Chương 33: Mở Cửa Hàng.
Trong cánh rừng rậm rạp, một chiếc xe kéo đang được điều khiển bởi một kị sĩ to lớn, băng qua những tán cây dày đặc. Trên xe, Loki chăm chú nhìn vào tấm bản đồ mà hắn lấy được từ tên pháp sư. Sau khi bàn giao toàn bộ công việc còn lại của tộc Mothman cho Shira, Loki phải quay lại với kế hoạch trở thành thương nhân.
Họ đang hướng đến khu vực Chín Mươi, một trong những khu vực thuộc đế chế Lizardman. Đế chế này chia thành nhiều khu vực khác nhau, mỗi khu đều được quản lý bởi một trưởng khu riêng biệt. Khu vực Chín Mươi là nơi đón tiếp những thương nhân lang thang chưa có giấy phép, nơi họ có thể đến để buôn bán và trao đổi hàng hóa. Tuy là một khu vực bất ổn, tụ tập nhiều băng đảng và tệ nạn, nhưng lại là nơi lý tưởng để Loki tiêu thụ những sản phẩm mà không cần lo lắng về việc khai báo nguồn gốc.
Khi đã xác định được điểm đến, Loki cất tấm bản đồ lại. Trong lúc chờ đến nơi, hắn quyết định rà soát lại kế hoạch và mục tiêu tổng thể cho công việc thương nhân sắp tới. Đầu tiên, Loki cần phải xác định lại danh tính của mình. Hắn không thể dùng tên Loki, vậy nên sau một hồi suy nghĩ, hắn quyết định sẽ lấy tên "Darin." Không phải vì ý nghĩa đặc biệt, chỉ đơn giản là nó dễ gọi và thuận tiện. Còn về khuôn mặt thì chẳng cần phải che giấu gì cả, vì ngoại hình của hắn cũng tầm thường đến mức nếu đặt vào một đám đông, ngay cả người quen cũng chưa chắc đã nhận ra, điều này có thể trở thành một lợi thế lớn.
Thứ hai, vấn đề an ninh. Khu vực Chín Mươi đầy rẫy băng đảng, việc thu tiền bảo kê là điều khó tránh khỏi. Nhưng hắn không quá lo lắng về điều này, vì có anh bạn to xác này đi cùng, nên ít ra vấn đề bảo vệ sẽ không phải là vấn đề quá lớn.
Thứ ba, hắn cần xem xét nguồn hàng mình sẽ buôn bán. Mặc dù không cần xuất trình giấy tờ chứng minh nguồn gốc hàng hóa, nhưng mang theo những món hàng quá lạ có thể gây sự chú ý không cần thiết. Hắn cần phải nắm rõ ai là người kiểm soát thị trường khu vực Chín Mươi, băng đảng nào có sức ảnh hưởng lớn và đâu là nguồn tiêu thụ lớn nhất.
Cuối cùng, và quan trọng nhất, Loki phải tính toán đến con đường rút lui khi cần thiết. Trong điều kiện thiếu thông tin như hiện tại, việc đảm bảo an toàn cho bản thân và kế hoạch là vô cùng quan trọng, và hắn cần chuẩn bị mọi tình huống có thể xảy ra.
Chuẩn bị xong mọi thứ, cuối cùng Loki cũng đã đến nơi. Trước mặt hắn là một pháo đài vĩ đại, với những cột đá cao chót vót, lên đến cả chục mét. Có lính canh đứng gác, nhưng lại không có khí tài phòng thủ gì đáng kể. Xét về mặt thương nhân, Loki liếc nhìn một chút và nhận thấy nơi đây đón tiếp chủ yếu là những thương nhân không rõ danh tính từ mọi chủng tộc; chỉ cần có tiền để nộp cho lính canh là có thể vào được.
Khi đến lượt mình, Loki lấy ra một túi nhỏ chứa khoảng một trăm mảnh xương được tạo hình tam giác, đầu nhọn, mài trơn, đưa cho lính canh. Hắn đứng chờ một lúc để họ kiểm tra số tiền và thực hiện vài thủ tục xác định danh tính qua loa. Sau khi mọi thứ được kiểm tra xong, nhóm của hắn được phép đi vào. Đây là tiền tệ của đế chế Lizardman mà bọn hắn lấy được từ đám tù nhân. Vì nó không có giá trị đối với Valkyrie, nên Loki được phép mang đi hết.
