Vạn Biến Hư Ảo

Chương 82: Tử Tâm




Chương 82: Tử Tâm

- Chủ tử…?
Đá·m s·át thủ đuổi theo phía sau một mực thấp thỏm, từ lúc rời khỏi Liên Minh Công Hội Chủ tử đã không nói một lời nào.
Rin nắm lấy bàn tay lạnh lẽo kia, ánh mắt mang theo sự lo lắng hỏi thăm.
Thấy Chủ tử mấp máy môi, bọn họ chợt mừng rỡ, cuối cùng cũng nói, mắng chửi cũng được, ít nhất đừng im lặng, giờ bọn họ mới hiểu im lặng mới là thứ âm thanh đáng sợ nhất a. Nhưng lời Chủ tử nói ra khiến bọn họ suýt nữa kinh hãi kêu lên.
- Ta nhất định phải mang nàng về.
“Mang nàng về?” Chủ tử không phải nói tới Họa Y công chúa chứ? Người đấy là ai? Là công chúa của tổ chức hùng mạnh nhất- Liên Minh Công Hội Thiên Thánh Giáo, là con gái độc nhất của hai vị siêu cường giả toàn cõi Zero. Hơn nữa, bản thân Họa Y cũng là một siêu cấp cao thủ, muốn mang nàng đi? Đâu có đơn giản. Chủ tử nhà họ vậy mà tin vào tình yêu sét đánh ư? Chủ mẫu cũng quá nhân từ rồi.
Bọn họ len lén nhìn về phía Rin, quan sát thái độ của nàng, hẳn là vô cùng tức giận?
Nhưng ngược lại hoàn toàn, Chủ mẫu vậy mà nắm tay hắn vỗ nhẹ nhẹ:
- Nhất định có thể.
Đây là tình huống gì? Cả đám đều một mực mù mịt, cư nhiên lại công khai cho chồng nạp th·iếp. Mà khoan, Họa Y công chúa cành vàng lá ngọc lại chịu đi làm th·iếp thân cho một kẻ khác ư? Câu chuyện này quá mức hoang đường rồi. Mà cho dù nàng có đồng ý thì cha mẹ nàng, hai siêu cấp cao thủ kia liệu có chấp nhận không? Câu trả lời không cần suy nghĩ chắc chắn là: “Không!”
LiLy giờ phút này không sợ thiên hạ chưa loạn, cô gái nhỏ cầm con gấu Teddy vung vẩy cười khanh khách:
- Chủ tử, vậy chúng ta sẽ đánh sập cái liên minh kia? Cái này có chút khoa trương. Ừm, hay là đánh thuốc mê, b·ắt c·óc nàng rồi gạo nấu thành cơm, Họa Y công chúa thuần khiết như vậy chắc chắn sẽ chấp thuận bỏ nhà theo ngài.
Nói tới kế hoạch này cô gái nhỏ hết sức phấn khích, nàng thích nhất là trò b·ắt c·óc a.
Mấy tên sát thủ còn lại nghe vậy suýt nữa giẫm trượt cành cây ngã xuống, may mà phản ứng sau khi được huấn luyện đã nhanh nhẹn hơn không ít, thuận lợi uốn éo thân hình lấy thăng bằng rồi tiếp tục lao theo mọi người.
Dương Tuấn Vũ khẽ nhếch mép cười, hắn đương nhiên tin chỉ cần mang theo cô ấy đi một thời gian sẽ khiến Minh Châu nhớ lại tất cả. Chẳng qua muốn mạnh mẽ đem nàng đi dễ dàng sao? Cho dù là đánh lén cũng vô cùng bất khả thi. Họa Y là ai? Là công chúa danh tiếng cực cao, đi theo nàng lúc nào không có nhiều cao thủ bảo vệ, mà bản thân nàng đối với việc bị tập kích chắc chắn cũng phản kháng mạnh mẽ, chỉ sợ khi ấy khiến nàng tức giận, sự tình nói chuyện về sau càng khó khăn, niềm tin mong manh sẽ hoàn toàn bị cắt đứt.
Người khiến hắn mạo hiểm tới đây chính là nàng, thấy được nàng, biết được nàng ở đâu rồi thì càng phải tính toán cẩn thận, một khi ra tay không được phép có hai từ thất bại.
Chợt ánh mắt lạnh lùng quét qua mấy tên thuộc hạ, giọng hắn băng lãnh nói:

