Chương 81: Kẻ Phá Đám
Sau khi cuộc họp kết thúc, Lục Hà Thiên rời đi nhưng trong lòng vô cùng bực bộc, hắn không ngờ mình lại bị khí thế tên khốn kiếp kia dọa sợ. Hắn là ai? Cháu đích tôn của Đại Trưởng Lão, người nắm quyền chỉ dưới hai vị Cung chủ, các lão già bất tử trong thiên hạ có ai không cho hắn mấy phần mặt mũi, cư nhiên lại bị một tên chẳng biết từ đâu mọc ra dồn ép làm hắn nhục nhã, thê thảm trước mặt công chúa.
Mối thù này hắn nhìn được thì không phải Lục Hà Thiên thiên kiêu chi tử nữa rồi.
Từ nhỏ tới lớn một đường thẳng tắp bay lên, 28 tuổi đã đạt được cấp độ Đại Công Tước đỉnh phong, kỹ năng siêu quần trăm trận trăm thắng, kiến thức uyên bác không gì không biết, được mọi người phong Thiên Tướng, nắm trong tay 10.000 tinh binh hùng mạnh, so về số lượng hoàn toàn hơn đứt 5000 tên sát thủ có tiếng không có miếng kia. Lấy cái gì hắn phải sợ? Thực lực tên kia nhìn đi nhìn lại mới tiến vào Đại Công Tước không lâu, v·ũ k·hí mạnh mẽ tới đâu cũng chỉ là gân gà so với Thiên Long kiếm của hắn, một thanh Thống Lĩnh Thượng Phẩm hàng thật giá thật.
Mọi mặt áp đảo!
Vì sao công chúa chấp nhận cho hắn một cơ hội nói chuyện riêng? Lục Hà Thiên lập tức nghĩ tới lý do mà đám người Tứ thúc nịnh bợ đá·m s·át thủ ấy: Diệt Thiên có khả năng cung cấp một nguồn v·ũ k·hí cấp bậc rất tốt cho Liên Minh với giá cả phải chăng. Họa Y đồng ý nói chuyện thuần túy chỉ là muốn nắm chặt lần hợp tác này cho Công Hội, chứ hoàn toàn chẳng có một chút tâm tư tình cảm nào khác.
Vừa hay, lần ra ngoài này hắn đã thỉnh được Hắc Nham đại sư làm chế tác sư phục vụ riêng cho Công Hội. Hắc Nham là ai? Đó chính là người từng làm ra thanh Tiêm Hoàng Kích, một thanh kích có cấp độ Thống Lĩnh Cực Phẩm, hơn nữa hắn còn có manh nha đột phá lên cấp Quốc Vương, thực lực bậc này chịu cung phụng Liên Minh chính là một vốn bốn lời. Như vậy, tự nhiên không cần phải hạ mình nịnh bợ đám người Diệt Thiên ngu ngốc kia.
Nghĩ thế, mắt hắn lập tức nổi lên một tầng hàn băng lãnh lẽo, bước chân nhanh chóng tăng nhịp, hướng hắn đi tới chính là tòa cung điện xa hoa bậc nhất ở Liên Minh, Trầm Minh Cung của gia gia hắn- Lục Trầm, đây chính đãi ngộ cực cao mà Liên Minh bỏ ra để thưởng cho lão sau một trận chiến vang danh năm đó.
…
Ánh chiều tà phủ xuống một màu vàng sẫm, không khí trong lành thổi qua từng lọn tóc mềm mang đi mùi hương dịu dàng quen thuộc khiến bóng lưng hiên ngang kia có chút cứng lại. Dương Tuấn Vũ khó khăn quay đầu lại, từ phía xa đã dần dần xuất hiện thân ảnh một người con gái xinh đẹp tuyệt trần, khí chất thanh cao mà thoát tục, trên môi nở nụ cười nhẹ làm khung cảnh bừng lên sức sống tràn đầy. Nàng chính là Họa Y.
