Chương 51: Tamashī o atsumeru!
Bốn tên sát thủ như con dã thú bị chọc tức, trận chiến này dù có thắng đi nữa thì chắc chắn bọn chúng đã trở thành trò hề cho người ta chê cười.
Bốn thân ảnh phát điên lao thẳng tới muốn một chiêu chém con ả này thành mấy mảnh.
Rin cắn răng chuẩn bị liều mạng đánh tới thì chợt nghe thấy âm thanh từ sau gấp gáp nói:
- Mau tránh ra.
Động tác của cô hơi khựng lại một chút rồi rất nhanh né ra, cô không nhìn rõ phía sau hắn chuẩn bị cái gì nhưng cảm giác nguy hiểm khiến Rin sợ hãi “Hắn có sát chiêu mạnh như vậy?”
Dương Tuấn Vũ mặc dù đã luyện tập chiêu thức này rồi, chỉ có điều dù cho cấp độ sức mạnh hiện tại đã đạt tới cấp Thân Vương nhưng thứ này vẫn rút hết toàn bộ lượng Ki tích trữ trong hắn. Nếu không thể một lần tiêu diệt mục tiêu thì chính là c·hết. Sát chiêu g·iết cao thủ cấp Đại Công Tước liệu có được không?
Cả người hắn đầm đìa mồ hôi, chiêu thức còn chưa xuất ra mà gương mặt đã trắng bệch như c·hết trôi.
- MegaShot!
Một quả cầu ánh sáng không quá chói mắt từ lòng hai bàn tay hắn bắn thẳng về phía trước.
Bốn tên sát thủ đỏ mắt lao tới thấy con ả không đỡ đòn mà lập tức nhảy sang bên thì cười lạnh, định chạy? Nhưng cả bọn lập tức cảm thấy không đúng, toàn thân nổi lên cảm giác sợ hãi.
Sát thủ có giác quan cực nhạy bén.
- Tránh!
Đó là suy nghĩ nảy ra trong đầu bốn người khi nhìn thấy quả cầu trắng vàng lớn nửa mét lao tới. Nhưng chiêu thức vốn thuộc về cấp độ một vị thần sao có thể đơn giản? Tốc độ của Megashot mặc dù còn chưa đạt được một nửa so với Apollo nhưng nó cũng đủ để cho bốn tên này hối hận.
- Uỳnh!
Rin hít vào một hơi lạnh, đôi mắt đẹp trừng lớn, quả cầu ánh sáng sau khi đâm sầm vào lớp phòng ngự miễn cưỡng của bốn tên cao thủ cấp Đại Công Tước liền nổ tung, may mà cô đã lùi lại một quãng nếu không cũng bị v·ụ n·ổ quấn vào.
Ánh sáng chói mắt tan đi để lại một cái hố lớn rộng hơn hai trăm mét, hai tên sát thủ cấp S đứng giữa một cọng tóc cũng không còn, hai tên ở hai bên chạy được một chút nhưng nửa người đã biến mất, chúng sợ hãi nhìn về phía người thanh niên kia với ánh mắt khó tin rồi không cam lòng hộc máu đứt hơi.
Đám 16 người đứng sau có bốn tên ham vui đứng sát v·ụ n·ổ giờ cũng chỉ còn sót lại mấy mẩu tay chân không nguyên vẹn, những kẻ còn sống thì đang kinh hãi run rẩy.
Rin phấn khích định lao lên làm thịt thì Dương Tuấn Vũ thều thào nói:
- Đi nhanh!
Rin không cam lòng bỏ qua cơ hội này nhưng trong lúc quyết định vẫn nghe lời hắn. Cô khoác hắn lên vai rồi nhanh chóng chạy đi.
Đám người kia thấy vậy lập tức tỉnh lại, tên kia chỉ sợ sau mấy ngày chỉ có thể nằm liệt giường, con ả còn lại mặc dù đáng sợ nhưng muốn đối phó với 12 người bọn chúng là không thể.
- Đuổi theo! Hune, mày quay về căn cứ báo cáo, lập tức dẫn cao thủ tới đây, hừ, làm hội Tam Hoàng tổn thất nhiều cao thủ cấp S như vậy bọn chúng nhất định c·hết rất thảm.
Tên cầm đầu nghiến răng nghiến lợi phân công rồi dẫn người đuổi theo. Con ả kia vừa xuất ra một đao mạnh mẽ như thế giờ lại cõng theo một tên kiệt sức chắc chắn không chạy xa được.
...
