Vạn Biến Hư Ảo

Chương 56: Mặt Tối Của Chiến Sự




Chương 56: Mặt Tối Của Chiến Sự
Nhưng mồ hồi còn chưa toát hết thì một cơn gió mát lạnh từ sau lưng thổi tới, tâm trạng y chợt thoải mái một chút, chỉ có điều khi phát hiện thì đã thấy bản thân đứng ở dưới đài, hắn ngơ ngác một hồi, mặt rất nhanh đần thối.
- Sao lại có thể như vậy được?
Hắn khó hiểu nhìn mọi người xung quanh.
Đồng đội hắn vừa vặn ở bên, rất nhanh giải thích, chỉ có điều chính bọn họ nhìn cũng không rõ ràng lắm, mọi thứ cứ như hắn chủ động nhảy xuống đài vậy, thật sự kì quái.
Thanh niên uất một cục nghẹn trong ngực mà không phát tiết ra được, chỉ là khi nhìn lên đài thấy cô bé nở một nụ cười ngây thơ thì tâm trạng chợt thấy như được tắm gió xuân, thoải mái vô cùng.
Cuộc chiến đấu cứ lặp lại như vậy tới trận thứ năm thì bất giác có tiếng mắng:
- Rivi, sao lại chạy lên đó đùa nghịch?
Mai Tuyết Yên nhảy lên đài cầm tay kéo cô bé xuống, gương mặt non nớt có chút không cam lòng nhưng đành đi theo.
Nhìn bóng lưng thiếu nữ tinh nghịch rời đi, xung quanh khán đài đều bùng nổ, ai cũng chăm chăm hỏi danh tính về cô. Một vài người nằm ở tầng cao hơn của tổ chức bí mật tiết lộ chút thông tin, nói rằng đây hình như là người trong nhà của Boss. Cả đám đều kh·iếp vía, em của Boss mạnh mẽ như vậy rồi Boss sẽ ở tầng thứ truyền thuyết nào?
Lần đầu Rivi thắng dễ A Thất, nhưng sau vài lần kết cục đối thủ của cô đều nhẹ nhàng được đưa xuống dưới đài thì không kẻ nào còn nghĩ đây là một sự cố nữa. Việc đưa một cao thủ di chuyển một quãng mà khiến họ không có bất cứ cảm giác gì thì họ dám chắc bản thân không làm được. Nếu thay vì nhẹ nhàng di chuyển mà dùng một loại ám khí hoặc độc dược t·ấn c·ông chớp nhoàng khi đó chỉ sợ đối thủ đến c·hết không biết tại sao. Điều này thể hiện sức mạnh của người thiếu nữ kia vô cùng khủng bố, vượt qua tầm giới hạn hiểu biết của bọn họ rồi.
Đám lính suy nghĩ như vậy cũng là do họ chưa thực sự nhìn thấy các thống lĩnh ra tay thực sự bao giờ cho nên kiến thức còn hạn chế. Bản lĩnh như vậy ngoài do tính chất đặc thù trong sức mạnh của Rivi, thì còn do chênh lệch đẳng cấp quá lớn, người khác dù có căng mắt nhìn cũng vô dụng.
Chỉ có điều, sau trận đấu này, lần sau gặp lại tiểu thiên thần kia sẽ không ai dám nghi kị thân phận của cô.

Thực ra đạt tới cấp độ sức mạnh cấp thống lĩnh thì các cá nhân đều không thể dựa vào cách thức tập luyện thông thường để nâng cao sức mạnh, vì thế đa phần đều dựa vào làm các nhiệm vụ nguy hiểm để trau dồi kinh nghiệm cùng tìm cơ hội đột phá. Đội Demon do Cyborg thống lĩnh chính là vậy.
Bọn họ gia nhập tổ chức muộn, tiểu Thanh và tiểu Ngân càng mới đầu còn bị Dương Tuấn Vũ làm khó dễ một hồi, trong tổ đội Demon, hai người càng điên cuồng liều mạng chiến đấu, họ muốn những kẻ khác khi nhìn tới mình đều phải bỏ xuống con mắt hoài nghi, tâm phục khẩu phục coi họ là thống lĩnh thực thụ.