Ngực hắn như bị một thứ gì đó hung hăng bóp chặt, tâm thần giờ phút này vậy mà có chút hoảng hốt, hình ảnh mỹ lệ trước mặt làm hắn cứ ngỡ mình đang mơ. Trong vô thức hắn kêu lên:
- Minh Châu…
Họa Y tuân thủ ước hẹn, cô đi tới một mình mà không mang theo bất cứ hộ vệ nào cả trong sáng lẫn ngoài tối. Không phải cô chưa từng nghĩ tới kẻ này sẽ có âm mưu ý đó đối với mình, mà chẳng biết vì sao, lúc ở trong Cung Điện Thánh, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm sau lớp mặt nạ của người này, cô không thấy sự ham muốn, dục vọng chiếm hữu như đám nam nhân khác, thay vào đó là một nỗi buồn. Đúng vậy, nỗi buồn vô tận, vì sao hắn lại buồn? Cô không biết, nhưng tâm tình đột nhiên cũng mất đi niềm vui. Cô còn định đọc hết quyển sách này rồi tra cứu một số loại dược liệu ở Y Các, nhưng chẳng thể tập trung được.
Vì sao lại vậy?
Trực giác mách bảo cô cần đi tới cuộc hẹn này để giải đáp nghi vấn trong lòng.
Giờ phút cô chuẩn bị chào hỏi một tiếng thì bỗng nhiên nghe thấy hai từ này “Minh Châu…”. Là ai? Ai là Minh Châu?
Không hiểu sao đầu cô có chút đau, mi tâm trắng mịn khẽ nhăn lại.
Vốn định nấp ở phía xa quan sát xem tên khốn này nói gì, sau đó hắn sẽ nhảy ra lật tẩy m·ưu đ·ồ, nhưng mới bắt đầu đã thấy gương mặt Họa Y nổi lên nét đau đớn, lòng hắn bùng lên ngọn lửa tức giận. Lập tức, Lục Hà Thiên chẳng thèm quan sát cái khỉ gì nữa, một thân bạch bào cầm Thiên Long Kiếm đằng đằng sát khí phóng ra, đi theo hắn còn có một nhóm lão giả khí tức nội liễm cùng một đoàn quân lính cơ giáp sáng loáng rầm rầm lao tới.
Ở phía độ diện một quãng xa, cảm nhận thấy phía bên này bất thường, 6 tên sát thủ chữ Thiên vẫn một mực chú ý tới an toàn của Chủ Tử, không chút chần chừ một giây vùn vụt lao tới.
Dương Tuấn Vũ từ trong xúc động tỉnh lại, trong lòng bừng lên cỗ lửa giận chưa từng có, ánh mắt cực độ lạnh lẽo nhìn về những kẻ phá đám kia như những kẻ đ·ã c·hết.
Họa Y cũng giận, cô giận vì không ngờ có kẻ dám coi thường lời nói của mình:
- Lục Hà Thiên! Ngươi làm cái gì vậy? Dám đem Cấm Vệ Quân tự tiện chạy loạn khắp nơi?
Lục Hà Thiên chuẩn bị xuống tay với tên khốn kia chợt nghe thấy Họa Y nổi giận chất vấn thì vội vàng dừng lại:
- Hắn chẳng phải khiến nàng khó chịu sao? Hừ, loại người này từ lúc ta nhìn đã thấy không sạch sẽ, nàng tốt nhất đừng nghe hắn nói lời mê hoặc. Còn nữa, Hắc Nham đại sư đã được ta mời về, nàng cũng biết điều này có ý nghĩa gì chứ? Có đại sư, Diệt Thiên là cái quái gì? Bằng vào đám tự phong mình làm sát thủ hoàn toàn đáng tin hơn nhiều lắm.
Họa Y nghe hắn nói có thể mời Hắc Nham đại sư tới tâm tình nhất thời dễ chịu hơn một chút, nhưng nói sao nàng cũng đã đồng ý cho người kia có thời gian nói chuyện riêng, vậy mà chưa nói được mấy từ liền bị người khác tới phá rối đương nhiên cơn giận vẫn không thể tiêu trừ hết được.
Mà hơn hết, một giây trước đó, hai từ thoáng qua kia khiến cô có cảm giác quan thuộc một cách kỳ lạ là vì sao?
- Ngươi cho người lui xuống, lời ta đã hứa nhất định phải làm, Hắc Nham đại sư đã tới thì ngươi mau mời Đại Trưởng Lão xuống tiếp khách một chút, ta xong chuyện ở đây lập tức qua.
- Cái này …
Lục Hà Thiên không ngờ Họa Y lại cố chấp như vậy, nên biết danh tiếng của Hắc Nham đại sư không phải một tên tép riu kia có thể so sánh được, vậy nhưng, để hoàn thành lời hứa, nàng lại bất chấp để Hắc Nham đại sư đợi.
Lục Hà Thiên nghiến răng quay lại, hắn nháy mắt cho một lão giả ở sau, người này khẽ gật đầu rồi biến mất.
