Vạn Biến Hư Ảo

Chương 52: Hân Hân




Chương 52: Hân Hân
- Tamashī o korosu! (Diệt Hồn)
Âm thanh lạnh lẽo như ma quỷ từ miệng Rin phát ra khiến mấy tên sát thủ vừa vất vả vừa chống đỡ vừa né tránh chiêu Tamashī o atsumeru rợn tóc gáy.
Một ngọn lửa màu đỏ bùng lên trên thân kiếm, Ume nhiễm máu như hóa cuồng, nó cắt đứt không gian tạo ra ảo giác như cánh cửa địa ngục đang mở ra, đá·m s·át thủ dưới áp lực lớn không ngờ đôi chân bỗng xuất hiện sự run rẩy sợ hãi.
- Cạch!
Rin chậm rãi thu kiếm vào bao.
- Áaaa!
Đá·m s·át thủ còn lại không thể chịu thêm một sát chiêu kinh khủng ấy lập tức bị kiếm cắt đứt thành từng mảnh nhỏ, một chiêu chém ngang nhưng khi ập lên người lại tạo thành vô số kiếm khí phá nát cơ thể từ trong ra ngoài.
Rin lạnh nhạt hít sâu một hơi tận hưởng mùi máu tanh nồng, Dương Tuấn Vũ kh·iếp sợ nhìn một màn này rồi tâm trạng bỗng trở lên trầm trọng. Cô đã thắng, một mình diệt sát toàn bộ mười một tên sát thủ cùng cấp. Nhưng...
- Mái tóc cô ấy...
Triệu Cơ ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt được đồng tử Dương Tuấn Vũ thu lại.
- Ừm, như vậy là sao?
- Em chưa nghe thấy bao giờ, nhưng chỉ sợ nó không tốt lành gì.
Điều này không cần Triệu Cơ nói hắn cũng có thể nhận ra, mái tóc vốn màu trắng xám của cô lờ mờ hiện lên ánh đỏ. Đúng vậy, nó đổi màu, đôi mắt bạch sắc cũng vằn lên từng tia máu.
Hắn cố dùng chút sức lực còn lại gọi lớn:
- Rin! Tỉnh lại.
Đáy mắt người con gái chợt chấn động, sự linh hoạt vừa bị che khuất lại xuất hiện, màu đỏ bám lên đồng tử rút đi nhanh chóng. Rin cảm thấy toàn thân không còn sức lực đổ xuống.
Dương Tuấn Vũ vội nhoài người tới đỡ, sau một chút hồi phục ít nhất hắn đã có thể cử động được tay chân.
- Cố lên! Ngồi nghỉ một chút.

Rin khẽ gật đầu, cô được hắn dìu dựa vào tảnh đá rồi cố gắng đả tọa, cô mặc dù rất ngạc nhiên vì kết cục thê thảm của đá·m s·át thủ kia nhưng giờ không phải lúc hỏi. Khi cô mở phong ấn sức mạnh trong nhất thời được tăng lên nhưng lý trí rất mờ nhạt. May mắn cô không làm hắn b·ị t·hương.
Hai người mặt mũi tái nhợt ngồi dựa cùng vào một khối đá, toàn lực khôi phục, vụ chém g·iết này mặc dù thắng nhưng đây mới là đợt t·ruy s·át đầu tiên của Hội Tam Hoàng mà thôi. Bọn chúng so với đỉa còn bám dai hơn, đám viện binh có lẽ rất nhanh sẽ tới.
Không biết đã qua bao lâu, cả hai tỉnh lại đều cảm thấy niềm vui trong mắt đối phương. Lần này vượt qua cực hạn cơ thể chiến đấu khiến họ đều nhận được ít nhiều lợi ích trong đó. Màn chắn giữa Thân Vương và Đại Công Tước theo đó đã có động tĩnh tiến triển.
- Tốt lắm. Nếu chúng đã muốn chơi thì chúng ta biến đám đó thành đá mài dao, hừ.
Dương Tuấn Vũ nhếch mép cười gian xảo, bộ dạng có chút tà ác khiến Rin nhìn có chút không quen, nhưng nhất thời cô không đoán ra hắn đã thay đổi ở đâu. Hai người nhanh chóng rời đi, dấu vết theo mùi máu tanh ngày càng nhạt dần rồi cuối cùng biến mất.
...
Ở một khu hành lang sạch sẽ, hàng ghế xanh được bố trí sang trọng gọn gàng hai bên, chỉ có điều những người xung quanh dường như không biết ngồi xuống hưởng thụ mà lại đi đứng không yên trước cánh cửa một gian phòng.
- Tạch!
Tiếng đèn báo hiệu vừa tắt, mấy người cả già, cả trẻ, cả trung tuổi đều vội vàng tụ tập lại trước cánh cửa ấy. Ngay khi cửa vừa hé mở, nhìn thấy bác sĩ mặc áo phẫu thuật màu xanh biển đi ra, hắn vừa tháo khẩu trang thì một nụ cười tươi xuất hiện trên gương mặt trẻ tuổi:
- Chị ấy đã sinh thuận lợi, là bé gái rất xinh xắn, mẹ tròn con vuông. Chúc mừng gia đình.
Mẹ Lan chắp tay lẩm bẩm cầu khấn, cảm tạ trời đất mấy câu rồi vừa cười, mắt vừa nhòe đi vì cảm xúc quá lớn dâng trào.
Giang Tấn đỡ vợ, ông hớn hở cảm ơn bác sĩ:
- Cảm ơn cháu, ... không biết khi nào người nhà có thể vào thăm?
- Bác sĩ nhìn nhiều người đứng chờ vậy thì có chút lo lắng, nhưng may mắn bắt được hình bóng viện trưởng thì cười gật đầu.
Tuấn Phong biết tình cảnh khó xử của cấp dưới liền đứng ra giải vây:
- Mọi người đừng vội, cô ấy vừa sinh cơ thể còn chưa ổn định, bác Hương, bác Lan hai người vào trước nhé.
Mọi người dù kiến thức uyên bác, hay là nhà kinh tế giỏi thì khi động tới vấn đề liên quan tới sức khỏe thì đều biết cần tin tưởng bác sĩ.
Mẹ Lan và mẹ Hương đã chuẩn bị sẵn khăn mặt, quần áo, sữa, phích nước, chậu nhỏ... Họ đều đã từng là mẹ, ít nhiều đều rất hiểu lúc mới sinh người phụ nữ cần gì, để họ vào trước chính là phương án tốt nhất.