Mặc dù cách một lớp Đại Đao lạnh lẽo nhưng mùi oải hương thơm nhè nhẹ lọt vào mũi vẫn khiến tâm tình hắn thư giãn một chút.
Rin cắn môi, bước chân cố gắng gia tăng tốc độ nhưng cõng lên người bảy tám trăm cân với một cô gái nhỏ như cô đúng là có chút quá sức, phía sau chắc chắn là cả đá·m s·át thủ đang đuổi theo, mà sát thủ xưa nay vẫn nổi trội về tốc độ, sớm muộn gì cả hai sẽ bị bao vây.
Dương Tuấn Vũ thở dài, nếu mà có thể làm mấy khẩu súng thì lúc hết lực vẫn có thể đem lại một chút hữu ích. Giờ thì chỉ có thể hi vọng vào điều thần kì thôi.
Lượng Ki bị hút cạn khiến cơ thể trong lúc nhất thời khó mà tổng hợp lại được, chiêu Megashot đó thực sự quá mạnh nhưng tiêu hao quá lớn, nếu không phải bị đẩy vào tử cục thì hắn sẽ không liều mạng như vậy. Cũng may lần này Rin thành công chọc điên bốn tên đó làm chúng không kịp phản ứng lại, nếu chỉ một tên thoát khỏi phạm vi v·ụ n·ổ e rằng giờ hai người đã thành hai cỗ t·hi t·hể lạnh lẽo rồi.
Không thể không nói Rin vẫn rất thông minh, một tay cô giữ Dương Tuấn Vũ trên lưng, một tay móc vào áo lấy ra các loại ám khí, linh hoạt ném về phía các thân cây tạo thành mấy chiếc bẫy đơn giản. Cô không hi vọng nó sẽ g·iết được tên nào vì đối phương đều là sát thủ, mặc dù không cùng trường phái nhưng với ám khí vẫn có nghiên cứu ít nhiều, muốn lừa chúng m·ất m·ạng là điều không tưởng. Dù vậy, để chậm bước tiến của chúng đã là thành công rồi.
- Cẩn thận!
Một tên mũi thính n·hạy c·ảm nhận ra bất thường, tay ném ra một con dao, theo đó một nhóm độc châm từ trong bụi rậm phóng ra đi lướt qua mặt của mấy tên sát thủ làm chúng rét lạnh. Đối phương nhất định không phải thiện nam tín nữ gì, mấy thứ này chắc chắn tẩm kịch độc, một khi dính vào chắc chắn sẽ xanh cỏ.
Tên cầm đấu hận tới nghiến răng nghiến lợi, chúng biết nếu cắm đầu đuổi theo sẽ sơ sẩy mà m·ất m·ạng, nhưng không đuổi thì sẽ bị mất dấu vết. Kẻ địch đều là cao thủ, ra tay rất nhạy bén, ẩn nấp và di chuyển vô cùng khôn khéo, đây là điều mà bọn chúng đã nhận ra trong suốt quá trình theo dõi lúc trước.
- Chia nhau ra phá bẫy, trong thời gian ngắn vậy chắc chắn chúng không bố trí được nhiều bẫy.
- Rõ!
Đều là kẻ trong nghề lại tiến hành với tâm lý cẩn thận, rất nhanh hơn mười loại bẫy bố trí vội của Rin chỉ cầm chân được chúng chưa tới một phút thì đã hết hiệu quả.
Hơn chục thân ảnh áo choàng đen di chuyển thoăn thoắt không rõ bóng dáng.
...
- Hừ! Con định chạy đâu?
Mười một tên áo đen cười khặc khặc bao vây hai con mồi vào giữa vòng vây.
Dương Tuấn Vũ thở dài, định nói gì đó thì Rin liền đỡ hắn ngồi xuống dựa vào một khối đá.
- Rin ...
- Ngươi tập trung khôi phục sức lực đi, một chút có lẽ cũng nhiều hơn khả năng chạy thoát. Bọn chúng muốn g·iết tôi không dễ.
- Haha. Muốn một mình chống lại hơn mười người sao? Con nhãi, mày đánh giá quá cao khả năng của mình rồi. Khi nãy nếu bỏ lại tình nhân thế mạng thì giờ biết đâu mày đã chạy thoát, ngu ngốc, đeo thêm một cái bao thịt có tác dụng gì? Ban đầu chúng tao còn muốn hưởng dụng mày một chút, nhưng giờ băm vằm mày ra vẫn khó khiến anh em ở đây thoải mái. Cũng tốt, để thằng kia nhìn con đàn bà của nó bị từng đao từng đao chém rụng có lẽ sẽ rất thú vị. Khặc khặc.
