Chương 49: Truy Bắt!
- Ngươi dám ...
Tới lúc c·hết đám bịt mặt đều không nghĩ mình sẽ bị phát hiện, mà hai kẻ này ngang nhiên g·iết người của hội Tam Hoàng nữa, bọn chúng chán sống rồi sao?
Chỉ có điều câu trả lời bọn chúng đã vĩnh viễn không thể biết được.
Rin rùng mình nhìn sáu tên thích khách bị t·hảm s·át cực nhanh, nãy giờ mới qua bao nhiêu lâu? Cô tính trước sau cũng không tới 10 giây, hắn chỉ tới trước cô chừng đó thời gian thôi, làm sao có thể dễ dàng g·iết sáu kẻ cùng cấp độ dễ dàng như vậy?
Một luồng khí tức hắc ám dường như bị Dương Tuấn Vũ hấp thu khiến Rin nhíu mày nghi hoặc, nhất là đôi đồng tử đen lóe lên rồi biến mất kia làm cô xuất hiện chút bất an.
- Đi thôi.
Cô biết mùi máu tanh không giấu được lâu, nơi này rất nhanh sẽ có người phát hiện, lúc đó muốn đi chỉ sợ rất khó.
Thấy hắn gật đầu đi theo cô khẽ thở phào, hai bóng người lao v·út đi.
...
- Là đòn t·ấn c·ông do Thương gây ra, hừ, các ngươi tưởng có thể qua mặt được chúng ta sao? Triệu Khang, lập tức về thông báo với tổng bộ toàn diện truy nã cặp cẩu nam nữ đó cho ta. Dám g·iết người của Hội Tam Hoàng, bọn chúng là muốn cả gia tộc bị bồi táng theo? Ngu ngốc.
- Rõ.
Tin tức cặp lữ khách trở thành đối tượng săn lùng đã nhanh chóng truyền đi, đám người vốn lén lút đi theo muốn nhân cơ hội đối phương không chú ý mà ra tay c·ướp bảo liền ảo não từ bỏ. Đừng đùa, đám người của hội Tam Hoàng này chính là không nói lý, nếu để bọn chúng thấy vướng mắt sẽ bị vạ lây, ở đây có ai không biết đám người này dựa vào danh tiếng của hội mà làm càn từ xưa tới nay chứ?
Bảo vật tốt vậy lại bị bọn chúng nẫng tay trên rồi.
Dương Tuấn Vũ bắt đầu nhận thấy mình có vẻ không ổn, tính khí hắn vốn biết nhẫn nhịn nhưng giờ cứ thấy khó chịu, tức giận liền không kiểm soát được.
- Triệu Cơ, em kiểm tra xong chưa?
- Đã kiểm tra rồi, nhưng em không thấy gì bất thường, thật kỳ quái.
- Có lẽ chỉ lúc chiến đấu nó mới lộ ra, anh cảm thấy có gì đó kích thích mình g·iết người.
- Vâng, em sẽ theo dõi sát.
Hai người một nam một nữ nhanh chóng trốn vào rừng, nơi này rậm rạp, dễ dàng cho việc xóa dấu vết. Nhưng đá·m s·át thủ kia coi như chuyên nghiệp, mũi chúng rất thính sau hơn một tuần Dương Tuấn Vũ vẫn ẩn ẩn cảm thấy mình bị con rắn độc nhìn chằm chằm vào, và mỗi khi hắn lao tới bọn chúng lại lùi lại giữ vững khoảng cách không gần không xa làm hắn rất bực bội.
Đám người này đương nhiên không ngu như nhóm lúc trước, chúng biết Dương Tuấn Vũ và Rin có thực lực rất mạnh nên mới dễ dàng g·iết lũ La Sơn là sát thủ cấp A. Cách tốt nhất chính là bám theo không để mất dấu rồi để lại ám hiệu cho Triệu Khang dẫn đội sát thủ cấp S tới.
Thấy bộ dạng Rin lo lắng, hắn khẽ cười:
- Tình hình nếu có bất trắc cô lập tức rời đi, đừng lo, tôi tự biết cách xoay sở.
- Không được, mấy tên cậy mạnh như anh đều chẳng thể có kết cục tốt. Nếu đã cùng tới đây thì có lý nào lại cúp đuôi bỏ chạy?
- Nhưng cô còn gia tộc cần chấn hưng, còn phải dạy tên Idle một bài học, còn ...
- Mọi việc không thể hoàn mĩ, tôi không ngây thơ tới mức nghĩ cái gì cũng có thể trọn vẹn. Có tâm làm sát thủ thì phải có tự giác một ngày nào đó sẽ bị sát thủ khác g·iết. Ai mà không c·hết? C·hết sớm vài ngày cũng không thiệt thòi bao nhiêu.
