Chương 19: Rắc Rối
Khi làm bất kỳ việc gì, vẻ ngoài luôn là yếu tố quan trọng nhất. Từ khi đi xin việc cho đến khi gặp gỡ ai đó trong một buổi hẹn, đối phương luôn chú ý đến ngoại hình đầu tiên. Những người có ngoại hình đẹp thường có lợi thế hơn so với những người không được may mắn về vẻ ngoài. Một ví dụ dễ hiểu là con nhỏ mà bạn thích, bạn luôn tìm mọi cách để gây ấn tượng với nó, nhưng chỉ cần một anh chàng đẹp trai nói vài câu, nó đã đổ trước rồi.
Tuy nhiên, vẫn có cách để những người không đẹp cũng có thể thu hút người khác. Đầu tiên là quyền lực, thứ hai là tiền bạc. Nếu bạn có một trong hai thứ đó, hoặc thậm chí may mắn hơn là có cả hai, thì dù bạn có xấu thế nào đi nữa, vẫn sẽ luôn có những người đến gần bạn với "trái tim chân thành."
Vậy chuyện này có liên quan gì đến việc làm thương nhân? Có chứ. Loki, mặc dù hiện tại là một trong mười đấng tối cao của Vasewy, nhưng chỉ có danh tiếng đó trong phạm vi của Vasewy mà thôi. Hắn hiểu rõ rằng bước ra thế giới bên ngoài, hắn chẳng là ai hết, ít nhất là trong thời gian tới. Ngoại hình của hắn không đẹp, và hắn cũng chẳng có thế lực hay danh tiếng gì ngoài đó.
Vì thế, hắn cần phải xây dựng một chỗ đứng cho mình ở thế giới Bên ngoài. Vậy tại sao không thử làm mạo hiểm giả để nhanh chóng có chỗ đứng, nghề nghiệp mà theo như Shira kể thì vẫn còn tồn tại ở thế giới này? Loki cũng từng nghĩ đến chuyện đó, nhưng khi suy nghĩ kỹ lại, hắn quyết định sẽ không làm như vậy.
Lý do quan trọng nhất là vì Loki hiện đang thiếu rất nhiều thông tin. Mặc dù Shira đã cung cấp cho hắn một cái nhìn khái quát về thế giới, nhưng chính vì vậy mà hắn càng phải cẩn trọng hơn. Theo những gì Shira nói, Vasewy không phải là vô địch; vẫn có những thế lực khác có thể đe dọa đến sự an toàn của nơi này. Việc một cá nhân mới nổi sẽ thu hút sự chú ý không nhỏ, và điều đó tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm.
Chính vì lý do đó, Loki quyết định chọn con đường trở thành một thương nhân lang thang. Thực tế thì thế giới này vẫn đang trong thời kỳ phong kiến, và sẽ chẳng ai mấy để ý đến một phái đoàn thương nhân mới xuất hiện đâu. Nếu có sự chú ý thì hắn cũng chỉ cần đóng vai một tay mơ, mới vào nghề đang tính khởi nghiệp, vậy là đủ.
Mục tiêu của hắn là từ từ xây dựng thế lực riêng cho bản thân. Không ai sẽ dại dột đi gây sự với một thế lực đang lớn mạnh. Hơn nữa, việc trở thành thương nhân lang thang cũng sẽ giúp Loki rất nhiều trong việc thu thập thông tin và chuẩn bị hậu cần cho những cuộc chiến trong tương lai của guild.
Ngoài ra, Loki cũng đã lên kế hoạch chi tiết cho việc trở thành thương nhân. Đầu tiên, Hắn sẽ phải ra gần bìa rừng, nơi những sản vật không quá nổi bật, vì ở đâu cũng có một quy luật: những thứ càng nằm sâu trong rừng càng có giá trị. Nếu may mắn, hắn sẽ gặp được những đoàn thương nhân tương tự. Lúc đó, hắn sẽ đem những sản vật mình có trong rừng ra trao đổi, dù giá trị có thể thấp hơn, nhưng sẽ giúp hắn xây dựng mối quan hệ và thu thập thêm thông tin.