Khác với nhóm DG, Walter, Elise ngay từ đầu đã theo Dương Tuấn Vũ, được coi là nhóm cốt cán xây dựng lên Dragon’s Eyes ngày hôm nay, đội ngũ của họ được hình thành từ sau trận thi đấu ở Quân Đoàn Tối Mật. Bản thân họ biết mình không hề nổi trội, tài năng càng không cần nói tới, nhưng không hiểu sao bảy người lại rất kiên định ý nghĩ giúp đỡ “đội trưởng” thực hiện ước mơ của mình. Họ biết, thứ mà Dương Tuấn Vũ nhắm tới rất lớn, rất xa vời. Cách duy nhất để có thể kề vai sát cánh thêm những lần nữa chính là không để bản thân bị hắn bỏ quá xa.
Boss mặc dù thường xuyên m·ất t·ích, nhưng mỗi lần hắn về đều có bước đột phá rất kinh người. Hiểu được lợi ích luôn song hành cùng nguy hiểm, đám chiến hữu do Cyborg dẫn đầu kiên trì mài sắc thanh gươm đợi ngày nhà vua khải hoàn. Họ sẽ là thanh lợi kiếm cho hắn chém hết những chướng ngại, tổ đội bảy người với tâm thế như vậy nhanh chóng ra đi tìm cực hạn bản thân.
Vân Tú biết được điều đó thì hơi bất đắc dĩ, nhưng cô thực sự cảm kích những hi sinh mà các vị chiến hữu này đã dành cho chồng mình. Trước khi lên đường, Vân Tú tặng cho họ những thiết bị tối tân nhất mà tổ chức sở hữu, ngay cả bộ giáp mình yêu quý nhất cũng dứt khoát đưa cho cô gái nhỏ tuổi nhất đội- tiểu Thanh.
Với ánh mắt tinh tường của cô, không khó để nhận ra hai chị em nhà này đều có ý tứ với Tuấn Vũ, nhưng một khi đã quyết định không ngăn cấm tình cảm của anh, cô sẽ không xấu xa hãm hại họ.
Nhiều lúc cô luôn tự nghĩ mình có ngu ngốc quá không khi cứ để chồng mình ra ngoài làm các cô gái mắc vào lưới tình, dù cô biết anh không phải kẻ phóng túng. Nhưng dẹp bỏ sự ghen tuông, yếu đuối của nữ nhân, cô nhận ra từ khi cô gặp chồng mình đã lập tức hiểu hắn là người đào hoa.
Vẻ ngoài điển trai, nam tính, thân hình cao lớn, săn chắc, đặc biệt là nụ cười dụ hoặc cùng anh mắt tà mị, chưa kể đến tài phú kinh người, cô tin các chị em phụ nữ một khi nhìn thấy nhất định sẽ nảy sinh tình cảm.
Đi sâu vào vòng tròn của hắn sẽ nhận ra Tuấn Vũ là người rất mạnh mẽ, quyết đoán, không vì tư lợi mà bỏ đi chữ “người” ngược lại, hắn còn có một tinh thần trượng nghĩa, sẵn sàng giúp đỡ người khác lúc khó khăn mà chẳng cần nhận được sự hồi báo nào cả.
Một con người như vậy sợ rằng thạch nữ cũng bị hớp hồn.
Đấy là đối với những cô gái bình thường, đối với những người biết bí mật giấu trong bóng tối càng là không chịu được sự cám dỗ xuất phát từ hắn. Cho nên, anh ấy có kìm hãm, giữ khoảng cách tới đâu đi chăng nữa thì đều khó tránh khỏi nữ nhân bám lấy. Hắn không yêu cũng không có quyền cấm người ta không yêu hắn.
Xác định rõ tư tưởng này, nếu cô còn giữ tâm tính ích kỉ, suy nghĩ của nữ nhân thông thường thì có lẽ chẳng ngày nào được hạnh phúc, mà đón chờ cô chỉ là sự đau khổ vô tận.