Trong thời gian lão ta rời đi, Lục Hà Thiên cố ý nói thêm vài câu với Họa Y, sau đấy khiên cưỡng giả vờ cho rút binh.
Nhìn ánh mắt âm hiểm của tên áo bào trắng, Dương Tuấn Vũ lại hoàn toàn im lặng. Hắn sợ đám Cấm Vệ Quân kia? Sợ đám lão giả khí tức nỗi liễm? Sợ Lục Hà Thiên?
Đương nhiên không!
Nhưng hắn càng không muốn vì t·ranh c·hấp vô nghĩa mà khiến Họa Y phản cảm, suy cho cùng nàng vẫn là người của Liên Minh, nếu hắn nổi điên ra tay thì cơ hội nói chuyện sợ rằng không còn lần thứ hai nữa.
Hắn nhịn!
Chỉ là tên kia như keo da chó dính mãi không buông, hắn định làm cái gì?
Dương Tuấn Vũ đột nhiên nghĩ tới một lão giả vốn ở sau lưng Lục Hà Thiên nhưng vừa rồi đã lẳng lặng lui xuống.
Hắn vừa để ý tới điểm này thì một âm thanh khó nghe oang oang vang lên:
- Họa Y công chúa, không biết hai vị Cung Chủ có nhà hay không? Lão phu muốn diện kiến một chút.
Dương Tuấn Vũ quét mắt qua liền thấy một thân ảnh mập mạp, gương mặt nhiều mỡ khiến người ta phát ói, đôi mắt nhỏ híp lại mang theo ý cười nhàn nhạt, khi nhắc tới hai vị Cung Chủ danh tiếng như vậy nhưng thái độ vẫn cao ngạo vô cùng.
- Hắc Nham đại sư.
Họa Y hơi nhíu mày nhưng rất nhanh nở một nụ cười nhẹ nhàng như mọi khi, đôi mắt phượng nhìn về phía Lục Hà Thiên hơi lóe lên sự khó chịu. “Kẻ này nhất định khiến cô phải thất hứa với người ta.”
Nghe hai từ “Hắc Nham” Dương Tuấn Vũ liền hiểu ý định câu giờ của Lục Hà Thiên chính là muốn có đủ thời gian sai người đưa gã béo này tới, phá ngang lần gặp mặt này của hắn.
Sáu tên Sát thủ chữ “Thiên” giờ này đứng đó không xa cũng giận sôi, đám người kia đích thị không coi Chủ tử và bọn hắn vào mắt. Nhìn nắm đấm hơi siết lại của người đó, nội tân bọn hắn run lên, trong đầu xuất hiện hai chữ “Xong rồi!”
Đúng vậy!
Dưới sự tàn nhẫn mà họ cảm nhận được ở Học viện Huấn Luyện Sát Thủ thì chắc chắn Chủ tử sẽ không đơn giản bỏ qua. Tên kia vậy mà năm lần bảy lượt làm khó dễ bọn họ, ngay cả một cuộc nói chuyện tưởng chừng rất bình thường nhưng vẫn như cũ bị chen vào.
Họa Y chào hỏi vài lời với Hắc Nham rồi tỏ ý mời hắn theo Lục Hà Thiên vào Cung Điện Thánh ngồi một chút, rất nhanh cô sẽ tới, nhưng tên Hắc Nham này dường như cố tình ngó lơ dụng ý ấy, một mực không rời khiến nàng rất bất đắc dĩ.
“Cơ hội không phải từ trên trời rơi xuống mà do chính mình tạo ra.”
Dương Tuấn Vũ hiểu rõ điều này, hắn biết hôm nay coi như khó mà nói được điều gì, trước mắt nhiều người như vậy hắn cũng chẳng thể nói ra những tâm sự của mình. Nhìn nàng khó xử đứng giữa lời hứa và một người quan trọng với Liên Minh, Dương Tuấn Vũ khẽ thở dài:
- Công chúa, nàng tiếp đón Hắc Nham đại sư đi, tôi chợt nhớ ra mình có việc gấp cần làm. Có cơ hội lần sau mong được một lần nói chuyện với nàng.
Nói xong hắn không đợi mọi người phản ứng, lập tức dẫn người rời đi.
Nhìn bóng lưng cao lớn vững chắc nhưng mang đậm nét cô tịch cứ như vậy kéo dài theo hướng mặt trời lặn, Họa Y hơi thất thần, trong đầu vẫn văng vẳng âm thanh của người đó. Người khuất, chẳng hiểu sao nàng cảm thấy có chút trống vắng lạ thường.