Nghe có vẻ hơi mất não nhưng câu nói "Đôi khi thứ mình vứt đi lại là báu vật đối với người khác" lại rất đúng với tình trạng hiện tại của Loki. Bây giờ hắn chỉ là một con gà mới chân ướt chân ráo bước vào nghề, không hề biết gì về giá trị thực sự của các mặt hàng trong thế giới này.
Đa phần những món đồ mà hắn mang theo đều là những thứ mà Cyter đã hái đại ở xung quanh đây. Chúng chẳng có giá trị gì trong mắt Loki, vì hắn dễ dàng có được những thứ giá trị hơn gấp vài lần ngay tại Vasewy. Nhưng như đã nói, thứ càng ở sâu trong rừng càng quý, và biết đâu những món đồ này lại cực kỳ quý giá đối với những người khác.
Quay lại vấn đề tại sao Loki lại sẵn sàng trao đổi bất đối xứng với những thương nhân khác. Lý do là vì hắn chưa có danh tiếng. Nếu đem những món đồ quá quý giá ra để buôn bán, thì chẳng phải hắn sẽ nổi bật ngay sao? Điều đó sẽ thu hút rất nhiều kẻ có ý đồ không tốt. Vì vậy, hắn chọn mang theo những món đồ ít giá trị hơn. Dù có thu hút lũ c·ướp, nhưng ít nhất những kẻ đến cũng sẽ không phải là những kẻ quá mạnh. Và Loki cũng không quá lo về việc b·ị c·ướp.
Ngồi phía trước Loki là một thân hình vô cùng to lớn, ít nhất cũng phải cao đến 2m8, đang điều khiển chiếc xe ngựa. Đây là một kị sĩ của cây đậu thần, một quái vật cấp tru·ng t·hường xuất hiện ở các tầng của Vasewy. Tùy vào từng tầng, chúng sẽ thay đổi hình dáng để thể hiện đặc trưng của tầng đó. Do là một phần của hệ thống phòng thủ đầu tiên, chúng thường xuất hiện bên dưới chân cây đậu.
Điểm chung của chúng là luôn mang một bộ giáp lớn sáng bóng, đôi khi còn có một vài con cưỡi thêm một vật cưỡi khiến chúng mạnh mẽ hơn so với thực lực thật của mình.
Con kị sĩ này có sức mạnh khoảng tầm 600, không phải quá cao. Hiện tại, Loki đã tháo bỏ toàn bộ trang bị của nó, thay vào đó là những trang bị trông đời thường hơn. Một bộ giáp sắt được khảm ma thuật và một chiếc áo choàng chống sát thương nguyên tố cấp trung. Vì vậy, khả năng chiến đấu của nó đã giảm đi khá nhiều.
Dù vậy, lý do Loki mang theo con kị sĩ này là vì một kỹ năng khá đặc biệt, rất hữu ích nếu hắn gặp phải đối thủ quá mạnh. Khi kích hoạt kỹ năng này trong một phạm vi nhất định, nó sẽ khiến mọi đòn t·ấn c·ông luôn nhắm vào con kị sĩ, tạo cơ hội cho Loki chạy trốn.
"Thật sự mình cũng muốn gặp một nhóm c·ướp để thử xem khả năng của mình đến đâu," Loki nói, vẻ mặt nôn nóng.
"Tôi nghĩ việc mong mình gặp c·ướp ngay trong buổi buôn bán đầu tiên là rất xui xẻo đấy," Cyter đáp, vẫn bay xung quanh.
"Biết là xui rồi, nhưng cứ như thế này thì chán quá," Loki hét lên.
"Thưa ngài, tôi không nghĩ việc hét lên để thu hút nguy hiểm sẽ giúp ngài cảm thấy đỡ chán đâu."
"Ngươi đang nói móc ta đấy à, Cyter?"
"Không, tôi làm gì nói thế với ngài."
‘Sao tên này lại không giống các NPC khác trong Vasewy nhỉ? Hay là khi lập trình có lỗi gì rồi ta?’
