Chương 45: Kikui-Ume!
- Cộc! Cộc!
Rin mắt hơi sáng lên, trong đầu thầm đoán xem có phải là tên hòa thượng bán thuốc không. Suốt mấy tháng nay mặc dù hiệu quả trị thương của thuốc đã giảm, nói đúng hơn là thể trạng của cô đã có chuyển biến rất lớn khi luyện tập bí võ gia truyền, nhưng không thể phủ nhận có dược phẩm hỗ trợ luôn tốt hơn, dựa vào nó cô có thể tăng thêm thời gian luyện tập.
Cánh cửa mở ra, đối diện với cô không phải là một tên đầu trọc, hình ảnh người này đối lập hoàn toàn.
Dáng người hơi gầy nhưng rất rắn chắc, đôi mắt thâm xì, đầu bù tóc rối, vừa dài vừa lộn xộn, râu ria xồm xoàm, nhìn giống như vừa đi từ trong thâm sơn cùng cốc ra. Tuy vậy, cô vẫn không khinh thường mà thận trọng hỏi:
- Xin hỏi anh tìm ai?
Dương Tuấn Vũ định chào một tiếng nhưng nghe vậy suýt nữa nghẹn, hắn xoa xoa mặt mới nhận ra bộ dạng hiện tại của mình đúng là có chút không ổn.
- Tôi đây.
Nghe âm thanh này Rin thấy người hơi run lên, nhìn một hồi mới sợ hãi lắp bắp kêu lên:
- Dương Tuấn Vũ? Sao lại thành ra bộ dạng này?
Hắn nhe răng cười, ít nhất vẫn còn nhận ra tiếng là may rồi, hắn hơi uể oải:
- Vào nhà trước đã, bên trong có gì ăn không? Tôi sắp c·hết vì đói rồi.
- Có. Đợi chút.
Cũng may sáng nay cô nấu khá nhiều cơm, nhìn hắn cúi đầu ăn ngấu nghiến thì dở khóc dở cười, tên này thật là... Ánh mắt cô nhìn vào cái bọc rất lớn sau lưng hắn, mặc dù không nhìn thấy vật bên trong nhưng cô đoán là một thanh đao lớn. Hắn đi mất dạng suốt một thời gian dài là để tìm thanh đao này cho cô ư? Rin chợt thấy tâm hồn vốn lạnh giá của mình nổi lên những gợn sóng khó tả thành lời.
Dương Tuấn Vũ ăn rất khỏe, Rin vội ra ngoài mua thêm cho hắn chút đồ ăn. Cửu Giới coi như đối xử với người của mình không tồi, mặc dù không có mặt Dương Tuấn Vũ nhưng vẫn gửi đủ tiền chi tiêu mỗi tháng một xu cũng không thiếu.
Hai con gà nướng cùng một nồi canh măng ninh xương thơm ngào ngạt được hắn xử hết, mãi một lúc sau mới ngửa đầu ngả vào ghế thở ra một hơi thoải mái.
Dương Tuấn Vũ cảm giác sức sống tràn về, hắn xoa xoa cái bụng căng, giờ mới để ý Rin đang hai tay chống cằm, chăm chú nhìn mình thì hơi ngại, ho khan mấy tiếng hắn cười:
- Khiến cô chê cười rồi, đói quá có chút không kiềm chế được. À quên. Đây. Cô mở ra xem có vừa ý không?
Hắn đứng dậy vác cái bọc lớn ngang một người trưởng thành mang tới.
Cảm xúc hỗn loạn được cô nén xuống, đôi bàn tay nhỏ nhắn vươn ra đón lấy.
- Nặng vậy!
Cánh tay trùng xuống khiến Rin giật mình tỉnh lại, cô vừa sợ vừa vui mừng.
Tháo xuống mấy lớp vải trắng bọc ngoài, một thanh Katana trắng ngọc, vỏ kiếm hình hoa mai cách điệu tinh tế hiện ra.
Keng!
Một tiếng vanh thanh thúy rất nhỏ khi rút kiếm đã lâu không nghe thấy, Rin cố áp chế bàn tay đang run run vì phấn khích xuống, mỗi một tấc lộ ra, lòng cô đã hỗn loạn.
Thân kiếm thon dài cong, một lưỡi cực bén, ngọn kiếm uống lên nhọn hoắt, từng gọn sóng do các đường vân trên thân kiếm tạo thành rất tự nhiên, sắc nét. Phía chuôi kiếm là từng sợi, từng sợi gân trắng muốt cuốn quanh chuôi kiếm rất đẹp, rất hoàn hảo.
Một thanh Katana cực phẩm!
Người – kiếm tương hợp, một cỗ cộng hưởng tinh thần bất ngờ xuất hiện, thanh kiếm vốn màu bạch ngọc nay lại tỏa ra một lớp ánh sáng trắng dịu bao quanh.
