Chương 48: Lành Ít Dữ Nhiều
Sự cân bằng mong manh do 15 tên cùng với Rin rất nhanh bị Dương Tuấn Vũ phá vỡ, đám kia thấy trường thương đâm tới đều uất hận tới nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn phải phân ra 6 tên hóa giải đòn t·ấn c·ông.
Rin chỉ đợi có thế, sự dây dưa của đám người này làm cô rất khó chịu, giờ ưu thế bọn chúng bị phá vỡ, Tử Đao bất ngờ bùng lên khí tức mạnh mẽ hơn trước mấy lần, một đao chém xuống tạo thành một khe sâu không thấy đáy, chôn theo nó chính là 9 tên xấu số.
Một chiêu giải quyết tất cả!
Sáu tên chống cự lại Dương Tuấn Vũ nào còn tâm trí đánh tiếp, thấy đồng bọn c·hết thảm bọn chúng cuống cuồng chạy trốn. Nhưng đời nào có chuyện dễ dàng thế, đã xác định tới c·ướp đồ quý thì phải có gan chịu tội. Mà tội ở đây chính là tội c·hết.
Độc Long rung lên, thân hình của hắn di chuyển cực nhanh tới mức tàn ảnh còn chưa kịp tan đi, trong thời khắc này có tới tận sáu Dương Tuấn Vũ vác thương trường thương đâm thấu thân hình sáu tên bại trận.
Gần như cùng mộc lúc bọn chúng đầu ôm bụng gục xuống, c·hết không thể c·hết hơn.
Dương Tuấn Vũ lắc tay, lưỡi thương vung đi máu tanh đọng lại lộ ra sự sắc bén kinh hồn. Ánh mắt hắn như có như không lướt qua rừng cây, hắn biết phía xa xa có không ít kẻ ẩn nấp đang chờ làm ngư ông đắc lợi. Nếu bọn chúng có gan tới, hắn cũng không ngại dùng để luyện tập thương pháp thêm nhuần nhuyễn.
Sột soạt!
Từng bóng người như u linh thoắt cái từ bụi rậm rời đi, bọn chúng biết màn kịch hôm nay tới đây là đủ, hai kẻ này mặc dù khá đơn độc, nhưng sự lợi hại của đao pháp, kiếm pháp và thương pháp kia rất vi diệu, nếu chưa tìm được cách hóa giải tốt nhất không nên đem cái mạng nhỏ của mình đặt cược vào.
Băng Joshep và băng Leoden là minh chứng rõ ràng nhất.
Đi tới hơn một tuần trải qua thêm vài lần tranh đấu, cuối cùng Rin và Tuấn Vũ đã tới được chân núi Dead Mouth, nơi đây chính là tổng bộ sát thủ Hội Tam Hoàng!
Phong cách kiến trúc lớn nhỏ nối với nhau san sát, nhưng tựu chung đều mang một sự đen tối, u ám khiến tâm hồn người ta luôn có cảm giác khó chịu. Hắn không hiểu sao bọn người này lại chọn nơi đây làm căn cứ? Hắn đã đọc không ít tài liệu về các tổ chức sát thủ lớn nhỏ, nhưng lựa chọn nơi ma ám này đúng là chỉ có vài tổ chức biến thái mới có hứng thú. Hội Tam Hoàng chính là một trong số đó. Tuy nhiên, khi nhớ tới sở thích của ba kẻ lập dị tự xưng là Tam Vương này, thì mọi nghi ngờ trong đầu dường như đều có thể chấp nhận được.
Dương Tuấn Vũ còn chưa ngông cuồng tới mức g·iết vào trong, nói đúng hơn là hắn và bọn họ đều không có hiềm khích hay thù oán gì trước đây, lần này mạo muội tới chính là muốn hỏi thăm một chút tin tức về sợi dây chuyền Thất Thải chứ không có ý gì khác.
Cho nên, nếu có thể yên bình ngồi nói chuyện chính là cục diện tốt nhất. Mà kể cả bọn họ không muốn nói hắn cũng không có lý do gì cạy miệng họ được, như thế là quá vô lý, ít nhất hắn còn chưa bá đạo tới mức đấy.
Đứng ở dưới chân núi, cả Dương Tuấn Vũ và Rin đều cảm giác toàn thân lạnh lẽo giống như có cả trăm đôi mắt ác quỷ đang nhìn chằm chằm vào mình. Hắn nhanh chóng ổn định lại tâm tình, hai tay chắp lại thành hình cái loa, miệng lớn tiếng nói:
- Chúng tôi không có địch ý, lần này tới chỉ là muốn hỏi thăm chút tin tức, tuyệt không có ý gì khác. Mong các vị thông qua.
- Vụt!
