Chương 3: Guild Của Những Phú Bà
Hắn ngồi đó, trong căn phòng vắng lặng, cảm giác lạ lẫm bao trùm lấy không gian. Những âm thanh ảo của trò chơi như vờn quanh, nhưng thế giới này bỗng chốc chỉ còn lại mình hắn. Mặc dù đã lâu không gặp hay không có sự kiện quan trọng nào trong guild, nhưng việc Shira mời hắn tham gia bữa tiệc khiến hắn cảm thấy có chút khác lạ.
Loki nhìn quanh, những vật phẩm vô tri, những công trình đồ sộ, những cuộc chiến huyền thoại mà họ đã vượt qua dường như đang lùi lại sau lưng.
Hắn hít một hơi dài, thở ra từ từ. Cậu ta đã đi rồi, nhưng lời mời của Shira vẫn văng vẳng bên tai hắn. Dù có từ chối, hắn vẫn cảm thấy sự thúc giục, một thứ gì đó không thể bỏ qua. Một phần trong hắn muốn tìm hiểu bất ngờ đó là gì, nhưng phần còn lại, phần lạnh lùng và xa cách, lại muốn tránh xa mọi thứ.
Nhưng có lẽ lần này, hắn sẽ không từ chối.
---
Shira ngừng lại một lúc, ánh mắt như dừng trên màn hình trước mặt hắn, rồi cất lời nhẹ nhàng:
“Cậu sẽ đến chứ, Loki? Tối nay ấy.”
Loki nhìn vào màn hình, rồi khẽ thở dài. Cậu ta rõ ràng đang mong đợi một câu trả lời, nhưng hắn lại không thể dễ dàng đưa ra một quyết định.
“Cảm ơn, nhưng tôi nghĩ bữa tiệc của các cậu là dành cho mọi người. Tôi không tham gia đâu,” hắn từ chối, cố gắng giữ một thái độ lịch sự nhưng cũng không khỏi cảm thấy có gì đó như một sự cô lập.
Shira ngừng một lúc, rồi đáp lại, giọng điệu kiên quyết nhưng nhẹ nhàng:
“Đừng tự tách mình ra như thế. Cậu vẫn luôn là một thành viên quan trọng của guild mà. Cả tôi nữa, chúng tôi đều cần cậu.”
Cậu ta hơi dừng lại, sau đó bổ sung thêm, như thể đang muốn tạo ra một lý do không thể từ chối:
“Và tôi có một bất ngờ dành cho cậu.”
“Bất ngờ?” Loki nhướn mày, dù giọng nói có chút bất cần, nhưng cũng không khỏi tò mò. “Vậy thì không đến sẽ là thiếu sót nhỉ?”
Shira mỉm cười nhẹ, trong giọng nói có sự thuyết phục không thể chối từ:
“Đúng vậy. Đây là bất ngờ mà chúng tôi đã chuẩn bị cho cậu. Vậy nhé, hẹn gặp lại vào tối nay.”
Hắn ngập ngừng một chút, rồi đành gật đầu.
“Ừ, vậy thì tối gặp.”
Shira mỉm cười và đăng xuất khỏi trò chơi, để lại hắn với những suy nghĩ lởn vởn trong đầu.
Hắn nhanh chóng đăng xuất, trong lòng thầm nghĩ: “Sao trên đời này lại có một tên may mắn như thế chứ?” Shira, cậu ta chẳng khác gì mấy tên main trong anime, lúc nào cũng có cả đống cô gái vây quanh. Hắn không thể không nghĩ đến, đôi khi cảm thấy ghen tị với cậu ta, nhưng rồi lại tự nhủ rằng cái may mắn ấy chẳng dành cho hắn.
Mà cũng có một điều an ủi cho Loki và những anh em FA khác là nhân vật của tên đó trong game lại là một cô gái xinh đẹp. Theo lời của Shira, đó là một lỗi trong quá trình khởi tạo nhân vật, nhưng cậu ta chẳng bận tâm. Nếu không phải vì thế, ngày nào hắn cũng phải chứng kiến cảnh bọn họ tán tỉnh nhau, chắc chắn hắn đã phát điên vì ghen tị rồi.
Rời xa thế giới game, hắn trở về với hiện thực. Trên trần nhà, những vết bẩn còn sót lại từ hôm qua, và đống đồ đạc vứt lung tung khắp phòng làm cho không gian càng thêm lộn xộn. Hắn tỉnh dậy, lười biếng vươn vai, rồi chậm rãi đi lấy cái áo cộc tay khoác lên người. Sau đó, hắn bước vào phòng tắm, chuẩn bị cho một buổi sáng lại tiếp tục bận rộn với công việc ngoài đời thực.
