Chương 46: Nếu Gặp Nên Tránh!
Dương Tuấn Vũ ngủ một giấc chính là năm ngày, đạt tới cấp độ sức mạnh hiện tại mà cần nghỉ nhiều thế chứng minh ba tháng qua hắn đã rất mệt mỏi. Việc hoàn thành v·ũ k·hí trong thời gian ngắn tất nhiên phải trả giá, mà cái giá này không phải ai cũng có thể chịu đựng được. Tuy vậy, hắn khó khăn sẽ đem lại lợi ích, việc trải qua quá trình rèn ở nhiệt độ cao trong thời gian dài giúp tăng sức chịu đựng cho cơ thể khá tốt.
Trong lúc hắn ngủ, Rin sơ bộ đã nắm vững quá trình điều khiển hai thanh v·ũ k·hí mới, Ume đã thành thục, chỉ còn Đại Hắc Đao mới chỉ miễn cưỡng dùng được vài phút, nhưng sức phá hủy của nó rất kinh khủng.
Hai người quyết định nghỉ ngơi 1 ngày để chuẩn bị đồ đạc và tinh thần tốt nhất. Tới sáng hôm sau, một nam một nữ rời khỏi Cửu Giới bắt đầu chuyến hành trình tới Dead Town.
Dead Town như tên, nó giống một thị trấn c·hết, nơi mà người tồn tại đều thuộc dạng chém g·iết mà trưởng thành, bộ dạng dữ tợn, ngông cuồng bá đạo, không phải đầu trộm cũng là đuôi c·ướp. May rằng hai người đều tìm hiểu trước, với khả năng hóa trang tương đối tốt của Dương Tuấn Vũ đã giúp cả hai rất nhanh biến thành một lữ khách phong trần.
Tuy vậy sắc đẹp của Rin đã dẫn tới một hồi rắc rối.
Trong quán trọ nghỉ chân ngoại vi Dead Town, đám người xung quanh đang vây lấy cả hai, tên thủ lĩnh đầu trọc, gương mặt to béo có một vết sẹo chém qua mắt trái tới cằm, nhìn rất dữ tợn, hắn đang ra lệnh cho Dương Tuấn Vũ cút, còn cô em xinh tươi bên cạnh phải ở lại bồi rượu, bồi ngủ với hắn mấy ngày nếu không lập tức g·iết.
Mặc dù hóa trang chính là để tránh gặp mấy chuyện thị phi vô nghĩa, nhưng điều này không phải hắn sẽ nhẫn nhịn cho đám man rợ này thích làm gì thì làm. Xô sát xảy ra là điều không thể tránh khỏi, Dương Tuấn Vũ thở dài, hắn biết ở nơi này nếu mình không tỏ ra hung tợn hơn, độc ác hơn thì sẽ bị người khác đè đầu cưỡi cổ.
Zero không phải thế giới bên ngoài, luật lệ đều không có nhiều, nơi này càng không tồn tại quy củ gì. Hiểu điều đó, ánh mắt hắn chợt lóe lên gợn đen, sát khí sôi trào trong nháy mắt.
- Vèo, một chiếc cốc ném tới.
- Hừ! Trò mèo!
Tên kia lập tức khinh thường, hắn vẩy tay chiếc cốc vỡ tan tành, đồng thời lao tới. Chỉ có điều bước chân rời nửa bước người chợt khựng lại. Theo ánh mắt rung động xung quanh, hắn nhìn xuống liền thấy bụng mình đang bị một nắm đấm xuyên thủng.
-Bụp!
Trong không gian tĩnh lặng chợt vang lên một tiếng trầm đục, mọi người rét lạnh khi thấy A Hổ bị một quyền cực nhanh nổ xuyên bụng, rồi ngã rầm xuống đất, máu cùng ruột gan theo v·ết t·hương ộc ra, mùi tanh nồng nặc ập vào mũi khiến người thường có cảm xúc muốn n·ôn m·ửa, nhưng bọn chúng sinh ra từ chém g·iết đương nhiên sức chịu đựng không kém tới mức đấy, tuy vậy, chỉ vì một chút khiêu khích mà lập tức ra một đòn sấm sét g·iết người như g·iết một con gà thì cũng bị đả kích không nhẹ.
- Giết!
Mặc dù tên đầu lĩnh c·hết nhưng bọn chúng đều không bỏ chạy mà chọn lựa xé xác đối phương báo thù. Nói gì thì nói, bọn chúng có danh tiếng không nhỏ ở Dead Town, làm sao chịu được một tên lạ mặt đè đầu cưỡi cổ? Nếu hôm nay bỏ chạy như chó thì ở nơi này sớm muộn cũng sẽ bị thanh trừng. Nhìn Dương Tuấn Vũ cùng Rin mặc dù có bộ dạng không phải dễ chọc, nhưng không khó để nhận ra cả hai đều là người lạ.