Rất nhanh có hai người mặc hắc bào chùm đầu xuất hiện quỷ dị, thân pháp ảo diệu khiến đồng tử Rin và Tuấn Vũ hơi co nhỏ lại. Họ nói bằng âm thanh kỳ quái, trầm lắng, lúc the thé như tiếng ma gào thét đan xen lẫn nhau:
- Hội Tam Hoàng không phải chỗ hỏi tin tức. Mọi thứ đều quy về tiền, chỉ nhận đơn hàng, không tiền không nhận. Đơn hàng càng khó, sát thủ càng cao cấp, tiền theo đó cũng tăng. Nhiệm vụ thất bại không hoàn lại tiền, muốn thuê tiếp phải bỏ thêm tiền ra.
Dương Tuấn Vũ có chút há hốc mồm, nhưng nói cũng đúng, bọn họ là sát thủ, mà sát thủ đương nhiên sinh ra là để thuê, trừ khi là đội ngũ Ám Vệ như Rin thì sinh ra là để thực hiện nhiệm vụ của một gia tộc. Hội Tam Hoàng vô chủ, muốn tồn tại thì phải cần tiền.
Nhưng hắn giờ chính là giai cấp vô sản, tiền đều dồn vào hai thanh v·ũ k·hí của Rin, trong túi chỉ còn vài trăm tinh thạch sót lại. Hắn hi vọng mua tin sẽ rẻ hơn á·m s·át nên sau một chút chần chừ liền nói:
- Vậy ta muốn mua tin tức.
Hai tên này gật đầu:
- Tin gì? Của ai?
- Tin về sợi dây chuyền này, nghe nói Tam Vương LiLy biết.
Nghe thấy cái tên này hai kẻ áo đen khẽ run lên, đối với tầng lớp tối cao phía trên không phải thứ mà bọn chúng có thể tác động. Một tên liền nhìn hai người trước mặt từ trên xuống dưới rồi lắc đầu:
- Các ngươi không mua được.
- Cái này... Không biết cần bao nhiêu?
- Ta cũng không rõ, nhưng Tam Vương không có hứng thú với tiền, đổi lại bảo vật có lẽ tạm được, tuy vậy, không phải thứ nào cũng lọt được vào mắt các ngài. Bản thân chúng ta cũng chỉ là đám canh cửa, không thể đi hỏi cho hai ngươi.
- Vị huynh đài này...
Dương Tuấn Vũ cắn răng lấy ra mấy trăm tinh thạch còn lại, túi hắn lập tức nhẵn thín.
Tên kia nói chuyện thì uể oải nhưng thấy tiền mắt sáng như sao, chưa tới một giây tay Dương Tuấn Vũ đã trống không, hắn mở ra nhìn nhìn một chút, thấy chất lượng tinh thạch khá tốt thì hơi gật đầu:
- Để ta hỏi mấy đại ca xem sao, ngươi chờ chút.
- Đa tạ.
Bóng hắn nhoáng lên rồi biến mất, Dương Tuấn Vũ không ngờ một tên canh cửa cũng có chút bản lĩnh khá được, hội Tam Hoàng này đích thị không chỉ có hư danh.
Hơn 15 phút sau, tên kia quay lại giọng đã chuyển thành thờ ơ:
- Các ngươi đi đi, theo tin tức ta nhận được thì LiLy Vương Chủ đã ra ngoài rồi, không biết khi nào mới quay về. Ngươi cũng là người biết điều, ta khuyên ngươi nên tìm được đồ tốt một chút may ra còn lọt vào mắt của ngài.
Nói xong hai tên liền mất hút, để lại hai người mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.
- Đi!
Dương Tuấn Vũ chán nản ra hiệu rời đi, mà không biết rằng cả hai đều bị độc xà ẩn nấp trong bóng tối nhắm tới.
- Ngươi nói sợi dây chuyền kia có phải từng được chủ nhân LiLy rất thích không? Nghe nói là đeo cho con gấu Teddy kia nhưng sau một lần ra ngoài bị trộm mất, lần đó không ít anh em đã bị nhốt vào ngục tối chịu lửa giận của ngài.
- Cũng chưa chắc, ngoài vài người thân tín ra thì đâu tới lượt chúng ta nhìn thấy, nhưng tên này tới chính là muốn hỏi LiLy Vương Chủ về một sợi dây chuyền, chẳng lẻ lại có kẻ ngu tự mang mạng tới nộp sao?
- Ta thấy nên dẫn người bám theo, ngươi ở lại khi nào có tin Tam Vương Chủ về thì lập tức báo cáo với bên trên. Lần này biết đâu lại lập được công lớn thì sao?
- Khặc khặc. Có lý. Ngươi cẩn thận chút đừng để bọn chúng phát hiện mà cảnh giác.
- Yên tâm đi, xem chừng bọn kia cũng chỉ là Thân Vương, cùng cấp độ thì La Sơn ta còn chưa từng bị con mồi nhận ra lần nào.
- Ta cũng chỉ nhắc vậy thôi. Đi đi.
- Đợi ta mang tin tốt về.
Hắc ảnh vẫy tay, theo đó năm cái bóng khác nhanh chóng rời đi, hắn mặc dù tự tin nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.