- Haha.
Đá·m s·át thủ điên cuồng cười phá lên, mỗi tên bước tới một bước, trên tay v·ũ k·hí đã rời vỏ, toàn thân khí thế tăng lên cao nhất. Mặc dù miệng nói lời ô uế nhưng bài học khi nãy vẫn để lại ám ảnh trong tinh thần chúng rất lớn, ai mà biết được hai kẻ này còn có thứ gì để liều mạng không? Cẩn thận vẫn là trên hết.
- Giết!
Tên cầm đầu quát lớn một tiếng, tay cầm đao lao tới.
Dương Tuấn Vũ cắm đầu nỗ lực khôi phục Ki, tâm trạng bất ổn không yên.
Rin tháo băng tay đeo lên trán, Tử Đao sau lưng rơi xuống.
- Rầm!
Thế công đám người kia hơi khựng lại khi nhìn thấy một màn này, ánh mắt khó che dấu nỗi sợ, từ âm thanh kia và việc khối đá lớn bị Đại Đao đè vỡ nát đã nói lên trọng lượng khủng kh·iếp của nó. Ai mà nghĩ được một nữ nhân người nhỏ bé kia lại vác một cây đao khủng như thế? Mấy trăm cân sao? Không ít tên nuốt khan một ngụm.
- Sợ gì! Nó chỉ nỏ mạnh hết đà thôi. Cùng lên, nhất định phải trả thù cho anh em. Giết!
Được tên thủ lĩnh kích động tinh thần, mười một tên lao tới cực nhanh.
Rin thả Tử Đao xuống khiến toàn thân bỗng dưng trào lên một cảm giác thoải mái khiến cô muốn rên lên, Kikui-Ume roẹt cái rời vỏ, lưỡi kiếm sắc bén khiến người ta có cảm giác đau mắt khi nhìn vào, được cô nắm chặt bằng hai tay. Đây chính là phong cách Samurai chiến đấu.
- Dēmonsureiyā!
Một chiêu quen thuộc được chém về đám người lao tới đằng trước, nhưng dùng thanh Ume khiến tiêu hao ít hơn Tử Đao rất nhiều, tuy vậy thay bằng áp lực cực mạnh nó được thay thế bằng sự sắc bén kinh hồn.
- Tamashī o atsumeru! (Thâu hồn)
Trước trán Rin sáng lên bông hoa mai sáu cánh, thậm chí đồng tử cũng in bóng hoa, nhưng nếu trực tiếp nhìn vào sẽ khiến người ta có cảm giác linh hồn bị khóa chặt vào đó không thoát ra được.
Thân pháp bỏ đi Tử Đao làm cô như con chim hoàng yến nhẹ nhõm vô cùng, tốc độ theo đó vượt ra khỏi cấp độ vốn có, Rin xinh đẹp tung người nhảy lên đôi tay vạch vào không khí đường kiếm theo quỹ tích kì ảo: Ngôi sao sáu cánh cắt về mọi hướng, chỉ có trung tâm nơi Dương Tuấn Vũ ngồi là nằm ở trung tâm ngôi sao được bảo vệ hoàn toàn.
Đá·m s·át thủ tâm trạng hiện giờ vô cùng nặng nề, ai mà nghĩ được con bé này có bộ kiếm pháp huyền diệu như thế?
- Vụt!
Ngay khi cả đám chuẩn bị tiếp đòn từ hai đại chiêu Rin chém ra thì không ai biết toàn thân cô đã biến mất, trên trời dưới đất không thấy bóng dáng.
- Soẹt! Vút! Soẹt! Vút ...
Bóng dáng nhỏ nhắn di chuyển dưới đất với tốc độ khó tin, Dương Tuấn Vũ cảm nhận cuộc chiến có gì đó không đúng liền mở mắt thì thấy cảnh này.
Rin giờ mới đúng với bộ dạng của sát thủ, nơi cô đi qua ngay cả tàn ảnh cũng không kịp để lại, đám kia mặc dù cũng là sát thủ cấp bậc có tai tiếng nhưng mỗi kiếm lóe lên lướt qua lập tức có một kẻ b·ị c·hém đứt lìa, c·hết không thể c·hết hơn.
Thân pháp của cô nhanh tới mức đại chiêu khi rơi xuống đám người kia thì đã có bốn tên nằm gục dưới lưỡi kiếm sắc bén của cô.