Thôi thì bỏ qua vấn đề đó. Loki chỉ nói vậy thôi, nhưng thực sự hắn cũng mong mọi việc sẽ suôn sẻ trong ngày đầu tiên. Để làm tiền đề cho những bước đi tiếp theo. Một trong số đó là tìm cách giải quyết tình trạng của bản thân càng sớm càng tốt. Không phải vấn đề về tâm sinh lý đâu, mà là một vấn đề khác.
Loki thử tập trung lại và mở bảng trạng thái. Nhưng ngay lúc đó, một tiếng rầm vang lên khiến chiếc xe ngựa dừng lại. Một thứ gì đó rơi xuống mái xe, rồi rơi bịch ngay cạnh xe.
“Gì đây, c·ướp tới à?” Loki háo hức nói.
Hắn liền bước ra ngoài kiểm tra, nhưng khi nhìn thấy, không phải là c·ướp mà là một cô gái. Không đúng, phải gọi là bán nhân mới đúng. Cô có mái tóc dài màu vàng, làn da trắng nõn có đôi chút xây xước và hai cái râu trên đầu. Thân hình chuẩn người mẫu, nhưng cô chỉ mặc một vài mảnh vải đơn giản để che đi những bộ phận n·hạy c·ảm. Ngoài ra, cô còn đeo một dải vòng quanh đầu và cổ tay.
“Cái gì thế này?”
“Tôi cũng không biết. Hình như cô gái này đang chạy trốn,” Cyter đáp.
Nhìn qua một lượt, Loki đưa ra kết luận sơ bộ: cô gái này có thể là một nô lệ đang chạy trốn. Tình huống này hắn đã thấy nhiều trong các bộ truyện, và đa phần những nô lệ này đều có tài năng ngầm. Nếu đúng vậy, thì đây quả là một cơ hội không thể bỏ qua. Nhưng trước hết, hắn phải đánh thức cô gái này dậy đã.
“Cô ơi, cô có nghe tôi nói không? Alo?” Loki đứng cách một khoảng gọi.
“Với tư cách là trợ lý của ngài, tôi thực sự lo lắng về kiến thức xã hội của ngài đấy,” Cyter nói.
“Im lặng, ta có kinh nghiệm cho chuyện này rồi,” Loki trả lời. Thật ra, trước đây khi còn học cấp ba, Loki từng giúp một cô bạn bị say nắng. Nhưng thay vì cảm ơn, hắn lại nhận được một cái tát vì cô ta tưởng hắn có ý đồ xấu. Sau đó, hắn còn bị mời lên trường trình bày sự việc mà sau khi biết là hiểu nhầm cô ta còn không xin lỗi mà còn noi: ai bảo mày xấu?. Đúng là khổ, nhưng từ đó, hắn rút ra kinh nghiệm: dù có thế nào, trừ khi là trường hợp đặc biệt, thì cứ đứng cách xa một chút mà gọi thôi.
Cyter vẫn im lặng nhìn Loki làm trò.
“Cô gì ơi” Loki thử lại.
Đến lúc này, hiệu quả rồi. Cô gái bán nhân tỉnh lại, nhìn xung quanh rồi ngay lập tức ôm lấy Loki, nói một tràng ngôn ngữ mà hắn không hiểu, với vẻ vội vã.
“Ihuuuulkjhjkkkhy dyuuyhjj ookllll.”
“À rồi, tôi không hiểu cô nói gì hết,” Loki đáp, hơi bối rối.
Ngay lập tức, một toán lính Lizardman mang giáp trụ, với thanh kiếm bên hông, bước ra từ trong bóng tối. Chúng trông như những sinh vật bò sát, đi bằng hai chân và tay cầm v·ũ k·hí như giáo mác, đao kiếm. Chúng bắt đầu bao vây Loki và cô gái. Một tên trong bọn, có vẻ là chỉ huy, đứng ra nói:
“Yhhhhhh jhhffd jfff.”
Loki lúc này chợt nhận ra một điều quan trọng mà hắn đã quên khi chuẩn bị trở thành thương nhân. Đó là hắn không biết ngôn ngữ của thế giới này.