Chương 74: Thay Đổi Toàn Bộ
Theo hiệp ước chuộc thân, bên Tam Hoàng đồng ý trả cho 100 triệu đá ngọc thạch năng lượng cấp A, 100 viên tinh hạch cấp A, đồng thời còn nhận làm không công 10 nhiệm vụ á·m s·át cấp S của Cửu Giới. Có thể nói lần này Hội Tam Hoàng bị lỗ cả vốn lẫn lãi, vừa thiệt quân, vừa thiệt tiền, nếu chuyện này truyền ra thì bọn chúng còn mất danh tiếng nữa.
…
Trong một căn phòng bí mật, ba thân ảnh hai lớn một nhỏ đang quỳ một gối trước mặt một người thanh niên và một cô gái tóc bạc. Người này không nhìn rõ mặt, toàn thân hắn ẩn sau bóng tối, khung cảnh xung quanh âm trầm, lạnh lẽo khiến ba người quỳ bên dưới thở mạnh một cái cũng không dám.
- Chủ tử.
Ngồi trên ghế, kẻ được gọi là chủ tử đang gõ nhịp lên tay vịn, thái độ không rõ vui hay giận:
- Ngươi nói Hội Tam Hoàng lớn như vậy mà tài sản chỉ còn nhiêu đó?
Tiểu nữ xưa nay phụ trách quản lý tài chính nghe vậy thì lòng run lên:
- Thưa chủ tử, chi phí hằng tháng cho đội sát thủ rất lớn, không chỉ trả lương mà còn chi phí trang thiết bị, v·ũ k·hí, huấn luyện đội ngũ mới, ... Sau khi trả tiền chuộc cho Cửu Giới đúng là Tam Hoàng đã nghèo rồi.
Cô gái tóc bạc đứng cạnh khẽ liếc nhìn nam nhân đang thư thái ngồi, ánh mắt cô như đang thầm nhắc hắn “Khoản tiền này chẳng phải do anh mà ra sao?”. Ánh mắt nam nhân mang theo ý cười nhưng chẳng khoan nhượng “Đấy là cái giá phải trả khi bọn chúng đã truy đuổi người không nên đuổi.”
Quay xuống nhìn ba tên bên dưới, miệng nhàn nhạt nói:
- Các ngươi đúng là một lũ vô dụng, tổ chức lớn như vậy mà làm ăn chẳng có lãi, sát thủ mà nghèo thì ai làm? Đừng tưởng ta không biết đám người bên dưới các ngươi liều mạng vì cái gì, còn không phải vì ngọc thạch, vì tài nguyên tu luyện. Nếu thực trạng hiện tại bị lộ ra, ta tin tổ chức sát thủ Tam Hoàng lớn nhất Zero chẳng cần ai đánh sẽ tự tan rã. Các ngươi có đầu không lấy ra mà nghĩ, lại chạy tới đây hỏi ta?
Ba người bên dưới xấu hổ mặt cúi gằm.
- Thôi bỏ đi, ai bảo ta là chủ tử của các ngươi? Nếu không đứng ra làm chút việc thì không tốt cho lắm. Các ngươi có bao giờ nghĩ tới việc làm thêm cho các sát thủ lúc rảnh rỗi không có việc chưa?
- Làm thêm?
Ba người ngơ ngác nhìn nhau, sát thủ ngoài g·iết người còn biết làm gì?
Nhìn bộ dạng mờ mịt của bọn chúng, nam nhân khẽ thở dài, mấy tên này đúng là suốt ngày chỉ nghĩ tới việc chém g·iết, làm sao để ngày hôm nay chém nhiều hơn ngày hôm qua một chút. Nắm trong tay đội quân 5000 sát thủ tinh nhuệ có cấp bậc thấp nhất là cấp A, không hiểu đám này làm sao tồn tại được tới bây giờ. Hắn thầm nghĩ, nếu không phải mình vừa khéo tới kịp lúc có lẽ ngày tổ chức này tan rã chẳng còn xa. Đó cũng là lý do hắn từng nói với Rin cái tổ chức hỗn tạp này cần phải chấn chỉnh lại toàn bộ.
- Ta hỏi ngươi một chút, Violin, ngươi nói xem sát thủ là thế nào?
Violin không cần nghĩ đáp ngay:
- Giết người.