Dương Tuấn Vũ vừa ra khỏi thị trấn Dead Town thân hình chợt dừng lại, Rin thấy vậy hơi ngạc nhiên, cô cảnh giác nhìn xung quanh một hồi nhưng không thấy có ai thì hơi khó hiểu.
- Có người bám theo, khí tức được che giấu rất tốt.
Hắn liền nắm tay kéo cô đi, lúc này tốt nhất không nên để chúng nhận ra.
Rin hiểu ý nhanh chóng cùng hắn diễn kịch giả ngu.
Âm thanh rất nhỏ từ miệng hắn phát ra chỉ đủ hai người nghe được:
- Thân pháp rất xảo quyệt.
Rin nghĩ tới điều gì, đôi mày liễu nhíu chặt:
- Là bọn chúng?
- Có lẽ vậy.
- Tại sao?
- Thần Binh đều đã được cất giấu rất tốt có lẽ không bị phát hiện, nếu vậy nhiều khả năng bọn chúng nhắm vào tôi, ừm, đúng hơn là sợi dây chuyền này. Cô còn nhớ tôi từng kể thứ này được ả Envy c·ướp về từ tay Tam Vương LiLy chứ? E rằng bọn chúng đã nhận ra. Khốn nạn, mất tiền rồi còn mang về lũ rắn độc.
- Không trách ngươi được, nếu bọn chúng làm tới thì ta cũng không ngại chém vài tên.
Dương Tuấn Vũ nghe vậy khẽ nhếch mép, hắn cũng không sợ hãi gì.
- Chỉ có điều đám người Tam Hoàng này có thù tất báo, nếu biết đồng bọn bị g·iết thì số sát thủ t·ruy s·át sẽ tăng lên cả về số lượng và cấp độ, truy cùng diệt tận cho tới khi mục tiêu m·ất m·ạng mới thôi. Chính vì sự điên cuồng trả thù này mà các tổ chức lớn cũng không muốn động chạm tới chúng. Hội Tam Hoàng như cái ổ độc xà, nếu bị trêu vào nó sẽ từ trong bóng tối lao ra cắn người.
Cục diện này là thứ tồi tệ nhất mà hắn nghĩ tới, không ngờ rất nhanh đã rơi trên đầu mình. Chỉ là đi hỏi nguồn gốc một chút thôi làm gì mà căng? Nhưng hắn không phải chưa từng nghĩ tới ả LiLy biến thái kia chỉ sợ không phải vô tình nhặt đợi sợi dây Thất Thải, nếu ban đầu nó vẫn được Minh Châu đeo thì sao? Bọn chúng đã làm gì cô ấy?
Lần đó ở gian mật thất Diệp Bạch đã nói rằng có một đám người thường dân bị t·hảm s·át, sau đấy Envy từ chỗ đó mà nhặt được sợi dây này, theo phán đoán của hắn mọi chuyện có lẽ diễn ra như sau:
“Minh Châu vì lý do nào đó mà lưu lạc tới đây, cô không có võ công đương nhiên chỉ sống trà trộn vào đám dân thường.
Trong một lần cùng mọi người ra ngoài buôn bán hoặc làm gì đó, nhóm sát thủ bất ngờ xuất hiện tiêu diệt cả nhóm, nhưng biến cố chợt phát sinh, Envy làm nhiệm vụ đi qua liền ưng ý sợi dây chuyền mà LiLy vừa đạt được.
Với tính tình ngang ngược và bá đạo của mình, Envy đương nhiên lao tới c·ướp đoạt. Hai bên nổ ra một tràng kịch chiến, nhưng cuối cùng Envy vẫn thành công lấy được rồi rời đi, để lại LiLy uất hận phát điên.”
Nếu theo suy đoán đó, chỉ sợ Minh Châu lành ít dữ nhiều, tâm trạng xấu khi b·ị c·ướp mất đồ chơi đối với LiLy chính là một sự đả kích nặng nề, nếu đoàn người kia chưa c·hết chẳng phải sẽ tiếp tục trở thành công cụ để ả phát tiết sao? Giờ hắn tới trịnh trọng hỏi lại bị đám canh cửa lừa gạt đuổi đi, sau đó còn lén lút bám theo không tha, nghĩ rằng Dương Tuấn Vũ hắn là đồ chơi sao? Càng nghĩ hắn càng sôi máu, đôi mắt vốn màu nâu nhanh chóng bị một sự u ám, đen tối bao phủ.
- Giết!
Một từ lạnh lẽo gầm trong cổ họng, Rin không hiểu tại sao hắn đột ngột thay đổi như vậy thì thân ảnh bên cạnh đã biến mất, cô biết mọi thứ không thể cứu vãn:
- Nếu số đã quyết phải c·hết thì sao không chém g·iết một hồi cho thoải mái?
Bảo kiếm nằm gọn trong tay, một làn gió thơm thoảng qua rất nhanh biến mất.