Phong lão đứng đó tay chân có chút luống cuống, biết tin cháu gái chuyển dạ ông đã bất chấp gương mặt đen xì của Lê Quân mà xin nghỉ phép ba ngày, đối mặt với tình cảm gia đình đã lâu không có, bản thân lão vừa vui vừa sợ. Vui vì khi ở bên gia đình lão cảm thấy mình không ngờ rất thoải mái, tư vị nay đã rất lâu lão không được cảm nhận từ ngày cha mẹ mất, người bạn đời cứ nghĩ sánh vai cùng mình hết kiếp lại đột ngột ra đi. Sợ là vì lo lắng một khi đã quen hưởng thụ bầu không khí này, rồi bỗng một ngày mất đi, sợ rằng lão sẽ không chịu đựng nổi.
- Tú Tú... Tốt lắm...
Phong lão vui mừng lẩm bẩm, đôi mắt nhiều nếp nhăn theo năm tháng gian khổ cũng đỏ lên, trong lòng vui mừng, xúc động khó tả thành lời.
Hoàng Phi Hồng đứng dựa tường nhìn cảnh xúc động này thì lòng cũng cảm thấy ấm áp. Nghĩ tới Hải Đường sắp tới cũng chuẩn bị sinh con, hắn sắp trở thành bố rồi, cảm giác này thật thiêng liêng, gương mặt trầm ổn khó có được khẽ nở nụ cười ngây ngô.
...
- Mẹ...
Gương mặt xinh đẹp giờ đã thêm nét thành thục, ấm áp của một bà mẹ, chỉ là vừa mất nhiều máu khiến làn da cô hơi tái nhợt, mẹ Lan thương xót đi tới vuốt má:
- Con vất vả rồi. Không cần nói nhiều, nghỉ ngơi đi.
Vân Tú hiền lành khẽ gật đầu, đôi tay hơi run chạm vào lưng đứa bé đang nằm gọn trong vòng tay, cái miệng xinh xắn háu ăn đang cố gắng nuốt vội những ngụm sữa ngọt ngào đầy ắp tình thương không ngờ bất giác hơi cong khóe miệng lên.
Vân Tú ngẩn ra, cô cười mà những giọt lệ nóng đã lăn theo gò má xuống gối, khẽ nói:
- Con bé cười thật giống anh ấy.
Mẹ Lan áy náy “ừ” một tiếng:
- Nó về nhất định bà già này sẽ đánh nát mông. Con với cái không được tích sự gì.
Mẹ Hương định nói gì đó nhưng đành thôi, bà thở dài, ngày vợ sinh quan trọng như vậy lại không có chồng ở bên an ủi thực sự vô cùng tủi thân. Nhớ lại ngày trước mình sinh Vân Tú, hắn cũng m·ất t·ích dưới dòng nước thật, hoặc là câu chuyện mà hắn cố tình dựng lên. Tuy vậy, dù thế nào, đối với một người vợ đều là nỗi buồn khó san lấp được, khi nghĩ về nó nhiều lúc bà chỉ chực muốn khóc.
Cố kìm nén cảm xúc đau đớn trong lòng, Vân Tú gượng cười:
- Anh ấy làm gì đều rất có nguyên tắc, xưa nay đối với con luôn hết mực yêu thương, lần này đi xa nhất định là có việc rất quan trọng. Phụ nữ như con mặc dù không thể đam đương nhiều việc cho anh ấy, nhưng vẫn có thể cố gắng xử lý mọi thứ trong khả năng một cách tốt nhất. Gia Hân ngoan, cha nhất định sẽ rất vui mừng khi có con trên đời này.
Đứa bé không biết nghe có hiểu gì không, chỉ biết sau khi ăn no đang nhắm mắt ngủ ngon lành, trong mơ như được gặp ai đó khiến cô bé rất vui vẻ, cái miệng nhỏ nhắn lúc thì chu lên, lúc thì cười khanh khách làm ba người phụ nữ trong phòng tâm tình đều tốt hơn nhiều.
...