- Chưa đủ, đấy chỉ là đá·m s·át thủ nghiệp dư mà thôi. Chẳng lẽ nói mấy tên khua khoắng đao kiếm đầy đường kia là sát thủ? Như thế ở cái Zero này chẳng có kẻ nào không phải là sát thủ, tổ chức các ngươi lập nên có tác dụng quái gì? Sát thủ ý nói tới những kẻ g·iết người trong thầm lặng. Là g·iết trong thầm lặng, các ngươi hiểu chưa?
Ba kẻ thấy hắn quát lên thì gật đầu lia lịa, miệng liên tục nói “hiểu”.
Nam nhân thấy vậy thở dài:
- Các ngươi chính là đầu đất.
Lúc này nữ nhân đứng bên cạnh hắn lên tiếng:
- Muốn g·iết người trong thầm lặng thì có hai cách. Một, ra tay bất ngờ, nhanh chóng. Hai, người ra tay là đối tượng mà n·ạn n·hân không thể ngờ được.
Cách thứ nhất, trừ khi các ngươi có khả năng tránh được tầm cảm ứng của con mồi, hay nói cấp độ cao hơn đối phương, chọn thời điểm thích hợp. Đây là cách các ngươi có lẽ xưa nay vẫn áp dụng.
Ba người gật đầu không phản bác.
Cách thứ hai, người ra tay là đối tượng mà n·ạn n·hân không thể ngờ, nói khác đi, chính là người mà n·ạn n·hân quen biết, tin tưởng, thân cận hoặc ít nhất là khinh thường, không thèm nhìn các ngươi vào mắt, xem các ngươi là tầng thứ không có khả năng gây ra nguy hiểm gì cho họ. Giết người theo cách này mới là đỉnh cao.
Trong mắt ba người chợt lóe lên tia sáng, bọn họ không ngờ còn có cách này, nhưng với các cao thủ, rất dễ nhìn ra được cấp độ sức mạnh của người bên cạnh, làm sao có thể đứng ngay bên cạnh, đâm hắn một nhát mà tới khi c·hết hắn vẫn khó tin? Việc này nói thì dễ, làm thì khó lắm, đúng hơn là viễn tưởng.
Nhìn thái độ nghi hoặc của ba người, nữ nhân tóc trắng lắc lắc ngón tay xinh xắn:
- Đó chính là thiếu xót của các ngươi. Sát thủ tân tiến là kẻ mang trong mình khả năng thiên biến vạn hóa, ngươi muốn hóa trang thành nam nhân liền thành nam nhân, muốn hóa thành nữ nhân liền hóa thành mỹ nhân, thành tiểu thư đài các. Con mồi là một thợ rèn, ngươi phải biết rèn một thanh kiếm tốt mới lọt vào mắt hắn, được hắn đem theo bên người, trở thành huynh đệ thân cận. Con mồi là một người yêu thích đánh cờ, ngươi phải làm bạn cờ của hắn. Các ngươi đừng nói mình không biết rèn, không biết đánh cờ, bởi vì không ai sinh ra cái gì cũng biết. Không biết thì học, không có gì xấu hổ, mất mặt cả.
- Chủ tử, chủ mẫu anh minh.
Ba người giật mình nhận ra bản thân còn quá thiển cận, nay được chủ nhân khai sáng chẳng khác nào tái sinh. Đúng vậy, sát thủ phải g·iết người mà kẻ nằm dưới đao tới lúc tắt thở vẫn không ngờ được kẻ ra tay lại là người bên cạnh, cảm xúc đó, tư vị đó mới thực sự phấn khích làm sao. Xưa nay họ làm sai hết rồi.
Rin chắp tay trước ngực cười có chút gian xảo:
- Các ngươi đừng vội vuốt mông ngựa, đợi tới khi tốt nghiệp khóa học sát thủ hãy nói.
- Khóa học sát thủ?
- Đúng thế. Không dạy thì các ngươi có đủ tự tin cái gì cũng biết không?
Cả ba đều lắc đầu, bọn họ không ngờ sau mấy chục năm mình vẫn phải đi học lại, cảm giác bồi hồi này thật khó nói thành lời.
Chợt LiLy nhớ ra một thứ, cô hỏi:
- Giết người thầm lặng thì có liên quan gì tới làm thêm ạ?
Nam nhân ngồi ghế khẽ nhướng mày, mấy tên này đúng là bị g·iết chóc làm cho hỏng đầu óc rồi, phải đào tạo lại hết.