Ai cũng chỉ sống được một đời, việc gì phải khổ thế?

Giờ có thêm Hân Hân, Vân Tú càng không muốn tình cảm gia đình vì bản thân mà sụp đổ. Hơn ai hết cô biết, dù ngoài kia hắn có cảm xúc nhất thời thì trong tim luôn có vị trí của mình, vị trí này cô có niềm tin nó cao hơn những nữ nhân khác rất rất nhiều.
Minh Châu có thể là v·ết t·hương khắc sâu vào tâm trí hắn, cảm giác tội lỗi cùng hối hận một ngày không tìm ra cô thì còn đeo bám hắn cho tới lúc t·rút h·ơi t·hở c·uối c·ùng. Còn trái tim anh hình bóng của cô luôn chiếm gần như toàn bộ, vì thế, việc cô gì phải so đo với nữ nhân khác làm gì?
...
- Hope, thời gian qua tôi nghỉ ngơi có gì xảy ra không?
- Tình hình căng thẳng trên biển đã tới cao trào, giờ chỉ cần có một sự khiêu khích nhỏ sẽ bùng nổ c·hiến t·ranh quân sự. Bên trên đang đứng ngồi không yên.
Vân Tú nghe vậy thì gật đầu, đây là điều mà cô đã dự tính trước. Quốc gia láng giềng sẽ không vì chúng ta sản xuất ra vài chiếc thuyền mà sợ hãi, ngược lại, tránh đêm dài lắm mộng, nhân lúc quân lực Việt Nam chưa trở thành nỗi uy h·iếp, bọn chúng sẽ tranh thủ làm một số điều. Đợi khi làm xong xuôi rồi, chúng ta khi đó tới đòi lại e rằng càng khó khăn hơn.
Cứ nhìn vào sự e ngại trong thái độ của các tổ chức chính phủ và phi chính phủ trên thế giới là biết. Bọn họ ngoài mặt thì nói song phương cần giữ cái đầu lạnh, mọi việc nên giải quyết trên bàn đàm phán. Nhưng lời nói này vô cùng yếu ớt, bản thân chúng chỉ sợ còn nhìn chằm chằm vào để xem cục diện hỗn loạn có kiếm chác được gì không ấy chứ.
Vân Tú sau khi được đặt cách một chức vụ: Phó Tham mưu tạm thời của Ủy ban mặt trận dân tộc, để cô đủ tư cách tham gia các hoạt động sâu hơn của q·uân đ·ội, tiếp xúc với nội tình của đất nước, cô rất nhanh nhận ra quân lực chúng ta so với các nước trong khu vực Đông Nam Á nghèo đói thì còn tạm ổn, chứ so sánh với các cường quốc trên thế giới thì khoảng cách không chỉ là vài năm, nói vài chục năm cũng không quá.
Trên đất liền dựa vào địa thế, vào lòng dân còn đỡ, chứ c·hiến t·ranh trên biển thực sự rất khác biệt. Chưa nói tới chiến thuật cao minh hay không, nhưng muốn triển khai được ý đồ quân sự bắt buộc chúng ta phải có các loại phương tiện chiến đấu tạm ổn.
Nhìn vào danh sách các thiết bị có thể hoạt động liên tục, Vân Tú còn có phần hoảng sợ. Nếu thực sự chồng mình không tạo ra những phát minh kia, công ty đóng tài không gấp rút nghiên cứu, sản xuất và hoàn thiện sản phẩm thì e rằng khi phát súng đầu tiên nổ ra, chúng ta đã thất thế hoàn toàn.
Cứ nhìn các loại tàu cũ rích, cỡ nhỏ, hỏa lực lạc hậu từ mấy thập kỷ trước sợ rằng không chịu được mấy đợt oanh kích đã chìm xuống đáy biển sâu làm nhà cho cá.

