Vạn Biến Hư Ảo

Chương 73: Suy Tính Kinh Khủng




Chương 73: Suy Tính Kinh Khủng
Đưa hai LiLy cùng White Rose ra cửa thành, đợi mọi người rời hết đi, Dương Tuấn Vũ cùng Rin vẫn ở lại, Faith định nói nhưng thấy em gái nháy mắt ra hiệu thì biết bọn họ còn chuyện muốn nói. Cũng đúng thôi, bị người khác đuổi g·iết ngày ngày tháng tháng, trong lòng chắc chắn rất khó chịu, giờ có thể đứng trước mặt đánh trả chẳng lẽ lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy?
Cô cũng chẳng lo hai người bị thiệt, bọn chúng giờ sức mạnh chẳng còn lại mấy phần, nếu không cẩn thận trên đường về lấy lễ vật còn bị đám sâu kiến sỉ nhục một phen ấy chứ.
Để cho ăn chắc, hắn đưa hai người tới chân núi. Trước khi thả chúng rời đi, hắn vẫn không nói gì, gương mặt nghiêm lại, Rin đi sau chẳng hiểu ra sao, nhưng hắn không lên tiếng cô cũng chẳng có gì cần phải tâm sự với mấy kẻ này.
Chỉ là không ai tưởng tượng được, Rin ở bên cạnh cũng tròn mắt kinh ngạc vì chứng kiến sự thật trước mắt. Đợi hai người kia cùng Tuấn Vũ trao đổi một hồi, cô mới miên man tỉnh lại lập tức hỏi:
- Họ là sao? Sao chúng lại làm vậy? Làm thế nào kẻ t·ruy s·át chúng ta suốt một năm không một phút nào yên giấc lại có thể quỳ xuống với anh?
Rin cảm thấy muôn vàn nghi ngờ ập tới, chẳng lẽ tất cả mọi thứ suốt bao ngày kể vai sát cánh chỉ là một trò chơi của hắn?
Dương Tuấn Vũ nhận thấy sự hoang mang trong mắt cô, hắn vươn tay tới định ôm nhưng cô khẽ lách người tránh, hắn thở dài:
- Em cho anh cơ hội giải thích được không? Em nghĩ anh cần phải bày ra bao nhiêu trò như vậy chỉ để lừa gạt một cô gái như em?
Rin bị câu hỏi của hắn làm phân vân, trong lúc sơ ý đã bị hắn kéo ôm chặt vào lòng, cô không giãy ra nữa, chỉ yên lặng nghe hắn giải đáp khúc mắc trong lòng.
- Mọi thứ em thấy đều là thật. Một năm qua chúng ta sống c·hết cùng nhau qua bao nhiêu khổ cực là thật.
- Vậy vừa rồi...?

Hắn xoa đầu cô như con mèo nhỏ, cười:
- Anh cũng không rõ, trước khi bọn chúng làm vậy anh còn có chút phán đoán. Em còn nhớ bộ dạng bọn chúng vô cùng sợ hãi khi bị giam trong ngục không?
Rin gật đầu, nỗi sợ ấy bản thân cô cũng có, đương nhiên không làm giả được.
- Khi đó anh nghĩ, bản thân anh chẳng có gì khiến chúng phải hóa thành bộ dạng như vậy. Lúc trước chúng xuất hiện hào nhoáng, bá đạo cỡ nào, dù có thất bại bị giam lại thì tuyệt đối không tới mức nhu nhược, cầu xin như thế. Từ đó anh đoán, bọn chúng sợ là sợ thứ hắc ám ngày đó đã xuất hiện từ cơ thể anh. Bọn chúng cũng như những người khác ở Cửu Giới, đâu biết hình dạng đó chẳng phải thứ anh có thể điều khiển, anh không đại diện cho nó, nó cũng chẳng đại diện cho anh, nhưng cả hai đều tồn tại trên một thân thể nên khi bọn chúng nhìn thấy anh mới nhầm lẫm.
Khi đó, anh nảy sinh một suy nghĩ, nếu có thể lừa gạt bọn chúng, điều khiển bọn chúng thì...
Rin tròn mắt kinh ngạc:
- Như vậy chẳng phải nói anh nắm trong tay tổ chức sát thủ lớn nhất Zero sao? Cái này ... Không ngờ anh lại suy tính tới mức này.
Dương Tuấn Vũ thấy bộ dạng mây mù được xua tan của Rin thì vui vẻ:
- Nếu tận dụng được sao không liều một phen, em cũng biết rằng thời gian của chúng ta là hữu hạn, ai biết ngày mai có biến cố gì? Để thành lập được một đội quân cần rất nhiều thứ, không có năm, mười năm thì khó mà tạo nên cơm cháo gì.
Rin gật đầu, thứ này cô không phản bác. Muốn tạo ra một tổ chức đã khó, duy trì, phát triển nó tới khi có thể đương đầu với Đường đại gia tộc thì có lẽ hắn đã trung tuổi hoặc thành lão già rồi. Khi đó mới xuất chiến, mọi thứ đã quá muộn, hắn còn có gia đình bên ngoài, cứ đi biền biệt như thế ai dám chắc lúc về còn nhìn thấy bóng dáng người thân?
- Khi đó anh nghĩ, nếu điều khiển ba con rối vô tri, lúc nào cũng có bộ dạng hèn nhát thì chẳng có tác dụng gì, cho nên anh mới tìm cách để cứu vớt tâm trí bọn chúng.

