Tung Hoành Dị Giới

Chương 7: Sự Kiện




Chương 7: Sự Kiện
Bình bắt đầu một ngày mới như bao ngày khác, nhưng hôm nay mọi thứ đều có sự thay đổi lớn. Khi mở tài khoản ngân hàng, hắn gần như không thể tin vào mắt mình khi thấy số tiền mà hắn có: mười tỉ Việt Nam đồng. Một khoản tiền mà trước đây hắn có thể chỉ mơ tưởng, giờ lại nằm trong tầm tay.
Ở thời đại hiện tại, việc chuyển tiền quốc tế không còn là một quá trình rườm rà như trước nữa. Việt Nam đã hội nhập sâu rộng với thế giới, và nhiều chính sách hỗ trợ người lao động nước ngoài đã được thông qua, giúp việc chuyển tiền từ nước ngoài về trở nên đơn giản và nhanh chóng hơn rất nhiều.
"Đúng là nhà giàu xài tiền có khác, bạn bè thì hào phóng thật," hắn nghĩ thầm khi nhìn vào số tiền khổng lồ trong tài khoản. Cảm giác như một phần cuộc sống của hắn bỗng nhiên trở nên khác biệt.
Vừa suy nghĩ, hắn vào nhà vệ sinh chuẩn bị quần áo để đến nơi làm việc. Không biết có phải do mới thành đại gia hay không, nhưng hắn cảm thấy bầu trời hôm nay đẹp hơn hẳn những ngày khác. Đúng là khi có tiền, mọi thứ dường như trở nên dễ dàng hơn. Cảm giác tự tin và hứng khởi lan tỏa trong hắn. Hắn đi chào hỏi chú Tư làm việc một cách năng nổ hơn, cảm thấy như mọi thứ đã thay đổi. Cả thế giới như đang mở ra trước mắt hắn, và hắn tin rằng cuộc đời mình sắp bước sang một trang mới.
Đến giờ nghỉ trưa, khi hắn đang tính đi đến căng-tin thì bỗng có một cuộc điện thoại vang lên. Đó là của mẹ hắn, sao bà lại gọi vào giờ này? Muôn vàn câu hỏi lóe lên trong đầu, nhưng hắn vẫn nhấn nút nhận cuộc gọi. Giọng mẹ hắn vang lên bên kia đầu dây, hốt hoảng đến mức khó có thể nhận ra.
"Bình, con có đó không? Thằng Tú... nó... nó..."
Tú là em trai hắn, cách hắn ba tuổi, và đang trong kỳ nghỉ hè sau khi vừa thi vào một trường đại học tốt hơn trường của hắn rất nhiều. Tính cách của nó rất tốt, hay giúp đỡ bạn bè và tham gia nhiệt tình vào các hoạt động nhóm, nên ai cũng quý nó, kể cả hắn. Dù đôi khi ghen tị vì không được hòa đồng như nó, và cũng có những lúc hai đứa cãi nhau, nhưng bọn hắn vẫn rất thân thiết. Chính vì vậy, khi nghe giọng nói bối rối, không thể diễn đạt rõ ràng, hắn cảm thấy vô cùng lo lắng.
"Nó... nó làm sao vậy, mẹ?"
"Thằng Tú nó tông vào người ta rồi."
Như một tiếng sét đánh ngang tai, hắn lập tức vội vàng thu dọn đồ đạc, không quên xin phép quản lý nghỉ vài ngày. Chú Tư cũng hiểu chuyện và ngay lập tức phê duyệt đơn xin phép của hắn, để hắn có thể trở về.
Hai tiếng sau khi Bình về đến nhà, bố mẹ hắn đã kể lại rằng em trai hắn đã đi tham gia bữa tiệc chia tay cùng bạn bè.
Trong bữa tiệc, tất cả đều đang ở độ tuổi thích thể hiện, nên ai nấy đều thi nhau chúc rượu. Em trai hắn thì chưa bao giờ uống rượu nhiều, tửu lượng lại khá thấp, nhưng vẫn không chịu bắt xe về mà đòi tự lái xe. Đang trên đường, nó đã tông vào xe của nhà người ta. May mắn là cả em trai hắn và người b·ị đ·âm đều không c·hết, nhưng cả hai đều đang trong cơn nguy kịch và hiện giờ đang c·ấp c·ứu.
Với số tiền hắn đang có, việc này không phải là vấn đề lớn, nhưng gia đình n·ạn n·hân đã đến và đe dọa sẽ làm lớn chuyện nếu không được bồi thường thỏa đáng, khiến mọi người phải can ngăn để tránh xảy ra ẩ·u đ·ả.
Điều may mắn duy nhất là cả hai ca phẫu thuật đã thành công. Dù đã có sự hỗ trợ của công ty bảo hiểm, nhưng số tiền còn lại của hắn chỉ đủ để chi trả phí điều trị cho em trai trong một vài tháng. Trong khi đó, tiền học của hắn lại sắp đến hạn đóng, cộng với những khoản nợ khác. Tất cả đã vắt kiệt sức lực của Bình.
Vất vả cả một ngày trời, khi về kiểm tra thì hắn phát hiện ngày mai là ngày thanh tra của tổng bộ về kiểm tra chi nhánh của hắn. Thế là hắn chỉ kịp chào vội bố mẹ rồi lên đường vào Đà Nẵng. Đến nơi, hắn chỉ kịp tới công ty khi họ đã điểm danh. Hai ngày xui xẻo trôi qua trong tình trạng mệt mỏi, hắn chỉ muốn nằm dài trên giường, không muốn làm bất cứ việc gì nữa.