- Yên tâm, nếu tôi còn chưa c·hết thì cô không đi trước được đâu.
Thấy bộ dạng cười cười của hắn, Rin khẽ siết chặt nắm tay cầm kiếm, tên ngốc tới giờ này vẫn còn nói ba hoa. Nhưng đích thị lúc sinh tử dám nói ra mấy lời như vậy đủ thấy hắn không coi cô là một kẻ xa lạ.
Chỉ vậy là đủ rồi.
Rin hít sâu một hơi, lòng vốn hoang mang nay đã kiên định. C·hết sao? Vậy thì phải cho bọn chúng bị lỗ nặng.
Dương Tuấn Vũ quyết định không đi nữa, hắn biết đám người này chờ đợi là có ý gì, nếu đã vậy thì cứ để bọn chúng kéo đến một lượt đi, hắn nhận ra đã lâu lắm rồi mình chưa chiến một trận nào tới mức suýt c·hết như lần đầu biết đánh nhau với tên người sói Bloodthristy. Nghĩ vậy dòng máu nóng trong người như sôi lên khó áp chế.
- Có một thứ mầm mống rất tà ác đang sinh ra trong anh, em không rõ nữa, chỉ là khí tức này ... rất lạ. Nó làm đôi mắt anh chuyển sang màu đen.
Triệu Cơ lo lắng giải thích.
- Ồ. Lại có chuyện này?
Hắn ngạc nhiên nhưng rất nhanh bình tĩnh lại tìm cách áp chế chúng. Đây phải chăng là tác dụng phụ của việc g·iết nhiều người gây ra? Một số lời đồn có nói kẻ bị g·iết thường sẽ không chịu để yên cho đối phương mà cứ bám lấy không rời, ám lấy, ảnh hưởng tới suy nghĩ và quyết định của kẻ thù.
Nghĩ vậy hắn thử kích hoạt Ki chạy khắp cơ thể mong thanh trừng được đám khí tức này nhưng hắn bất ngờ nhận ra loại Ki vốn có tính khắc chế với hắc ám giờ đây lại không đem tới chút tác dụng nào. Hắn biết mình đã gặp rắc rối rồi.
Bị ám ảnh tâm lý đối với một người như hắn là rất không tốt, ai mà biết được trong lúc giao đấu trí mạng mình có bị mất đi sự tỉnh táo rồi bị kẻ địch g·iết c·hết không?
Rin ngồi cạnh dương như cũng cảm nhận được điều này, cô nhíu mày như có chút suy nghĩ nói:
- Có lẽ ngươi bị không khí g·iết chóc ở Dead Town làm ảnh hưởng không nhẹ.
- Còn có việc này?
- Ừ, ta vốn nghĩ nó chỉ là lời đồn nhưng không ngờ lại xảy ra thật. Người ta hay đồn rằng kẻ sống ở Dead Town đều bị nơi đây ám trở thành đám người điên loạn, suốt ngày chỉ biết tranh đấu chém g·iết.
- Phải chăng đây là một loại bùa chú mê hoặc?
Rin nghe hắn nói vậy thì ngạc nhiên nhưng khẽ lắc đầu:
- Làm gì có kẻ nào có đủ năng lực đi mê hoặc cả một thị trấn đông người? Đại Công Tước không, Quốc Vương cũng không, Hoàng Đế? Cái này ta không dám chắc. Nhưng xưa nay chỉ có một Hoàng Đế và một nữ Hoàng sinh ra tại Liên Minh Công Hội, bọn họ có quyền lực cực lớn trong tay việc gì phải đi dùng bùa chú mê hoặc kích thích một cái thị trấn đâm chém nhau?
Dương Tuấn Vũ không tìm được sơ hở để phản bác, đám người kia tồn tại trên đỉnh cao sức mạnh rồi, nếu chán không có gì làm, chỉ sợ cũng không rảnh hơi ngồi xem mấy tên gà mờ chém chém g·iết g·iết cả ngày một cách vô vị. Nhưng hắn luôn có cảm giác Dead Town này không bình thường, không khí ở đây thực sự làm hắn dễ bị kích thích. Giờ rời đi rồi vẫn chịu ảnh hưởng.
Đúng lúc hắn vứt bỏ ý định tìm hiểu sâu hơn thì mấy kẻ bám đuôi suốt bao ngày nay chợt có động tĩnh. Thương cầm trong tay, hắn như một cột chống trời đứng thẳng tắp nhìn về phía sau bụi cây lớn.
Rin nhíu mày nhìn kẻ địch tới khoảng 20 người, khí tức đám đằng trước không đáng lo, nhưng 4 kẻ đằng sau rõ ràng không cùng một đẳng cấp.
- Sát thủ cấp S.