Rin véo hắn một cái:
- Như thế chị Faith cùng sư trọc Gray bị anh lừa một vố rồi, may áo cho người khác mà không hay biết, không ngờ anh còn có một mặt xấu xa như vậy. Hừm, con quỷ tà ác trong anh chẳng phải ngẫu nhiên mà có, biết đâu nó là tập hợp lại các thói xấu của anh đấy.
Dương Tuấn Vũ cạn lời, có điều hắn không phản bác, thứ kỳ quái tồn tại trong cơ thể mình là thế nào hắn hoàn toàn không rõ.
- Lúc mọi người triển khai phép thuật, anh dùng Ki của mình gia cố và đẩy nhanh tác dụng thanh tẩy. Mọi việc diễn ra thuận lợi cho tới phút cuối, anh cảm giác thứ hắc ám trong mình muốn chui ra cứu vớt ba mầm chủng trong người đám Tam Hoàng, nhưng may mắn anh đã có chuẩn bị, các đường ra từ huyệt đạo hoặc kinh mạch đều bị anh phong tỏa.
Khi đó anh chợt nhớ Faith đã nói, vì tà khí xâm thực tâm trí bọn chúng một thời gian dài bị tổn hại, nên kết quả của việc thanh tẩy có thể làm lộ ra khoảng trống ký ức. Đương nhiên, việc này theo thời gian có thể được bọn chúng quên đi, hoặc bù đắp lại. Thay vì để bọn chúng từ từ phục hồi, anh đã truyền vào vòng ma pháp một tia ký ức giả tạo mang đậm lý trí của anh.
Kết quả, không ngờ nó đã lắp ghép được vào.
Em không biết chứ, anh đi theo bọn chúng đến tận đây không phải lưu luyến gì, mà chính là chờ đợi thời cơ, xem bọn chúng có thực sự bị anh tẩy não hay không.
Rin thở phào:
- Ra là vậy. Anh làm em sợ lắm.
Dương Tuấn Vũ véo véo cái má hồng:
- Sợ anh lừa em sao?

- Ừm.
- Em yên tâm, chỉ có thứ anh chưa sẵn sàng nói, chứ thứ đã nói là sẽ luôn cố gắng thực hiện. Nói dối em thì anh được gì? Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, tới khi em biết được sự thật, cả hai đều đau khổ, tự làm mình đau không phải sở thích của anh.
- Dẻo miệng. Được rồi. Lần này may mắn. Nhưng ...
- Ừ. Ý em là ký ức rồi sẽ bị lãng quên? Em yên tâm, tia lý trí anh truyền tới không chỉ lắp ghép khéo léo, mà còn rất mạnh. Đồng thời, những thứ lặp lại sẽ làm người ta nhớ mãi, do đó, anh sẽ thường xuyên liên lạc, sai phái bọn chúng, để giữ cho phần ký ức này khắc sâu vào tâm trí.
- Em lo thừa rồi, anh lúc nào cũng nghĩ trước người ta mấy bước. Không ngờ chỉ sau một lần gặp mặt ba kẻ đó trong ngục giam, anh đã nảy sinh ra một kế hoạch lớn như thế. Hội Tam Hoàng đấy, không phải là một tổ chức ô hợp, bọn họ có cực nhiều cao thủ, số mà chúng ta g·iết lên tới vài trăm nhưng chỉ chiếm không quá một phần mười. Nếu anh thành công điều khiển được chúng, thì Đường gia có lẽ không được yên bình bao lâu nữa.
Dương Tuấn Vũ gật gù, nhưng mày khẽ nhăn lại.
- Sao vậy anh?
Rin n·hạy c·ảm nhận ra cảm xúc của hắn.
Nắm lấy bàn tay nhỏ bé, hắn kéo cô cùng bước, vừa đi vừa nói:
- Hội Tam Hoàng trong mắt em anh không biết thế nào, nhưng bọn chúng với anh là đám ô hợp không hơn không kém. Đây không phải là do anh đánh bại được chúng mà nói thế, đây là sự thật. Nếu một ngày nắm được vị trí cao nhất, anh sẽ thay đổi toàn bộ. Bọn chúng không biết làm sát thủ.
Rin nghe hắn nói bá đạo như thế thì giật mình, chỉ là cô rất nhanh nhớ lại ngày trước anh có nói với mình mấy câu về đạo làm sát thủ, cô thấy rất có lý nên đã từ từ thay đổi bản thân. Cô biết, Tuấn Vũ không phải chỉ biết mạnh miệng, hắn thực sự có những ý tưởng quái dị và khả năng hoàn thành rất đáng nể.
Nghĩ lại việc chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi hắn đã đem về hai thanh Thần Binh cấp Thống Lĩnh, đồng thời chữa trị xong cây Thương đen thui của mình, cô chợt nhận ra mình còn biết quá ít về người đàn ông bí ẩn này. Không thể không nói, một người có nhiều bí mật luôn là thuốc độc đối với nữ nhân, Rin không biết từ bao giờ mình đã bị hắn bắt lấy tâm hồn thiếu nữ rồi.
...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.