- Các ngươi quá yếu đuối, thời gian tới nên rèn luyện nhiều một chút, không tới cấp độ 8/12 của tất cả hiểm địa và đấu trường thì đừng mong đi ra ngoài.
Cả đám bao gồm LiLy gương mặt đều hóa tro tàn. Họ đương nhiên biết hai địa danh kinh khủng “hiểm địa và đấu trường” kia là cái đồ chơi gì a. Nhớ lại ngày đầu tốt nghiệp bọn họ được Chủ tử “thả” vào thăm quan, trải qua một phen bị h·ành h·ạ thảm hại ở bốn tầng đầu tiên khiên họ cảm thấy mỗi lần nhắc tới hai nơi này sống lưng bất giác đều lạnh toát.
Nơi đó căn bản không phải nơi cho con người tập luyện, cấp 4 chưa vượt qua được đã khiến cái mạng nhỏ của họ suýt nữa rơi mất, giờ Chủ tử bắt vượt qua cấp 8 thì cần mất bao nhiêu năm tháng chứ? Đó chính là địa ngục trần gian a.
Nhưng tuyệt nhiên không có ai dám lên tiếng phản bác, bởi vì họ biết Chủ tử căn bản không phải là người mà là một con quái vật. Đùa sao? Mở miệng nói chắc chắn ngươi sẽ được đãi ngộ từ số 8 nâng lên số 9, thậm chí là cao hơn, cao hơn nữa. Nên nhớ, không vượt qua thì không được ra ngoài đấy.
“Tuổi xuân như một ly trà,
Ngơ ngẩn một lát hết bà thanh xuân.”
Số mệnh bọn họ là mài mông ở trong mấy hiểm địa đấy sao?
Cả đám thở dài bi ai.
Dương Tuấn Vũ không cảm thấy việc mình nói đem tới bao nhiêu nỗi buồn sâu kín, hắn từ bản thân đối chứng nên rất rõ ràng, muốn người khác xem trọng mình thì phải tăng thực lực lên.
Dù hiện tại đã đột phá Đại Công Tước, nhưng ở trong Liên Minh cũng không có bao nhiêu giá trị, nơi đó điểm danh cũng có cả một bó lớn.
Đại sư chế tác sao? Hắn cũng có nghĩ qua, đây là một phương diện bắt buộc phải có. Hắn tin với khả năng của mình rồi các loại v·ũ k·hí đều sẽ có thể làm được.
Nhưng nếu đơn thuần chỉ là một kẻ biết rèn v·ũ k·hí thì cũng không được người khác thực sự coi trọng, suốt đời phỉa phụ thuộc vào kẻ khác. Thực lực, phải có thực lực mới tự quyết định được vận mệnh đời mình.
Tầng 8? Hắn đã vượt qua, lần này nếu không đột phá tầng 12 hắn cũng không cho phép mình ra ngoài.
...
Ngồi cạnh cửa sổ nhìn màn đêm đầy sao sáng, Họa Y ngẩn người hồi lâu, cô đang nghĩ về cái tên mà tên sát thủ đeo mặt nạ nói khi trước: “Minh Châu”. Càng nghĩ đầu cô càng đau, không chỉ thế, lồng ngực cũng như bị thứ gì đó nén chặt lại, hô hấp có chút đình trệ.
Đúng lúc ấy, ngoài cửa chợt vang lên tiếng gọi kèm theo âm thanh gõ cửa:
- Họa Y, con ngủ chưa?
Họa Y tỉnh lại, toàn thân không hiểu sao đầy ướt đẫm mồ hôi, luống cuống một lúc cô mới trả lời:

- Con chưa, mẹ vào đi.
Cánh cửa mở ra, một người mỹ phụ trung niên khí chất bất phàm bước vào, trên môi nở một nụ cười đầy yêu thương, khi thấy Họa Y có gì đó không đúng lắm thì vội đặt cốc nước hoa quả xuống rồi bước nhanh tới:
- Con sao vậy? Không được khỏe ở đâu à?
Họa Y cũng chẳng biết giải thích sao cho phải:
- Không, con vẫn bình thường.
- Cơn đau lại tái phát?
Giữa đôi ngài phượng khẽ nhăn lại, bà vội nắm tay kiểm tra mạch cho cô, nhưng kỳ quái là lần này chẳng kiểm tra ra thứ gì bất thường.
Họa Y thấy vậy thì cười:
- Con nói không sao mà.
- Ài, bệnh tình của con càng lúc càng thất thường. Lần này ta và cha con ra ngoài tìm Huyết Tâm Mộc nhưng ...
Họa Y nắm chặt tay mẹ:
- Con vẫn ổn mà. Thứ đó vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết, không tìm thấy cũng là lẽ thường. Thời gian còn một năm, con ...
Bà vội che miệng con, áy náy nói:
- Họa Y, con đừng nói gở, nhất định hai ta sẽ tìm ra thứ đó. Nếu không phải tại lần đó kẻ địch tập kích, ta để lạc mất con thì sẽ chẳng khiến con mắc chứng bệnh kỳ quái này. Là do ta không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ. Ta...
Họa Y lắc đầu cắt ngang:
- Đó là số mệnh, mà đã là do trời quyết thì chúng ta đâu thể chọn khác được. Mặc dù thời gian còn không nhiều nhưng con sẽ làm mọi điều có thể để giúp Liên Minh được vững chắc, đủ thực lực chống lại Thời Kỳ Tận Thế sắp tới. Tử Tâm... con sẽ ...
- Tuyệt đối không được. Ta sao có thể để con làm vật tế.
- Nhưng nếu không mở ra Tử Tâm, lấy được thứ đó thì tất cả sẽ chấm dứt.