Rin khẽ lẩm bẩm khi phát hiện huy hiệu trên ngực chúng, đó là một ngôi sao năm cánh màu vàng đại biểu cho danh phận không thấp trong tổ chức sát thủ hàng đầu.
Đám La Sơn khi trước bị Dương Tuấn Vũ xử gọn chỉ là sát thủ cấp A với một ngôi sao bạc, trên hắn còn có A+ tới A +++ rồi mới tới cấp S.
Dương Tuấn Vũ gật đầu, khí tức bốn tên đằng sau tỏa ra đã thể hiện cấp độ bọn chúng đạt tới Đại Công Tước. Chỉ là hắn chợt phát hiện toàn thân mình toát ra chiến ý mãnh liệt, trong đầu như có giọng nói thúc giục hắn tiến lên chém g·iết kẻ địch.
Mặc kệ thứ trong người có tác dụng thế nào, hắn biết giờ này nếu mình bị khí thế của chúng đè ép thì kết cục chỉ có c·hết. Ma ám cũng được, bùa chú cũng xong, hắn muốn lợi dụng tinh thần không s·ợ c·hết này liều một phen.
Rin biết lần này chính là một trong những cuộc chiến khốc liệt nhất từ khi mình làm quen với việc g·iết chóc. Đôi tay nhỏ cầm thanh Kikui-Ume đã rời vỏ, khí thế lập tức được đề thăng tối đa.
- Ồ. Có chút bản lĩnh.
Bốn tên khoanh tay đứng sau hàng ngũ hơi ngạc nhiên, nhưng khí tức Thân Vương đã làm chúng hết hứng thú, nếu không phải vì tin tức rằng hai kẻ này trên người mang theo đồ vật có thể khiến Vương Chủ LiLy vui vẻ thì chúng đã không mất công đi tới. Chỉ là khi ánh mắt quét qua v·ũ k·hí mà đôi nam nữ kia cầm thì một tia tham lam nhanh chóng xuất hiện trong lòng rất nhanh nhiều hơn hai chữ “Bảo vật”.
Dương Tuấn Vũ cũng tinh ý nhận ra điều này, hắn thở dài một hơi, giờ hắn đã rõ Thần Binh cấp độ Thống Lĩnh có sức ảnh hưởng lớn thế nào. Ngay cả cấp độ sức mạnh Đại Công Tước như bọn chúng vẫn đỏ mắt thèm thuồng nữa là kẻ khác. Đám ruồi nhặng đuổi mãi không đi cũng có cái lý của nó.
Đã tới thời điểm này đương nhiên không thể ngồi chờ c·hết. Trước sau đều là một hồi chém g·iết thì tại sao không lao lên chiến đấu?
Có tâm lý này, khí tức toàn thân hắn lập tức đề thăng, cả người phát ra ánh sáng chói mắt lao như thiểm điện tới đám người áo đen.
- Hừ.
Một trong bốn tên lập tức xuất kiếm chặn lại ngọn thương của hắn, đồng thời thân pháp quỷ dị khẽ dịch ra một bước, trường thương đâm xoẹt qua người nhưng không thể tạo thành thương tổn tới một góc áo, còn thanh kiếm trong tay hắn đã như con rắn độc lượn lách chém tới cánh tay cầm cán thương.
Chiêu thức rất nhanh với sự biến ảo lớn làm Dương Tuấn Vũ chỉ có hai sự lựa chọn, một là bỏ thương lùi lại, hai là chịu chém cụt tay, thương vẫn mất. Cao thủ đích thị là cao thủ, dù chỉ hơn một cấp bậc nhưng mọi tố chất thân thể đều tăng lên rất lớn, một chiêu xuất ra vừa thủ vừa công không nghi ngờ gì đã đẩy Dương Tuấn Vũ vào cục diện tiến thoái lưỡng nan, muốn tiến không được, muốn lùi chẳng xong.
Rin một kiếm chém tới định phá vây cho hắn tranh thủ thu hồi trường thương nhưng kiếm xuất ra liền bị một cây quạt chặn lại. Chiếc quạt xoay tròn trong không trung vừa khéo chặn cứu viện, vừa lập tức quay ngược trở về tay hắn.
Kẻ địch rất mạnh!
Cô vội vã nhìn sang, không có cô cứu trợ hắn sẽ quyết định thế nào? Tốt nhất nên bỏ thương mà lùi xuống, sau sẽ còn cơ hội lấy được thương về. Đám người này không giống đám yếu đuối lúc trước hai người gặp phải, đám kia miễn cương dựa vào đội hình mới kéo dài được thời gian rồi hi vọng mài sạch sức lực của cô và hắn, nhưng đám này lại khác, chúng hoàn toàn chọn cách giao đấu trực tiếp, chính diện mà vẫn có thể áp đảo toàn diện.