Việc cả hai bên xảy ra tranh đấu đã nằm trong dự tính từ lúc A Hổ đứng lên khiêu khích, nhưng ai cũng nghĩ chỉ dừng lại ở việc tên nhãi kia b·ị đ·ánh cho nát tươm, còn con khốn kia sẽ bị bọn chúng chia nhau ra hưởng thụ. Nhưng kết quả trước mắt chẳng khác nào một cái tát thật vang vào mặt bọn chúng, danh tiếng băng đảng Joshep Mũ Đen bao năm gây dựng cứ như vậy trở thành trò đùa sao?
Lập tức gần như nửa quán trọ đều lao về phía hai người, Dương Tuấn Vũ định một mình ra tay trấn áp nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo tới tột cùng kia của Rin, hắn chợt nhớ ra cô gái này không phải là tiểu thư áo lụa, mặc dù có những khoảnh khắc yếu đuối khi nhớ lại lại quá khứ, nhưng nên nhớ xuất thân của cô chính là một sát thủ cấp S thuộc đội Ám Vệ của một gia tộc lớn, kẻ c·hết dưới tay cô chỉ sợ còn hơn Dương Tuấn Vũ hắn nhiều lắm.
Thở dài nhìn đám man rợ kia bằng một ánh mắt thương hại, hắn cũng rất nhanh thu hồi lại tâm trạng, gợn sóng đen sâu trong đáy mắt từ khi bước vào thị trấn này càng âm thầm xuất hiện nhiều hơn, chỉ là chính hắn và Triệu Cơ đều không nhận ra sự thay đổi ấy. Mùi máu tanh kích thích khí huyết toàn thân hắn sôi sục, Độc Long thương thẳng tắp, một chiêu Giao Long Xuất Hải xé gió đâm tới.
- Bùm!
Quan khách giờ này ánh mắt từ thích thú đều chuyển sang trầm trọng, một thương kia xuất ra vô cùng nhanh, bọn họ không biết mình có kịp tránh né không. Và kết cục kẻ đối mặt chính là minh chứng cho thực lực không tầm thường tên lạ mặt: Một thương đâm tới, lồng ngực kẻ địch nổ tan tành tạo ra một hố thật lớn xuyên thủng thân hình, máu thịt theo sức công phá tạo thành làn sương máu nhuộm đỏ cả một mảng không gian. Tới tận khi ngã xuống, chút tâm trí cuối cùng của n·ạn n·hân vẫn không hiểu vì sao mình lại dễ dàng bị g·iết như thế.
Hắn biết, hôm nay Băng đảng Joshep chỉ sợ đã trêu trọc phải người không nên trêu, tên mặt lạnh này chính là một con quỷ!
Không để bọn chúng kịp hoàn hồn, Dương Tuấn Vũ như sói giữa bầy cừu, thân hình được gia cường bởi Ki cấp 4 trở nên linh hoạt lạ thường, hắn như con trạch lách qua rừng địch nhân, nhưng rất trợn trượt, vô cùng khó nắm bắt, đao kiếm cắt qua chỉ là tàn ảnh, còn mỗi khi hắn vung lưỡi thương sắc bén thì lại một kẻ b·ị c·hém thành hai nửa, c·hết không kịp nhắm mắt.
- Hít!
Tiếng hít lạnh liên tục vang lên, đám khách trọ khi vô tình nhìn sang cô gái vốn nhỏ nhắn, có chút nhu nhược kia tâm tư lại càng thêm phát lạnh.
Thanh Ume màu trắng được rút ra, ánh sáng lưỡi kiếm khiến không ít kẻ rợn tóc gáy.
- Bảo kiếm!
Đám người thuộc bang Joshep có con mắt không tồi, ngay khi nhìn thấy thanh katana của Rin đã biết ngay là bảo vật, hai mắt lập tức đỏ lên cuồng nhiệt, cả bọn nhao nhao lao tới muốn g·iết người c·ướp đồ. Đúng vậy, bây giờ bọn chúng đã không có tâm tình thương hoa tiếc ngọc nữa, Dương Tuấn Vũ mặc dù mà miếng xương khó gặm nhưng bắt được con ả này uy h·iếp thì chẳng phải mọi khó khăn sẽ hóa đơn giản sao? Chưa kể bảo vật kia xứng đánh để bọn chúng liều mạng c·ướp đoạt.
Khóe miệng Rin khẽ nhếch lên một đường cong càng làm gương mặt cô thêm nét tà mị mà xinh đẹp, nhưng nếu quen biết sẽ nhận ra tiểu mĩ nhân này khi nở nụ cười ấy chính là lúc cô rất chán ghét thứ gì.