- Vậy ta hỏi ngươi, để đạt tới cảnh giới g·iết người thầm lặng thì việc gì cũng biết làm phải không?
LiLy không tự chủ gật đầu, chẳng phải chủ mẫu vừa nói vậy sao? Còn mở trường dạy cho bọn họ nữa.
- Nghề gì cũng biết làm thì đương nhiên có thể kinh doanh rồi.
- Kinh doanh? Việc này chẳng phải chỉ đám thương nhân yếu ớt mới làm sao?
- Yếu ớt?
Nam nhân cười khinh bỉ:
- Ngươi có nhiều tiền bằng họ?
Ba người lắc đầu.
- Ngươi có nhiều cận vệ cao thủ?
Ba người lại lắc đầu, bọn họ có cấp dưới nhưng đều dựa trên quan hệ lợi ích, phần lớn đều không quá quan tâm cho lắm, chưa kể, đa phần các việc muốn làm thì đều tự làm, cho nên mặc dù là Tam Hoàng nhưng cận vệ thì chẳng có ai.
- Các ngươi có nhiều mối quan hệ, lúc cần thì có tiền thuê người bảo kê?
- Không có.
Bọn họ chẳng phải cũng là vì nhìn thù lao hậu hĩnh mà đứng ra làm thuê cho đám thương nhân giàu sao? Cả ba chợt nghĩ “Có nhiều tiền không ngờ lại có nhiều chỗ tốt như vậy”.
Nam nhân ngồi ghế một lần nữa khẳng định nói:
- Đúng vậy, dù các ngươi có làm gì đi chăng nữa cũng không thoát khỏi hai phạm trù: Tiền và Sức Mạnh. Không có tiền, chẳng ai giúp đỡ ngươi, chẳng ai nghe theo ngươi nói, và ngươi cũng không có chi phí mua nguyên liệu, dược vật hỗ trợ tu luyện, càng không nói tới khả năng sở hữu các loại v·ũ k·hí cao cấp, như thế đương nhiên sức mạnh một là đứng yên tại chỗ, hai là thăng tiến cực kì chậm. Ta giả sử, bây giờ ngươi muốn dược liệu có dược liệu, muốn v·ũ k·hí có v·ũ k·hí mạnh thì có phải thực lực sẽ như cưỡi ngựa mà phóng đúng không? Đừng bao giờ coi thường đồng tiền, coi thường thương nhân.
Ba người bị thông não liền bừng tỉnh, tâm tư kiếm tiền đã nóng hừng hực:
- Chúng thần phải làm gì?
- Học. Trước hết phải học nghề.
- Như vậy... liệu có chậm quá không? Đám thương nhân kia quanh năm chỉ ăn với nghĩ cách l·ừa t·iền, chúng ta còn mờ mịt thì sao bán được cái gì?
- Ồ, ngươi giờ cũng biết mình thụt lùi so với người khác rồi sao? Thôi không đả kích các ngươi nữa. Các ngươi chỉ cần nổ lực học, nhất định sẽ làm được việc. Quên không nói với các ngươi, ta xuất thân chính là một thương nhân giàu có.
Cả ba cùng trố mắt, Rin cũng tròn mắt hạnh ngạc nhiên, cô thầm hiểu ra vì sao hắn lại có nhiều lý luận kỳ lạ như thế, hóa ra là bắt nguồn từ xuất thân của hắn.
- Hai thứ mà tổ chức phải nhắm tới đó là: Trang phục và Rèn.
- Sao lại là hai nghề đó ạ?
LiLy quệt miệng hỏi, đối với cô nghề làm đầu bếp chẳng phải tốt hơn sao? Mỗi ngày đều có thịt ngon để ăn. Đừng nhìn cô nhỏ người mà lầm, dạ dày cô chẳng hề nhỏ, hai tên to con bên cạnh hoàn toàn bị cô đánh gục trên bàn ăn đấy.
Nhìn bộ dạng chảy nước miếng kia, Dương Tuấn Vũ khẽ cười, cô gái này cũng có điểm đáng yêu. Chẳng qua không biết vì sao ham ăn mà cơ thể bao năm vẫn chỉ là một đứa trẻ.
