, Trần Nguyên bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện.
Hiện tại thần hồn pháp tướng của hắn đã có đủ tứ chi, hai tay hai chân, cùng phần đầu.
Nhưng những chi tiết như ngón tay, ngón chân, cùng mắt mũi miệng thì vẫn chưa có.
Đáng lẽ ra theo bình thường tiến độ sẽ không nhanh như vậy, nhưng trước khi Trần Nguyên quay lại Mê Vụ Sơn Lâm.
Trong một buổi trao đổi hội hắn dùng số lớn linh thạch, tới tay một loại thượng giai phụ trợ thiên tài địa bảo.
Trực tiếp giúp hắn rút ngắn hai năm thời gian tiến độ.
Trần Nguyên hiện tại không phải cái gì chưa trải sự đời tu sĩ, trong mấy năm nay tự thân lăn lộn một mình trong tu tiên giới, bù đắp thêm được rất nhiều kiến thức.
Giống như loại này có gia tăng cùng lợi dụng linh thức công pháp, bình thường thế lực là không có.
Ví dụ các trúc cơ gia tộc lân cận Thanh Huyền phường thị, đều không có ai sở hữu loại này linh thức công pháp.

Rất lâu trước đây còn đồn rằng, khả năng 100 tên trúc cơ tu sĩ, may ra mới có rải rác một hai người tu luyện linh thức công pháp.
Còn vì sao hiếm như vậy, thì hiện tại cấp độ này của hắn chưa thể tiếp xúc tới.
Với những thứ trên biết đến, Trần Nguyên thật sự không nghĩ ra nếu bản thân tu luyện thành công Thiên Huyền Dưỡng Thần Thuật, trong luyện khí kỳ hắn còn sợ ai.
Tới đây hắn không nhịn được một mặt hào hùng ảo tưởng, bản thân cùng giai vô địch dáng vẻ.
"Chát".
Trần Nguyên bỗng nhiên tự cho mình một cái tát, sau đó rùng mình suy nghĩ.
"Điên rồi, đây là ta bị cái gì tâm ma nhập thể sao ?".
"Tại sao lại có cái suy nghĩ ngu xuẩn như vậy chứ, tu tiên giới này rộng vô số kể, thiên kiêu cùng thủ đoạn cũng nhiều không đếm xuể".
"Dựa vào cái gì nghĩ rằng bản thân có thể đồng cấp vô địch rồi?".
Tới đây hắn lại tự cho mình hai cái tát tự nhủ, sau này nhất định không được có cái suy nghĩ viển vông vậy nữa.
"Ân, tuy rằng vừa nãy ta đúng thật có chút ảo tưởng, nhưng càng nhanh tu luyện thành công Thiên Huyền Dưỡng Thần Thuật, lại càng sớm có thêm một át chủ bài".
"Cho nên nếu có thể, vậy thì dốc hết sức thu thập thiên tài địa bảo, liên quan tới phụ trợ linh thức".
Tiếp tục tu hành ở Mê Vụ Sơn Lâm thêm nửa năm, Trần Nguyên lại tới phường thị một chuyến, bỏ ra 3000 linh thạch, mua thêm 80 viên tinh phẩm Thanh Linh đan.
Đáng nói lần này hắn nhìn Thấy Kỳ Tĩnh Vân, nàng này đã là luyện khí tầng tám, nhìn khí tức có chút vững chắc, không giống vừa mới đột phá.
Hắn lên tiếng chúc mừng vài câu, đưa tặng vài tấm thượng phẩm phù lục coi như tặng lễ.
Sau khi nhận đan dược, vẻ mặt của Trần Nguyên không nhịn được có chút thịt đau.
Vì gia tăng ba lần tốc độ tu luyện, mà trực tiếp chi gần 3000 linh thạch trong một năm, hắn cũng có chút hơi tiếc.
Nhìn trong túi trữ vật còn rải rác hơn 300 linh thạch, hắn lại nhớ đến trong không gian thạch bia, vẫn để đó hơn nghìn gốc Bạch Vân Thảo.
"Bỏ đi, hiện tại ta cũng chưa cần gấp lắm, đợi sau này rồi tính tiếp đi".