Hiện tại, tài khoản của Darin (Loki) còn lại khoảng một mảnh vảy vàng, 156 ngọc thạch và 1650 xương thú. Bước vào bên trong, hắn mới thấy được toàn cảnh nơi này. Những con đường bụi mù, những hàng quán dựng tạm bằng gỗ và vải bạt. Trên đường phố, vô số sinh vật thuộc đủ mọi chủng tộc đi lại tấp nập. Nơi đây buôn bán đủ thứ từ những món hàng bình thường như v·ũ k·hí, thuốc men đến thuốc cấm, nô lệ, và cả những thứ kỳ quái mà Darin sẽ tìm hiểu sau.
Trước mắt hắn, việc đầu tiên là phải tìm chỗ để chân. Có hai phương án: một là tự lập quầy hàng ở một chỗ đất nào đó, không phải trả tiền thuê mặt bằng nhưng không có chỗ cố định, nguy cơ bị chính quyền tóm hoặc bị t·rộm c·ắp rất cao, ngoài ra còn phải nộp tiền bảo kê nếu muốn làm ăn ổn định. Hai là thuê đất, cần nộp tiền thuê hàng tháng để buôn bán, vẫn phải lo bị trộm và tiền bảo kê, nhưng không lo bị chính quyền truy quét và còn có chỗ ở ổn định. Sau một hồi suy nghĩ, hắn quyết định chọn phương án thứ hai, vì dù sao hắn cũng là người có tiền.
Loki lần mò đi một lúc và cuối cùng tìm được một nơi khá ưng ý, nằm trong một con hẻm không quá xa khu trung tâm.
Khu đất mà Darin tìm được là một tòa nhà hai tầng bỏ hoang, tường làm bằng đá thô, cửa sổ bịt kín bằng những tấm ván gỗ cũ kỹ. Cánh cửa gỗ có dấu hiệu mục nát, như thể đã lâu không ai chăm sóc. Không gian bên trong khá rộng rãi, nhưng rõ ràng là đã bị bỏ hoang một thời gian. Nền nhà bám bụi, một vài vết nứt nhỏ xuất hiện trên trần, và không khí có chút u ám. Quan trọng nhất là vị trí của nó: đủ gần trung tâm để thu hút khách và nghe ngóng thông tin, nhưng cũng đủ khuất để tránh sự chú ý không mong muốn.
Chủ đất là một Lizardman già, dáng người gầy guộc nhưng thẳng tắp, lớp vảy trên cơ thể đã chuyển màu xỉn theo thời gian. Hắn nhìn qua Darin với ánh mắt cẩn trọng, dường như đã quen với việc cho thuê đất kiểu này.
"Giá thuê là 25 xương thú mỗi tháng," hắn nói, giọng đều đều, "Nếu cậu cảm thấy ưng ý, có thể ký vào đây."
Darin suy nghĩ một lúc. Hắn có thể bỏ ra 25 xương thú mỗi tháng để có một trụ sở ổn định ngay trong đế chế Lizardman, mặc dù vẫn có khả năng gặp phải những nhóm trộm vặt hoặc những băng đảng nhỏ. Tuy nhiên, vấn đề bảo kê không phải là điều hắn phải lo lắng quá nhiều. Hắn đủ khả năng để giải quyết những chuyện này.
"Được rồi, chốt luôn," Darin nói, quyết định. "Lấy chỗ đất này làm trụ sở."
Sau khi hoàn tất thủ tục và nhận được giấy phép, Darin và thuộc hạ bắt đầu dọn đồ vào quầy hàng. Tòa nhà bỏ hoang giờ sẽ là căn cứ của hắn.
"Không ngờ việc thuê đất lại dễ dàng thế, vậy mà khiến mình cữ phải lo về chuyện chỗ ở bên trong này cơ"
Darin đã phải suy nghĩ rất nhiều để có được một trụ sở để có được một trụ sở chính cho kế hoạch, nhưng rồi cuối cùng việc này lại dễ hơn hắn tưởng.
"Tôi nghĩ ngài không nên nói trước điều gì cả. Nhất là ngài còn chưa bắt đầu buôn bán" Cyter đang điều khiển từng kệ hàng đáp lại.