Nhìn đứa con gái không tiếc hi sinh mạng sống để bảo vệ mọi người, với tư cách là một người mẹ bà không thể chấp nhận nhưng với tư cách là Nữ Hoàng của Liên Minh, là một trong số ít những người có thể đứng ra ngăn chặn sự diệt vong của Zero, bà thực sự không biết phải làm sao cho phải.
- Chúng ta mới tìm được con không lâu trước đây, vậy mà lại chẳng thể bù đắp cho con những ngày tháng gian khổ, ngược lại khiến con một lần nữa đối mặt với c·ái c·hết. Chúng ta làm cha mẹ thật sự không xứng.
Ôm Họa Y vào lòng, bà nức nở khóc.
Họa Y nằm trong lồng ngực mẹ không lên tiếng.
Năm năm trước, cô tỉnh lại bên bờ biển, sau đấy có một người râu tóc bạc trắng đã mang cô đi. Đi, đi rất lâu, chẳng biết vượt qua bao nhiêu vùng đất, bao nhiêu núi rừng, cuối cùng lọt vào một nơi hoàn toàn mới lạ.
Ông lão đưa cô đi thêm được một tuần thì bọn họ gặp phải tập kích, bọn họ lẩn trốn vào trong một nhóm người nghèo khổ, nhưng đám người kia đuổi g·iết không chừa một ai. Vì bảo vệ cô, ông đã một mình đấu lại một nhóm lớn kẻ bịt mặt. Họ đánh nhau rất dữ dội, cuối tùng ông cụ trọng thương ném ra một màn xương đen rồi vội vã mang theo cô chạy đi.
Tới chân núi, lão giả chỉ kịp được ngọc bội cho một người lính gác rồi tắt thở. Có lẽ địa vị của lão rất cao, người kia nhìn một cảnh này sợ hãi kêu lớn, còn đánh của chuông, báo động cả ngọn núi.
Lúc đó cô đã rất mệt nên ngất đi.
Khi tỉnh lại thì đã ở trong một căn phòng trống, ánh lửa hiu hắt, xung quanh toàn mùi thảo dược. Cô thấy toàn thân vô cùng đau đớn, yếu ớt, sức để đi lại cũng không còn.
Ở ngoài cửa có rất nhiều lính canh, gác ngày gác đêm.
Cho tới một tuần sau, lúc cô đang tập đi xuống giường thì cánh cửa chợt mở vội ra, hai người, nam trung niên mắt ưng, mày kiếm khí thế ngút trời, nữ xinh đẹp thánh thiện, cả hai đều mang cùng tâm trạng vừa vui mừng, vừa lo sợ tới hỏi thăm cô.
Sau một thời gian ngắn, họ nói cô chính là con gái thất lạc nhiều năm của mình, họ nhận diện qua vết bớt có hình rất giống một bông hoa bỉ ngạn ở sau vai trái của cô.
Ký ức trước đó hoàn toàn trống rỗng, họ đối xử với cô rất tốt, thường xuyên kể cho cô nghe những việc mà cô thích làm ngày bé. Đặc biệt là một số bức tranh khá cũ vẽ theo phong cách truyền thần đã hơi ngả màu, bên trong chính là gia đình ba người.
Mọi người rất quan tâm, yêu thương cô thật tâm, và cô đã chấp nhận thân phận này.
Tất cả có lẽ sẽ cứ yên bình kết thúc như vậy cho tới một năm nữa, nhưng sự xuất hiện của kẻ kì lạ đó, cùng với hai chữ Minh Châu làm cho tâm thần vốn kiên định của cô bị lung lay. Dường như, cô đã quên đi một số thứ rất rất quan trọng, nó liên quan với cơn đau mà cô phải chịu mỗi vào dịp trăng tròn.
Mới đầu, các y sư nói với cô rằng trong lúc theo Lâm lão chạy trốn, cô đã bị trúng một loại độc không rõ tên, độc đã thấm sâu vào trong cơ thể. Thứ này bình thường đều nằm im trong Đan Điền, nhưng cứ vào ngày trăng tròn lại kịch phát chạy loạn khắp nơi làm toàn thân cô vô cùng đau đớn như muốn c·hết đi sống lại. Mà theo các danh y thì một năm nữa, độc tính sẽ bạo phát không cách nào kiểm soát được, cô sẽ c·hết.
Nhưng lần này rõ ràng không phải độc phát tác, vậy mà cô lại cảm thấy đau đớn, cơn đau này rất khó chịu, nó khiến cô càng liên tưởng với cuộc gặp mặt ngắn ngủi ngày hôm nay.
- Hắn là ai? Ai là Minh Châu? Liệu hắn có liên quan gì tới quá khứ trước đây của mình?
Họa Y thầm quyết tâm tìm cách tra rõ chân tướng, cô không còn nhiều thời gian nữa, dâng thân xác làm tế lễ cho Tử Tâm để bảo đáp công ơn sinh thành của cha mẹ, để bảo vệ mọi người, còn gặp hắn chính là chút ích kỉ cuối cùng cô muốn giành cho bản thân.
Hắn ở đâu?
Họa Y nửa đêm chạy tới thư viện, cô muốn tìm bản đồ, tìm cách thông tin liên quan tới Diệt Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.