Trên gương, hình ảnh phản chiếu của một người đàn ông cao ráo, mái tóc đen nhánh, đôi mắt sâu thẳm, cùng làn da hơi ngăm – những đặc điểm điển hình của một người đàn ông Việt Nam. Tuy nhiên, nếu phải thừa nhận, nhan sắc của hắn không được đẹp. Mái tóc thì bù xù như vừa mới thức dậy, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, cùng với vài vết sẹo nhỏ trên mặt, hầu hết là do mấy lần tự nặn mụn không đúng cách. Ngoại hình hắn không khác gì mấy so với nhân vật trong game chỉ có điều là màu da và những vết sẹo trên mặt là khác biệt.
Tên thật của hắn là Nguyễn Đức Bình, sinh ra tại Nghệ An, hiện đang theo học tại Đại Học Kiến Trúc Đà Nẵng. Năm nay hắn đã 20 tuổi. Đáng lẽ ra, hắn nên về quê nghỉ hè, nhưng vì công việc, hắn đành ở lại thành phố để làm thêm.
Công việc giao hàng này khá nhẹ nhàng mà cũng khá ngon. Hắn chỉ cần đi giao hàng cho một người họ hàng xa của bố thì đã có thể kiếm được khoảng 5 triệu đồng mỗi tháng. Vì vậy, hắn quyết định làm thêm để trang trải chi phí ăn học. Cũng như bao ngày khác, sáng nay hắn thức dậy, đánh răng, rửa mặt, rồi chuẩn bị lên đường giao hàng như mọi khi.
Khung cảnh của Đà Nẵng sáng nay vô cùng tấp nập. Những hàng quán ven đường bắt đầu mở bán, nhộn nhịp tiếng người gọi mời khách. Đặc biệt, phần lớn các phương tiện giao thông đều sử dụng động cơ điện, mặc dù vẫn có lác đác vài chiếc xe chạy bằng xăng. Với sự phát triển nhanh chóng của khoa học công nghệ, nhiều phát minh mới đã được ứng dụng rộng rãi trong đời sống, mang đến sự tiện lợi cho người dân.
Trong cuộc đua phát triển này, Việt Nam cũng không đứng ngoài cuộc. Đất nước đã không ngừng học hỏi và áp dụng những công nghệ tiên tiến, những cải tiến mới để nhanh chóng vươn lên. Và rồi, năm 2042, Việt Nam đã trở thành một quốc gia phát triển sớm hơn ba năm so với kế hoạch đã đề ra, chứng minh khả năng thích ứng và đổi mới mạnh mẽ của mình.
Hắn tới công ty làm việc như thường lệ, chào hỏi vài câu xã giao với đồng nghiệp và kết thúc một ngày làm việc mà chẳng có gì đặc biệt. Khi hắn chuẩn bị thu dọn đồ đạc, bỗng một giọng nói vang lên từ phía sau:
“Cậu Bình đấy à, dạo này thế nào rồi? Đã có người yêu chưa?”
Giọng nói đến từ một người đàn ông trung niên, thân hình to béo với khuôn mặt rậm rạp. Đó là chú Tư, người cùng quê với hắn, đã lên Đà Nẵng kiếm việc và rồi được nhận vào công ty này. Sau một thời gian làm việc chăm chỉ, chú Tư đã thăng chức lên quản lý. Chú là người tốt bụng, luôn giúp đỡ hắn khi mới bắt đầu làm việc.
“À, vẫn bình thường thôi chú, vẫn chưa tìm được ai phù hợp.”
“Thế thì cố kiếm đi chứ, cha mẹ cậu ở nhà mong có cháu lắm rồi đấy.”
Hắn chỉ cười nhẹ, không nói gì thêm. Chú Tư tiếp tục:
“Mà cậu vẫn đang chơi Dream World à? Nhớ thật đấy, mấy năm trước tôi cũng từng oanh liệt một thời trong đó.”