"Thôi nào, đây chả phải là một tín hiệu tốt sao, ngày đâu tiên mở hàng mà không gặp phải bất kì rắc rối nào"
Darin chưa nói hết câu thì từ cửa chỉnh một nhóm ba tên côn đồ bước vào, chúng vận những bộ đồ vải cũ và đeo một số thanh kiếm có cùn ở bên hông. Dẫn đầu đòn là một bán nhân đầu sư tử to lớn xăm trổ phanh áo nhìn rất hầm hố, phía sau là hai đàn em một đầu rắn và ờm...đầu người trọc màu tím có tai nhọn. Đôi mắt của chúng đảo qua một lượt cửa hàng, đánh giá món đồ trong quầy hàng.
"Ồ có kẻ mới mở hàng à? Chắc chú em cũng biết quy định ở nơi này rồi nhỉ?" Đầu sư tử nhếch mép cười để lộ hàm răng sắc nhọn.
Darin đứng thẳng chắp tay ra đằng sau không vội trả lời chúng mà quan sát tổng thể một. Mấy tay chợ búa này không mạnh thậm chí còn yếu hơn so với tụi Lizardman đã truy đuổi Liliya nên chả đang lo. Nhưng mà
'Bộ tại sao chúng mày lại tới khi tao còn chưa kịp mở cửa thế hả, đến cả lũ thu tiền bảo kê kiếp trước của hắn cũng phải đợi chủ quầy làm ăn có thu nhập rồi mới tới thu tiền. Tụi này đúng là không có đạo đức nghề nghiệp gì hết'
Thấy hắn không có biểu hiện gì sợ hãi tên đầu sư tử như cảm thấy bị xúc phạm đập tay mạnh xuống bàn khiến cáu bàn gỗ cũ kĩ trở thành mảnh vụn
"Muốn làm ăn yên ổn thì phải nộp tiền bảo kê. Tụi tao thuộc băng Hắc Trảo nắm giữ quận này. Nếu muốn được yên ổn mỗi tuần chỉ cần nộp 10 xương thú là được"
Darin không quan tâm tên này muốn bao nhiêu, nhưng Hắc Trảo à? Nếu chúng thực sự là kẻ quản lý quận này, thì cũng đáng để để tâm. Muốn xây dựng thế lực nhanh nhất, cách tốt nhất là thâu tóm những băng nhóm đã có sẵn căn cơ. Được rồi, hắn đã có một số kế hoạch cụ thể cho tương lai.
"Này, mày điếc à? Tao nói—"
Tên đầu sư tử quát lên, như thể đã mất hết kiên nhẫn. Nhưng trước khi hắn kịp nói hết câu, Darin đã cắt ngang.
"Chào mừng quý khách đến với cửa hàng tạp hóa Darin! Ngài cần mua gì không? Ở đây có rất nhiều món hàng mà có lẽ ngài sẽ thích đấy."
"Mày đang đùa tao à?" Tên đầu sư tử trừng mắt. "Tao nói rồi, bọn tao là Hắc Trảo! Nếu muốn yên thân thì tốt nhất là—"
Hắn chưa kịp dứt lời thì một bóng đen to lớn bất ngờ xuất hiện ngay sau lưng Darin. Đó là một người mặc giáp hiệp sĩ nặng nề, khoác trên mình một chiếc áo choàng đỏ thẫm. Từ hốc mắt của chiếc mũ giáp, hai luồng sáng vàng u ám lóe lên, khiến không khí xung quanh trở nên nặng nề.
Áp lực vô hình đè nặng lên nhóm đầu sư tử. Sự kiêu ngạo ban nãy biến mất, thay vào đó là sự cảnh giác lẫn kinh hoàng.
Tên đầu sư tử nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Thôi được rồi... hôm nay bọn ta không có ý định thu tiền."
Cả nhóm vội vàng rút lui. Nhưng trước khi chúng kịp bước qua cánh cửa, hiệp sĩ bỗng dưng chắn ngay trước lối ra.
"Ngươi muốn làm gì?" Một tên lắp bắp. "Có biết bọn ta là ai không? Bọn ta là Hắc Trảo, băng nhóm quản lý khu vực này đấy!"
Chúng cố gắng lấy danh tiếng băng đảng ra uy h·iếp, nhưng giọng nói không còn vững vàng như trước.
Darin cười nhạt, bước lên một bước.