- Oa, Gia Hân xinh quá, sau này nhất định làm đại mĩ nữ. Hì hì.
Sau một hồi hơi lo lắng cuối cùng Mai Tuyết Yên đã bế được đứa bé lên, trong lòng vui sướng không thôi, đôi mắt đẹp híp lại nở nụ cười tỏa nắng.
Quách Kiến Hoa nhìn thấy hình ảnh này bất giác thất thần, hâm mộ không thôi. Chỉ là hắn đã dùng hết mọi cách để thể hiện, muốn có được sự chú ý của nàng nhưng đều thất bại. Nếu không phải mỗi lần tâm trạng tiêu cực lại nhìn thấy nụ cười kia thì hắn không dám chắc bản thân mình trụ được bao lâu.
Bác Hương cười tiến đến chỗ hai cô cháu, miệng thì thầm to nhỏ, chỉ thấy Tuyết Yên nhìn qua đây rồi khẽ lắc đầu, Quách Kiến Hoa lòng buồn lắm nhưng vẫn tự nhủ mình phải cố gắng hơn.
- Này. Cô thấy cậu ấy cũng được đó, cao ráo, điển trai, rất biết cách ăn nói. Mặc dù người ta thường nói lấy người cùng ngành giải trí không được mấy đôi lâu bền, nhưng cậu ta có vẻ mê cháu không rời được.
Mai Tuyết Yên có chút miễn cường cười:
- Cô đừng trêu cháu, giờ cháu còn trẻ, sự nghiệp mới có, yêu đương vào sẽ làm ảnh hưởng lớn lắm. Rồi đời tư cũng bị đám phóng viên tìm mọi cách soi mói, ngày đêm đi theo chụp trộm.
Bác Hương bĩu môi cười mắng:
- Chẳng cần có người yêu thì người nổi tiếng đều bị soi mói, càng nổi càng bị nhìn vào nhiều, nhưng với người con gái tìm được một người tốt không dễ. Cháu nên biết cách mà nắm bắt cho tốt, đừng để người ta đi rồi mới tiếc.
- Hì hì. Cô mặc kệ cháu. Nếu người ta dễ bỏ đi như vậy thì cháu càng không tiếc. Cô cũng thấy mà, cháu không bài xích anh ta, để anh ta đi theo chính là đang cho hắn cơ hội, còn nếu không ưa, đừng nói tới gần, ngay cả nhìn một cái cháu đều lười nhìn.
Thấy bác gái nháy mắt rồi bế Hân Hân đi, Tuyết Yên có chút không nỡ nhưng vẫn phải trả đứa bé cho mẹ nó, cái miệng chóp chép kia là chứng tỏ nó đang đói rồi.
- Em có vẻ rất quý trẻ con.
Sóng vai bước cùng người đẹp, Quách Kiến Hoa cố gắng lấy lại sự tư tin, mở lời bắt đầu câu chuyện.
Tuyết Yên gật đầu, đôi mắt long lanh hơi mơ mộng gì đó:
- Anh không thấy sao? Nó rất đáng yêu mà. Người ta nói mỗi đứa trẻ được sinh ra trên đời đều là do một thiên thần nhập phàm đó.
- Vậy sao? Nhưng nhìn Gia Hân đích thực rất dễ thương. Anh trai em thật có phúc, vừa có được một cô vợ xinh đẹp, vừa có được một tiểu thiên thần xinh xắn. Không biết bao giờ anh mới có được cơ hội như vậy.
Mai Tuyết Yên bĩu môi:
- Đường đường là vương tử làm mưa làm gió trong giới giải trí, anh vươn tay một cái chỉ sợ được ngay một nắm mĩ nhân, đảm bảo khi sinh con cũng rất xinh đẹp không thua gì Hân Hân.
- Những người đó anh không có cảm xúc.
Quách Kiến Hoa vội vàng phân bua sợ cô hiểu lầm gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.