Quên chưa giới thiệu, chú Tư cũng là một người chơi kỳ cựu của Dream World, đã gắn bó với trò chơi từ những ngày đầu tiên nó mới phát hành. Chú từng có thành tích lọt vào top 100 thế giới, nhưng vì muốn dành thời gian chăm lo cho vợ con, chú đã quyết định nghỉ game. Đến bây giờ, mỗi lần gặp Bình, chú lại kể về những tháng ngày đồng hành cùng các chiến sĩ đồng đội, cùng chinh phục những vùng đất đầy thử thách trong game, như thể đó là những kỷ niệm không thể nào quên.
“Game cũng sắp đóng cửa rồi, chú. Chỉ còn lại hai ngày nữa thôi,” Bình nói, giọng luyến tiếc. Dù không chơi vào ngày game mới ra mắt, nhưng nó vẫn để lại trong cậu rất nhiều kỷ niệm khó phai.
“Vậy ạ, thôi cái gì cũng phải thay đổi thôi, không có game này thì chơi game khác,” chú Tư trả lời, vẻ ngoài có vẻ bình thản, nhưng Bình có thể cảm nhận được trong đôi mắt của chú vẫn còn chút hoài niệm về những ngày xưa ấy.
Dù chú cố tỏ ra lạc quan, nhưng Bình biết rằng những năm tháng chơi Dream World vẫn là một phần quan trọng trong cuộc đời chú. Sau đó, chú chuyển sang giọng lo lắng và an ủi:
“Cậu cũng đừng để mấy trò chơi đó làm ảnh hưởng đến sức khỏe, dạo này trông cậu gầy đi rồi đấy,” chú Tư nói, vẻ lo âu. Rồi chú tiếp tục, giọng dịu dàng hơn: “Thôi, cậu nghỉ ngơi đi, từ ngày mai công ty đang thử áp dụng robot vào vận hành và giao hàng rồi. Cậu không cần phải làm đêm nữa đâu.”
Rồi thôi xong khả năng cao sắp tới công việc của hắn có thể sẽ bị thay thế bởi những chiếc robot. Bình biết rằng thời gian sắp tới sẽ rất khó khăn, khi mà những công việc mà mình gắn bó bấy lâu có thể b·ị c·ướp đi.
Sau khi cả hai nói lời tạm biệt, mỗi người quay về con đường của mình. Chú Tư trở về với vợ con, còn Bình thì vội vã đi lo sắm sửa và ăn uống đầy đủ, chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Bình đeo kính thực tế ảo và nằm xuống, dần dần chìm vào giấc ngủ. Một màn hình chính hiện lên, và một mô hình 3D bắt đầu xuất hiện, phỏng theo hình ảnh của hắn ngoài đời thật.
Công nghệ thực tế ảo thời bấy giờ đã không còn chỉ dùng để chơi game. Nó hoạt động như một cái máy cho phép người dùng truy cập vào nhiều trang web khác nhau thông qua việc mô phỏng hình dáng của chính họ, rồi đưa ý thức vào trong thế giới ảo. Từ đó, họ có thể tương tác và truy cập vào các trang web thông qua các biểu tượng 3D được hiển thị ngay trước mặt.
Bình ấn vào biểu tượng của Dream World và bắt đầu quá trình đăng nhập. Mất vài giây, ý thức của hắn từ từ được đưa vào nhân vật trong game. Sau đó, hắn xuất hiện tại một căn phòng rộng lớn, với những bức tường đá cẩm thạch tinh xảo, và trên trần nhà là tám bức tranh miêu tả về từng thời kỳ hình thành và phát triển của guild Valkyrie. Đây là căn phòng dành để đón tiếp các thành viên chính thức hoặc không chính thức của guild.
Đứng xung quanh là những hầu gái, thuộc đủ mọi chủng tộc khác nhau, nhưng tất cả họ đều không phải là con người. Mỗi người trong số họ đều mang trang phục hầu gái tiêu chuẩn, được thiết kế tỉ mỉ bởi một nhà thiết kế nổi tiếng ngoài đời thực.
Guild Valkyrie là một guild vô cùng giàu có, có thể nói là giàu nhất trong cả game tính đến thời điểm hiện tại. Họ trang bị cho những NPC của mình những trang bị ít nhất ở cấp độ Tuyệt Phẩm trở lên, còn các thành viên trong guild luôn mang theo hai hoặc ba món đồ cấp thần thoại.
Trong khi đó, có những guild khác còn không thể trang bị đủ cho các thành viên của mình những trang bị cấp thần thoại, và nhiều người thường đùa rằng Valkyrie là guild của những phú bà, và hắn, Bình, là kẻ may mắn được "bám váy" của những phú bà giàu có đó.