"Xin thứ lỗi, cậu ấy hơi ít nói, nhưng cậu ấy chính là bảo vệ mà tôi đã thuê—tên là Bean. Cậu ấy là một chiến binh rất mạnh mẽ, và dường như cậu ấy cảm thấy... v·ũ k·hí của các ngài không được tốt "
"Vậy nên, Bean muốn mời các ngài xem qua một số món v·ũ k·hí mới nhất của cửa hàng chúng tôi. Dù sao, những người quản lý khu vực này chắc chắn sẽ cần v·ũ k·hí xứng tầm với danh tiếng của họ, phải không?"
Hắn chậm rãi giơ tay, ra hiệu cho Bean.
"Hãy thả lỏng đi, Bean. Đừng khiến những vị khách của chúng ta hoảng sợ."
Ngay khi Darin ra lệnh, áp lực kinh hoàng tức khắc biến mất. Không khí trong cửa hàng nhẹ bẫng, như thể nãy giờ chỉ là ảo giác.
Dù vậy, nhóm thu tiền bảo kê vẫn vô cùng cảnh giác. Họ không còn cảm thấy bị đe dọa, nhưng rõ ràng vẫn đang tính toán trong đầu. Giờ rút lui thì quá mất mặt, mà bỏ qua chuyện này thì cũng không ổn.
Darin mỉm cười, chuyển ngay sang giọng điệu kinh doanh.
"Ở đây chúng tôi có đủ loại v·ũ k·hí—dao găm, thương, kiếm... Những thanh kiếm được rèn bởi các bậc thầy hàng đầu. Các ngài có muốn xem qua không?"
Tên đầu sư tử nhíu mày, nhưng vẻ cảnh giác đã dịu đi đôi chút. Hắn hừ một tiếng, rồi khoanh tay nói:
"Được rồi. Vậy cho tao xem thử."
Darin lấy ra một thanh kiếm sắt được thiết kế đơn giản nhưng sắc bén, lưỡi kiếm ánh lên những tia sáng lạnh lẽo. Hắn đưa nó cho tên đầu sư tử đồng thời lặng lẽ quan sát phản ứng của gã.
“Đây là kiếm rèn từ quặng Hắc Thiết, giữ độ bền tốt và không gỉ sét trong thời gian dài. Cán kiếm được bọc da thú để cầm chắc tay hơn, rất thích hợp cho những chiến binh đường phố như các vị.”
Tên đầu sư tử cầm lấy thanh kiếm, vung thử vài lần. Cảm giác tay cầm khá ổn, trọng lượng vừa phải, thậm chí tốt hơn mấy thanh kiếm cùn hắn đang dùng.
“Một thanh như thế này bao nhiêu?” hắn hỏi, giọng đã bình tĩnh hơn.
Darin cười nhẹ. “Bình thường thì 50 xương thú một thanh. Nhưng vì các ngài là khách đầu tiên, ta có thể để lại với giá 40.”
Tên đầu sư tử suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. “Được, ta lấy thanh kiếm này”
Tên đầu rắn cũng nhanh chóng chọn lấy một con dao găm, còn tên đầu tím thì chọn một thanh kiếm giống với tên đầu sư tử
“Vậy của các ngài hết 100 xương thú” Darin thu về 100 xương thú, đồng thời quan sát biểu cảm của bọn chúng.
Khi bọn Hắc Trảo rời đi, Cyter nhìn Darin với ánh mắt đầy hàm ý. “Vậy là từ đối đầu chuyển thành khách hàng?”
Darin bật cười, gõ nhẹ lên quầy. “Khách hàng hôm nay, đồng minh ngày mai.”
Khi tiễn những vị khách đặc biệt này thì mọi chuyện sau đó lại khá khá nhàm chán. Vì bọn hắn mới mở hàng nên cũng chưa có nhiều người biết đến cùng lắm cũng chỉ có một số kẻ tò mò muốn tới trộm hoặc gây sự, việc đó thì đã có Bean lo rồi. Sau một ngày thì thành quả Darin kiếm được khoảng 215 xương thú. Không tệ cho ngày đầu mở hàng.
Đêm đến Darin đóng cửa rồi triệu hồi một nhóm tinh linh nhỏ để dọn dẹp hết toàn bộ cửa hàng Darin và cất hết những món đồ còn thừa vào tầng hầm, cũng không quên đặt vật phẩm bảo quản. Còn hắn thì đi ra ngoài để thực hiện mục tiêu Tìm Nguồn Hàng Và Khách Hàng Tiềm Năng