Dương Tuấn Vũ rất ngạc nhiên, bản thân hắn là cha đẻ của thanh katana này nhưng chưa từng thấy nó có động thái lạ như vậy.
Lòng Rin run lên, cô giật mình không ngờ thứ ngôn ngữ linh thiêng cứ tưởng chỉ tồn tại trong truyền thuyết lại đột ngột xuất hiện.
- Rin, mau tế kiếm.
Tiếng quát của Dương Tuấn Vũ làm cô tỉnh lại, lưỡi kiếm sắc bén hơi chạm vào tay liền cắt đứt lớp da của một cao thủ cấp Thân Vương dễ dàng như cắt đậu hũ.
Những giọt máu đỏ tươi như đóa hoa rơi nở rộ trên lưỡi kiếm, thứ ánh sáng huyền diệu giờ phút này càng trở lên rõ ràng.
Trong đầu Rin liền nhiều hơn một thứ liên kết thần kì, cô có cảm giác mình có thể nhắm mắt cũng cảm nhận được mọi điểm trên thanh katana này.
“Tâm linh tương thông là như vậy sao?”
Rin lẩm bẩm, ánh mắt thất thần nhìn thanh kiếm mát lạnh trong tay.
Cổ tay cầm kiếm bất giác không tự chủ mà vung lên, các động tác xuất ra vô cùng tự nhiên và thuần thục như nước chảy mây trôi.
Dương Tuấn Vũ vui thay cho Rin, cô gái này rất có khiếu, nếu cô chịu luyện tập Katana từ đầu thì so với tên biến thái Idle chắc chắn không kém hơn. Trong vô vàn các môn đạo, trường phái Samurai, Ninja xưa nay khi nhắc đến khiến người ta đều cảm thấy sợ hãi và thán phục. Bọn họ có những nét rất riêng, trải qua năm tháng vô tận, danh tiếng vẫn trường tồn.
- Ngươi sẽ là Kikui-Ume! (Mai Hoa Kiếm)
Thanh kiếm giống như rất hài lòng với cái tên này, làn sáng khẽ rung lên rồi biến mất vào trong thân kiếm.
- Bảo kiếm!
Rin sợ hãi than rồi nhớ ra vật này do Dương Tuấn Vũ tìm về, món quà này quá quý giá, cô hiểu rõ, thanh kiếm này nếu xuất hiện bên ngoài sẽ dẫn tới nhiều cuộc gió tanh mưa máu tranh đoạt. Vậy mà hắn lại tặng cho cô, mặc dù nói Dương Tuấn Vũ sở trường không phải kiếm mà là thương, nhưng đồ tốt này hoàn toàn không nhất định tặng đi.
Dương Tuấn Vũ thấy sự bối rối của cô thì khẽ cười:
- Nó rất thích cô. Tôi vất vả làm ra nó, thấy nó tìm được chủ cũng mừng thay. Thật đúng như người xưa nói, thanh kiếm tốt sẽ tự chọn cho mình chủ nhân thích hợp.
- Nhưng nó rất quý giá, tôi ... tôi ...
- Từ khi nào mỹ nhân băng sương lại bối rối như vậy? Đối với cô một lần cứu người không đọng lại bao nhiêu suy nghĩ, nhưng cái mạng nhỏ này đối với tôi chính là vô giá, còn bảo kiếm, mặc dù tốt nhưng so ra chắc chắn không bằng mạng của tôi.
- Tôi cứu anh cũng không mong anh báo ân.
- Tôi biết. Tôi tặng cô cũng đâu mong cô nợ mình. Nhận lấy đi. Tôi tin thanh kiếm này chỉ có cô mới phát huy được hết khả năng của nó. Kiếm đã nhận chủ, cô vứt bỏ sẽ làm nó bị tổn thương không thể phục hồi được, cô biết chứ.
- Ừm ...
Rin sờ sờ bao kiếm bên hông, một cỗ quyến luyến không tên khiến lòng cô mềm ra. Một nụ cười hiếm thấy như đóa mẫu đơn rực rỡ hiện lên:
- Cảm ơn.
Âm thanh mềm mại như nhung khiến Dương Tuấn Vũ hơi thất thần, rất nhanh hắn lắc đầu, tay chỉ chỉ:
- Còn một thứ nữa cô còn chưa mở hết.
Rin giờ mới chú ý tới bao vải lớn mới mở ra một phần, bàn tay vừa tò mò, vừa hồi hộp.
Một thanh hắc kiếm xuất hiện, toàn thân nhìn không quá nổi bật, tuy vậy các nét khắc tinh tế hiện lên một bức tranh thiên nhiên hùng vĩ, đan xen bên trong là các tòa thành thị mang phong cách Nhật cổ xưa, phối chung lại không ngờ tạo ra một nét hoàn mĩ khó thấy.