Hắn giờ đây thực sự tuyệt vọng. Tại sao? Tại sao cuộc đời lại bất công đến vậy? Vừa tưởng chừng như cuộc sống sẽ trở nên tốt đẹp hơn, thì tai họa lại ập đến, như thể ông trời đang trêu ngươi hắn vậy.
Bây giờ, hắn không còn muốn làm gì nữa. Thậm chí, hắn đã bỏ qua cả thông báo về thời hạn nộp tiền phòng. Bình dần chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, hắn thấy mình đang nằm giữa một núi tiền, xung quanh là kẻ hầu người hạ, được ăn những món ăn ngon nhất thế giới, được du lịch ở những nơi chỉ có thể nhìn thấy trên mạng hoặc qua tivi. Không còn phải lo lắng gì nữa. Nhưng khi hắn bừng tỉnh, thực tại lại tát vào mặt hắn một cú đau đớn.
"Mà bây giờ bọn họ thế nào rồi nhỉ?" Hắn nghĩ về hoàn cảnh của mình và Shira, cảm thấy thật sự đố kị. Trong khi hắn phải cố gắng từng ngày, thì cậu ta chỉ cần dựa vào may mắn đã có được mọi thứ, từ trong game đến ngoài đời.
Một khoản tiền kếch xù, mà mỗi khi game có sự kiện gì, cậu ta luôn nạp tiền để quay ra vật phẩm yêu thích. Những cô gái xinh đẹp luôn vây quanh cậu ta, thậm chí họ sẵn sàng hy sinh tất cả chỉ để chạy Trốn cùng cậu ta.
"Ôi, thật là ghen tị với tên may mắn đó." Hắn tự hỏi như vậy, rồi nhìn lại đồng hồ, mới có khoảng 6 giờ, vẫn còn khá sớm. Có lẽ vẫn kịp để đăng nhập vào Dream World lần cuối. Thôi thì, mỗi người có một số phận, hắn không thể làm gì để thay đổi nó, vậy nên tốt nhất là học cách thích nghi với số phận của mình.
Hắn đứng dậy, đi vào phòng tắm và sửa soạn lại mọi thứ, ăn tối với bữa ăn đơn giản. Lại một lần nữa đăng nhập vào game, kiểm tra bảng thông tin, thì hắn chỉ thấy mỗi bản thân vẫn còn online. Có vẻ như bọn họ vẫn đang bận rộn với kế hoạch chạy trốn, nên hiện giờ không ai vào game cả.
Vừa hay, hắn cũng không muốn có ai vào game ngay bây giờ, vì còn một số việc hắn muốn làm. Hắn đi dọc hành lang nằm sau trong cung điện, nơi có những cánh cửa dẫn vào các căn phòng. Một vài căn phòng được ghi tên của những thành viên trong Guild.
Đây là nơi ở của các thành viên chính thức trong Guild Valkyrie. Mỗi người trong Valkyrie đều có một phòng riêng, ngoài ra còn có một số phòng dư phòng để dự phòng khi cần bổ sung thêm thành viên. Hắn được phép chọn một trong số chúng để làm phòng riêng cho mình, còn những phòng còn lại có lẽ sẽ không bao giờ được sử dụng.
Tuy nhiên, hắn không tới đây chỉ để chọn phòng. Hắn đi thẳng đến cuối hành lang, nơi có một căn phòng với hai cửa chính. Nhìn lên trên, hắn thấy một dòng chữ cách điệu, viết bằng mực vàng: "SHIRA." Đây là căn phòng riêng của chủ hội, được thiết kế khác biệt hoàn toàn so với những căn phòng khác, thể hiện quyền lực của chủ hội. Mặc dù ban đầu Shira chỉ muốn phòng của mình đơn giản như những người khác, nhưng khi thiết kế, Noa đã yêu cầu làm căn phòng này để cậu ta có thể tự tin hơn.
Bình thường thì không có thành viên không chính thức nào được phép đi vào nơi này, nhưng giờ hắn đã là thành viên chính thức của Valkyrie, nên việc tới đây trở nên vô cùng đơn giản.
Vậy hắn đến căn phòng này để làm gì? Đương nhiên là để chuẩn bị cho trò troll cuối cùng của mình. Mặc dù đã tự nhủ sẽ không còn đố kị với cậu ta nữa, nhưng chuyện gì thì chuyện, hắn vẫn phải chọc Shira một lần cuối, coi như là để lại ấn tượng về một thằng bạn thân lầy lội.
Đầu tiên, hắn đặt bẫy choáng, tiếp theo là bẫy t·ê l·iệt, cuối cùng là sốc điện dưới giường của Shira để tối ưu hóa hiệu ứng mà kẻ trúng chiêu sẽ phải nhận. Hắn cũng làm tương tự với tất cả các phòng khác. "Với mấy cái bẫy này, đảm bảo khi ai đó trúng chiêu, cậu ta sẽ giật diếng người cho mà xem. He he!" hắn thầm nghĩ. "Ai bảo suốt ngày phát cơm chó trước mặt tôi làm gì."
Khi mọi thứ đã xong xuôi, hắn bước ra khỏi dãy hành lang, hướng về nơi mà hắn muốn chọn làm phòng riêng của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.