Các quốc gia láng giếng không phải tự nhiên dựng lên cuộc chiến này, bọn họ đã nghiên cứu rất kĩ. Dùng sức mạnh quân sự áp đảo, hàng trăm ngàn người, hàng triệu người kêu gào bất bình thì ai nghe? Nhìn vùng chiến sự S·yria, Iran, Iraq là biết. Ban đầu chỉ là mâu thuẫn nội bộ, che bè xẻ phái tự đấu tranh giành quyền quản lý quốc gia, ấy vậy mà từ đâu một loạt các cánh tay tự xưng là vì hòa bình, vì một nền chính trị tốt đẹp đột nhiên vươn tới.
Muốn đánh nhau? Tôi cấp cho anh súng đạn, xe tăng, pháo ... các gì cũng đầy đủ. Ừm, cấp cho chính phủ tại nhiệm còn chưa đủ, hào phóng cấp luôn cho cả phe đối lập.
Vì thế, từ việc chiến đấu nội bộ có quy mô nhỏ, bùng nổ ra chiến sự lớn, mà một khi bom đạn phóng ra người thiệt hại suy cho cùng đều là người dân quốc gia đó.
Cấp v·ũ k·hí còn chưa đủ, các cánh tay tốt bụng còn điều tới các loại v·ũ k·hí d·iệt c·hủng hàng loạt, các loại phi cơ chiến, xe tăng hạng nặng, ... cùng tham gia bắn phá cho vui. Để rồi nếu một bên giành thắng lợi cuối cùng, các mỏ tài nguyên kia sẽ được chính phủ mới vô cùng cảm kích dâng lên, hoặc ít nhất cho các con quái vật lớn của siêu cường quốc tới “liên doanh” cùng sản xuất.
Dù phe nào thắng, kẻ được lợi không phải họ mà chính là các cánh tay thiện chí. Còn đất nước, người dân thì bị tàn phá thậm tệ, sự tụt hậu về kinh tế chỉ sợ kéo dài mấy chục năm còn cũng không hết.
Việt Nam cũng vậy. Chẳng phải tự nhiên chính phủ phải nhún nhường, mạnh mẽ kêu gọi cao tầng các quốc gia có mâu thuẫn cùng ngồi xuống đàm phán, cho dù nhiều lần chỉ nhận được thái độ cứng rắn bác bỏ vẫn phải tiếp tục kiên trì.
Đưa ra tòa án quốc tế cũng được, kêu gọi ủng hộ của thế giới cũng tốt, một khi lợi ích đã làm con người ta mờ mắt thì khó mà nói trước được.
Dân ta không sợ chiến đấu bảo vệ tổ quốc, nhưng muốn cứng rắn đối đầu thì phải có thực lực, thực lực không có, anh kêu gào rách họng, phẫn nộ tận trời cũng vậy.
Nhìn hệ thống tàu ngầm 6 chiếc, trục hạm ngày đêm sản xuất đã ra đời được 3 chiếc, phi cơ đang nỗ lực hoàn thành chiếc đầu tiên, cùng với một số loại phương tiện chiến đấu cũ, Vân Tú không dám chắc nói lên nhiều điều. Chỉ mong cuộc tập trận diễn ra trong thời gian tới sẽ làm đối phương nhìn nhận lại vấn đề.
Thời điểm này, dựa vào sự ủng hộ của các quốc gia khác chỉ là hỗ trợ tạm thời, chân chính bản thân lớn mạnh mới là chỗ dựa vững chắc nhất.
- Giá như mọi chuyện diễn ra chậm vài năm thì sẽ rất khác rồi.
Vân Tú thầm tiếc nuối, nhưng sự thật luôn khắc nghiệt.
- Khì khì!
Trong lúc cô đang nhăn mày nghĩ ngợi, Gia Hân nhìn mấy mô hình chiến hạm lơ lửng bởi công nghệ 3D thì cười toe toét, đưa bàn tay nhỏ nhắn ra với với.
Vân Tú vì tiếng cười của con mà lòng chợt thấy thoải mái:
- Gia Hân ngoan, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.