Đại đao kích thước rất lớn, cao rộng bề thế gần bằng thân hình một người trưởng thành, trọng lượng chỉ sợ cũng tới năm, sáu trăm cân, khi Rin cầm lên phải vận Ki và lực lượng cơ thể gần như tối đa mới điều khiển được nó chém ra vài đường.
- Nặng như vậy?
Cô cắn răng cố gắng múa ra một lộ trình bí kíp gia truyền mà cảm thấy toàn thân hư nhược, thứ này không chỉ nặng mà còn tiêu hao lực lượng cơ thể quá lớn. Nhưng cái gì cũng có giá trị riêng của nó, sức hủy diệt của thanh Đại Đao này chẳng khác nào một con quái vật hung tợn. Một đao chém ra đều làm nổ tan không khí xung quanh, kình phong bén nhọn nặng nề làm phạm vi cả chục mét xung quanh đều chịu áp lực rất lớn.
Dương Tuấn Vũ gật gật đầu, hắn không khó để nhận ra sự huyền diệu rất lớn trong môn bí kíp gia truyền của Rin. Ừm, mấy tháng không gặp thể lực của cô đã tăng mạnh. Mặc dù cô vung đao rất miễn cương nhưng hắn bất ngờ nhận ra với Đao pháp đích thị cô có một sự tương thích không hề kém kiếm pháp. Trong đầu không khỏi nghĩ tới cảnh một cô gái mảnh khảnh, trên lưng đeo một thanh Katana xinh đẹp bắt chéo một thanh Đại Đao như hung thú dữ tợn.
“Một đao một kiếm, một đen một trắng, một âm một dương, sự kết hợp này dường như rất thú vị!”
Ánh mắt hắn lóe lên một tia ngạc nhiên, thích thú.
- Cấp thống lĩnh thượng phẩm? Còn có thể mạnh hơn nếu thuần thục.
Idle ngồi trên khối đá lớn nhìn xuống, hắn đang rất ngạc nhiên về hai thanh v·ũ k·hí mà Dương Tuấn Vũ mang về. Theo tin tức có được, tám chín phần mười đây là thứ mà tên kia làm ra, Idle không ngờ lại có kẻ mang tài năng luyện khí không kém SimSon, không, thậm chí còn hơn. Mới bao nhiêu lâu chứ? Hơn ba tháng một chút đã tạo ra hai thanh v·ũ k·hí cấp Thống Lĩnh, so với thời gian hơn một năm của các thợ rèn cao cấp khác đúng là có sự chênh lệch cực lớn.
Hắn híp mắt cười tiện tiện, tên này lần sau nhất định phải bắt hắn rèn cho mình một thanh Katana xịn, lần trước dám lừa dối mình nói chỉ biết rèn Phàm Binh.
Bóng người trên vách đá lóe lên rồi biến mất không một dấu vết, cứ như người vừa ngồi đây trước nay đều chỉ là ảo mộng.
...
- Cái gì? Ngươi ... ưm ....
Dương Tuấn Vũ vội bịp miệng cô, có gì mà phải hét lên chứ, tuy vậy thấy phản ứng này của một cô gái xinh đẹp với đôi mắt to tròn đúng là rất có cảm giác thành tựu.
- Kêu bé chút.
Rin bị bàn tay nóng rực của hắn bịt lại tâm trí liền tỉnh táo, cô giãy ra, hết nhìn đao kiếm lại nhìn người, sự thật này khiến cô quả thực khó chấp nhận:
- Ngươi nói ngươi làm ra hai thanh Thần Binh này?
- Ừ. May mắn làm được.
- Cái này ... Ngươi .... May mắn mà làm được hai thanh Thần Binh lại còn là cấp Thống Lĩnh, may mắn của ngươi sẽ làm cho các thợ rèn cao cấp tức c·hết. Vậy mà ngươi còn nói mình chỉ làm được Phàm Binh.
- Tạm thời không nói đến việc này nữa, tôi phải đi tắm giặt ngủ nghỉ đã. Ai da. Thật mệt, tôi sẽ tự dậy, cô đừng làm phiền nhé. Chào!
Thấy bóng lưng hắn khuất sau cánh cửa, Rin vẫn chưa hết bàng hoàng, tên này ... rốt cuộc ở đâu ra. Hắn thực sự ở bên ngoài nơi chỉ biết chạy đua công nghệ khoa học sao? Hay nói rằng thế giới ngoài kia Thần Binh lợi khí đã rất phổ biến rồi?
- Kệ đi.
Nghĩ một hồi không ra, lòng cô quay trở lại niềm vui đã rất lâu rồi chưa xuất hiện, một đao một kiếm cứ thế được cô lần lượt mang ra làm quen. Rin vốn đã rất say mê luyện bí kíp gia truyền, giờ lại có thêm hai thanh Thần Binh cao cấp càng làm cô phấn khích. Bộ dạng này của cô rất giống với một thanh niên người toàn hình săm trở thành kiếm si đã suốt mấy chục năm kể từ lúc biết vụng về cầm thanh kiếm gỗ.