Trần Nguyên dự định bán đám này Bạch Vân Thảo cho Vũ Kim Phi, nhưng sau một lúc suy nghĩ, hắn vẫn bỏ đi ý định này.
Dạo gần đây hắn tiêu hao có chút nhiều, nếu chỉ dựa vào một năm mở Vân Các là không đủ.

Cũng may trước đó có Thường Thiềm, vì bản thân tức giận mà t·ruy s·át hắn, sau đó bị g·iết ngược, cống hiến không ít tài sản.
Tiếp đó lại có hai tên luyện khí hậu kỳ trong Xích Viêm Sơn Mạch, muốn làm ngư ông đắc lợi, giúp hắn được thêm một bút không nhỏ linh thạch, mới khiến hắn hiện tại có đủ tài lực để tu luyện hai năm không cần lo lắng.
Sau khi rời đi Vũ Kim Phi nhà, Trần Nguyên vẻ mặt có chút trầm trọng.
Trước khi rời đi, Vũ Kim Phi có mịt mờ nhắc nhở, chính là hơn tháng trước có người thăm dò tin tức của hắn.
Rất có thể do một năm trước, Vân Các của hắn thanh danh có chút vang xa.
Dù sao một tên luyện khí tầng sáu tu sĩ, đã sở hữu hai môn kỹ nghệ đạt tới thượng phẩm, khiến người đỏ mắt cũng là chuyện dễ hiểu.
Có thể trước đó không ra tay là vì muốn nuôi heo mập lên mới thịt, nhưng hắn biến mất một thời gian dài, cho nên mới có chút rục rịch.
"Ân, cứ tiếp tục tìm đi, tại hạ không bồi tiếp các ngươi chơi, đợi khi ta tu vi đột phá luyện khí hậu kỳ, đến lúc đó sẽ tới chào hỏi sau".
Có chút nhả rãnh trong lòng vài câu, Trần Nguyên bước nhanh rời đi phường thị.
Nhưng vừa ra được phường thị không lâu, hắn cảm ứng ngay được phía sau bám theo hai người.
Hai người cũng không làm che dấu ẩn nấp, trực tiếp nghêng ngang đi theo phía sau hắn một khoảng cách không xa.
Thấy hai người diện mạo cùng tu vi, Trần Nguyên cũng thả lỏng một hơi, may mắn cả hai đều chỉ có cảnh giới luyện khí tầng bảy.
Còn diện mạo thì hắn nhận ra một người trong đó chính là Ẩn Xuyên, còn một tên khác tu sĩ bị chột một mắt thì hắn không nhận ra.
Tới đây Trần Nguyên sát ý cũng nổi lên, hắn dán lên thân một tấm tật phong phù ra tốc chạy về phía trước.
Hai người phía sau thấy vậy cũng không kinh ngạc, tên kia mắt chột tu sĩ còn ung dung hướng về Ẩn Xuyên lên tiếng.
"Ẩn đạo hữu, tên này tiểu tử thấy chúng ta bám theo, vẫn điềm tĩnh xử lý, e rằng có chút bản sự dựa vào".
Ẩn Xuyên nghe vậy cũng khẽ gật đầu nhẹ.
"Ân, tên này phù khí đều đạt tới thượng phẩm cấp độ, trong thời gian này khả năng kiếm chác được không ít linh thạch".
"Sắm một hai đòn át chủ bài phòng thân cũng là chuyện dễ hiểu".
Tới đây hắn một mặt nghiêm túc lên tiếng dặn dò.
"Xíu nữa nhớ cẩn thận một chút, đừng để lật thuyền trong mương liền có thể".
Nói xong cũng lấy ra một tấm tật phong phù dán lên thân tăng tốc đuổi theo.
Chột một mắt tu sĩ nghe được Ẩn Xuyên dặn dò, tuy có chút khó chịu trong lòng nhưng vẫn đáp ứng xuống.
Sau đó cũng dán lên thân một tấm tật phong phù, gia tốc đuổi theo.
Hết chương !.
Mai nghỉ một ngày không chương nha các đọc giả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.