- Đó là hai nghề chủ chốt, ngoài ra còn có nhiều ngành nghề khác. Còn tại sao lại chọn chúng là do hoàn cảnh đặc thù ở Zero. Các ngươi đi ra ngoài có thấy ai không mặc quần áo không? Đúng vậy, ai cũng mặc, trừ một số tên điên thì ra không nhắc tới. Cùng một số tiền 10 ngọc thạch, ai chẳng muốn chọn được bộ quần áo đẹp nhất, hợp mốt nhất? Ăn mày cũng vậy, đại gia cũng thế. Nếu có thể làm một nơi bán quần áo, trang phục thời thượng thì chắc chắn tiền thu vào không ngớt.
Còn về nghề rèn, ở Zero có ai không mang theo ít nhất một loại v·ũ k·hí theo người? Mà v·ũ k·hí dùng thì phải hỏng, cho nên, nhu cầu mua bán, sửa chữa v·ũ k·hí mỗi ngày rất lớn. Nhưng ở Zero, đa phần các gia tộc, các tổ chức đều gửi gắm vào một vào danh sư rèn có tiếng. Các danh sư này theo đó tính tình càng kiêu ngạo, thu phí thì đắt đỏ, đã vậy còn không chịu làm các v·ũ k·hí cấp thấp.
Cho nên, các v·ũ k·hí cấp độ từ thấp tới trung người thường đều không có nhiều sự lựa chọn, còn cao cấp thì bị hét giá quá cao. Kiểu rèn nhỏ lẻ, cá thể như thế khó mà thỏa mãn được hết mọi người. Ý định của ta là mở một nơi rèn cho đủ mọi tầng lớp, thấp có, trung bình có, cao cấp có, chỉ cần có tiền là có thể mua v·ũ k·hí thuận tay. Mà giá v·ũ k·hí thì các ngươi biết rồi đấy, mặc dù có lấy giá “thấp” đi chăng nữa thì lợi nhuận không phải nghĩ mà đong đếm được. Đám danh sư ích kỉ kia đã tới lúc “nghỉ hưu” được rồi.
Đám LiLy cảm thấy mắt mình trong hôm nay đã sáng hơn trước kia không chỉ vài lần mất rồi, chỉ là White Rose với tính cẩn thận vẫn hỏi lại:
- Theo chủ tử nói như vậy chúng ta cần một thợ rèn cao cấp rồi, nhưng đám đó giấu nghề như mèo giấu ... cái này,... làm sao họ chịu dạy cho chúng tôi chứ?
Rin nở nụ cười xinh đẹp, tay lấy ra thanh Kikui Ume làm ba người toát mồ hôi tưởng mình làm gì sai, thì thấy cô rút lưỡi bảo kiếm ra khỏi vỏ, ánh sáng nhu hòa cùng khí thế nó phát ra thể hiện đây là một trong những thanh Thần Binh đứng đầu ở cấp Thống Lĩnh cực phẩm rồi.
Sau khi trải qua một năm b·ị t·ruy s·át, v·ũ k·hí của Dương Tuấn Vũ và Rin đều bị tổn thương ít nhiều, lợi dụng khoản bồi thương của hội Tam Hoàng, hắn đã tranh thủ sửa lại, đồng thời còn gia tăng thêm một số nguyên liệu làm thanh Kikui-Ume vốn chỉ là Thống Lĩnh trung phẩm đã biến thành cực phẩm, hơn nữa còn nằm trong nhóm đầu của cực phẩm.
Kiếm khí vô hình sau khi ra khỏi vỏ liền cắt vào không khí, độ sắc bén khiến ba người bên dưới kinh hãi. Không hiểu chủ mẫu định làm gì thì thấy cô nói:
- Thanh v·ũ k·hí này chính là do chủ tử các ngươi làm. Sao hả, hắn có tư cách dạy các ngươi hay không?
- Là do chủ ... chủ tử ... làm?
Ba tên này lại lần nữa bị trấn kinh rồi, ánh mắt nhìn nam nhân trong bóng tối càng thêm sợ hãi, kẻ này không chỉ cực mạnh mà giống như các gì hắn cũng biết. Không ngờ, trên đời này còn có một tên thương nhân biến thái như vậy. Đương nhiên, lời này bọn chúng chỉ dám nghĩ chứ cho thêm mấy cái mạng cũng không dám nói ra.
Bọn họ chợt nhận ra, lần đuổi g·iết này nhìn qua thì thiệt hại thê thảm, nhưng bọn họ lui xuống, rước tới một siêu cấp cao thủ tọa trấn, Tam Hoàng, à không, Diệt Thiên nhất định sẽ phát triển cực thịnh.