Kẻ địch từ bốn phía ập tới, đám quan khách ngồi xem cũng thấy rất hồi hộp, chỉ là trong tình cảnh nguy khốn ấy, họ kinh dị phát hiện cô gái kia bất ngờ từ từ khép đôi mi lại.
Đúng vậy, cô ta nhắm mắt! Đây là muốn c·hết?
Đá·m s·át nhân vui mừng lao tới càng nhanh, đao thương trong tay không nhân nhượng chém xuống.
Khách nhân trong quán đều chưa hiểu tại sao cô gái này làm vậy, không lẽ đã bỏ qua cơ hội muốn nhắm mắt xuôi tay? Nhưng đúng khoảnh khắc đao kiếm cách mình một mét, đôi mắt đẹp kia chợt mở ra, nó dường như có thêm một tia sáng kì lạ, rồi họ bỗng thấy gian phòng lóe sáng, thứ ánh sáng chói mắt nhưng lạnh lẽo tới tận xương tủy.
Không có tiếng chém g·iết như trong tưởng tượng, đám người kia thân hình vẫn đang lao tới, chỉ là tiếng hò hét đã ngừng, lão chủ quán ngơ ngác nhận ra cô gái kia đã bỏ kiếm vào bao.
Ngay lúc lão nghĩ cô ta biết mình không đánh lại nên không muốn phí sức, ai ngờ một loạt tiếng "choang choang, bịch bịch" vang lên kèm theo đó là toàn bộ đao kiếm đứt đôi và hơn chục vòi máu tươi phun xối xả thẳng lên trần nhà, bắn cả vào đám khách nhân xung quanh.
- Ực!
Không biết ai khẽ nuốt nước bọt, bình thường chẳng ai nghe thấy, nhưng lúc này không gian vô cùng yên tĩnh, âm thanh này lại trở lên vô cùng lớn, thời gian dường như đọng lại ngay khi nhìn xuống dưới đất ... tất cả đều là những đôi mắt trợn tròn vì ngạc nhiên, vì kinh hãi, có cả sợ và hối hận.
Nhìn một loạt đầu người lăn lông lốc dưới sàn, Dương Tuấn Vũ thu lại thương, nhìn sang không khỏi cảm thấy bất ngờ. Rin trước đó đã khá xuất sắc, nhưng giờ mới đích thực trở nên đáng sợ. Bắt cô đổi tiểu đao thành kiếm có lẽ là sự lựa chọn sáng suốt nhất. Khi nãy lúc cô rút kiếm ra, bản thân hắn dù đang chiến đấu cũng bị thu hút, thanh katana đương nhiên là một bảo vật, nhưng kiếm ý phát ra chứng tỏ người kiếm hợp nhất, nó cũng chứng minh Khí Linh trong thanh kiếm đã hoàn toàn nhận Rin làm chủ nhân.
Một nam nhân cuồng bạo, mỗi thương đâm ra là kẻ địch tan xác. Một nữ nhân nhìn có chút ngây thơ lại ra tay vô cùng tàn nhẫn khiến mọi người ở đây lập tức c·hết lặng.
Mãi cho tới khi cả hai trả tiền rồi rời quán trọ, bọn họ mới thở ra một hơi nặng nhọc, rồi tiếng ồn ào vang lên như ong vỡ tổ, ai cũng bàn luận, phán đoán lai lịch của hai người.
Đủ loại tin đồn được nói ra, thậm chí, có kẻ còn chắc chắn nói họ là hai trong ba Vương của Hội Tam Hoàng, nhưng lập tức có người khinh thường phủ định. Bời vì, mặc dù chưa một ai nhìn thấy dung mạo của ba người nọ, hoặc nếu có cơ hội nhìn được thì đều bị g·iết sạch rồi, nhưng sở thích biến thái của Tam Vương của hội Tam Hoàng không phải thứ mà người thường muốn làm, đặc biệt là việc khâu xác của LiLy khiến người ta khi nghĩ tới đều muốn ói.
Các phán đoán lần lượt được đưa ra rồi lại bị phủ định, nhưng theo đó, tin tức như sóng lớn truyền đi, một nam cầm thương và một nữ vác theo 1 bảo kiếm 1 đại đao hung ác cùng cực, nếu gặp nên tránh. Tại sao ư? Ngươi có thể dùng chưa tới một phút đồng hồ gặt sạch cả băng Joshep xưa nay vốn ngông cuồng, kiêu ngạo không? Nếu không đừng dại dột trêu vào để rồi cái mạng nhỏ cũng không giữ được.