Vạn Biến Hư Ảo

Chương 94: Tiến Thoái Lưỡng Nan




Chương 94: Tiến Thoái Lưỡng Nan
Cô vốn định tự dựa vào năng lực của tổ chức để tìm kiếm tung tích của Rivi và Jet, nhưng sau khi biết Sói Xám đã suốt 10 năm tìm đủ mọi cách để đem về những thứ cần thiết phục vụ cho Dự Án Phục Sinh và Dự Án Sinh Vật Biến Đổi Gen thì lập tức biết chúng không cho DE bao nhiêu thời gian.
Tuấn Vũ đã đi suốt một năm rồi khi quay lại mang theo hai đứa trẻ này. Không nói tới việc cô bé một thân toàn bản lĩnh dị thường, chỉ riêng việc cô đã từng cứu sống, chăm sóc chồng mình trong nơi rừng sâu nước độc đã khiến Vân Tú vô cùng biết ơn.
Thời gian mấy năm qua, Rivi trưởng thành không ít, gia đình nhỏ của cô ai cũng quý mến cô bé.
Cô sẽ tìm mọi cách cứu cô bé.
Sự chần chừ chỉ thoáng qua chốc lát, Vân Tú cắn môi, dứt khoát bấm nút gọi đi.
Đầu dây bên kia dường như đang rất phân vân không biết có nên nhận cuộc điện thoại này không, Vân Tú yên lặng chờ đợi, mãi cho tới khi tưởng chừng âm thanh tút tút dừng lại, thì bỗng có tiếng nhấc máy.
- Alo, … chào em, Tú Tú.
Đã thật lâu rồi, Vân Tú không liên lạc với người đó. Mặc dù cô đã thầm chấp nhận sự tồn tại này, nhưng để có thể tự nhiên, thân thiết được như xưa có vẻ không đơn giản chút nào.
- Là em, chị khỏe chứ?
- Ừ, chị vẫn khỏe. Anh ấy … vẫn chưa có tin tức gì?
Vân Tú trầm mặc, cô biết sự m·ất t·ích của Tuấn Vũ có thể qua mắt được nhiều người nhưng với những người thực sự quan tâm anh ấy thì rất khó.
- Vẫn chưa.
Cả hai chìm vào lúng túng, Vân Tú cảm thấy như vậy rất không ổn, cô là người gọi tới, cần sự giúp đỡ nên cần chủ động:
- Chị còn nhớ Rivi chứ?
- Ồ. Cô bé khỏe chứ? Chị thật sự muốn gặp nó thêm một lần để cảm ơn.
- Rivi hiện tại đã b·ị b·ắt cóc.
- Bắt cóc? Là kẻ nào?
Giọng Iris từ đầu dây bên kia rõ ràng không che giấu sự tức giận, Vân Tú thầm thở phào, Iris vẫn là người chị mà cô biết, tình cảm thẳng thắn, ân thù phân minh.
- Là lũ Sói Xám. Bọn chúng dường như đang chuẩn bị tiến hành một dự án có tên: Phục Sinh. Rivi lần đó đã dùng khả năng ấy cứu chị, việc này không ngờ lại để bọn chúng biết được.

Vân Tú cũng rất nghi ngờ có kẻ nội gián, nhưng sự chữa trị cho Iris lần đó chỉ có Tuấn Vũ, cô, Tuyết Yên và DG, đây đều là những người thân thiết bên cạnh, khả năng bán đứng tổ chức vô cùng thấp. Cô cũng âm thầm tăng cường quan sát các thành viên này, nhưng trước mắt phải tìm cách cứu được Rivi ra đã, chậm một chút, ai biết lũ điên kia sẽ làm gì con bé.
Vân Tú tiếp tục:
- Hiện tại nếu sử dụng vệ tinh và nhóm h·acker t·ấn c·ông vào chúng thì chỉ sợ giằng co rất lâu mà không đạt được kết quả gì. Lần đó Rivi dùng năng lực đặc thù cứu chị, có khả năng sẽ hình một loại liên kết vô hình nào đó không?
Iris không phủ nhận:
- Đúng. Chính vì có mối liên kết này nên chị mới cảm thấy bất ngờ. Hiện tại sợi dây vô hình này vẫn còn, nhưng muốn dựa vào nó để tìm tung tích của Rivi từ đây chỉ sợ rất khó khăn. Em đợi nhé, chị sẽ lập tức tới đó.
- Thật sao? Cảm ơn chị. Em sẽ đón chị ở sân bay.
- Ừ. Đừng khách sáo như thế. Con bé ngốc.
Iris nhoẻn miệng cười cúp điện thoại, cô thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Phía bên này, Vân Tú cũng thấy lòng mình thoải mái hơn rất nhiều. Ngôn ngữ đúng là thứ kì lạ, đôi khi chỉ nói với nhau mấy câu lại khiến bao nhiêu khúc mắc, rào cản đều tan biến. Bọn họ … vẫn là chị em tốt.

Sự chờ đợi không kéo dài quá lâu, rất nhanh chuyến bay quốc tế đáp xuống sân bay Nội Bài, Vân Tú đã ở đây chờ sẵn, cô đeo một chiếc kính râm, mặc một chiếc áo khoác màu violet, đi đôi giày ultra boost cùng màu tím đứng chờ ở đại sảnh, mọi thứ nhìn đều rất giản dị nhưng vẫn hấp dẫn không ít ánh nhìn từ mọi phía. Vì thế, không khó từ trong đám người nhận ra được cô, Flora từ xa đã vẫy vẫy tay nở nụ cười vui mừng.
Vân Tú bị nụ cười ấy cảm nhiễm, cô nhanh chân bước về phía đó.
- Người đẹp, có thể cho tôi xin số điện thoại được không?
Chợt tầm mắt bị che khuất, Vân Tú có chút khó chịu, trong phái nữ cô cũng được coi là cao, nhưng tên này còn cao hơn cô một cái đầu. Đang định lạnh nhạt đuổi đi thì nhìn lên khuôn mặt có bộ râu vàng cắt tỉa gọn gàng, mái tóc xoăn uốn lượn thành ngọn sóng, kèm theo nụ cười đầy ý vị trêu tức kia, cô ngạc nhiên:
- Leo, anh làm gì ở đây?
- Sao nào, không chào đón tôi?
- Ý tôi không phải vậy.
- Chậc chậc, tên nhóc kia đi biệt tăm, bỏ lại cô vợ chưa cưới xinh đẹp như hoa như ngọc thế này không sợ khi về đầy lại mọc thêm hai cái sừng lớn sao?
Vân Tú trừng mắt định nói thì đã thấy hắn la lên oai oái:
- Bà xã, chỗ này đông người, em …

- Hừ, còn biết chỗ này đông người vẫn dám buông lời tán tỉnh phụ nữ đã có chồng. Tú Tú, đã thật lâu chúng ta không gặp, em vẫn xinh đẹp như vậy, à không, còn quyến rũ hơn trước nhiều lắm.
Nhìn cô gái trước mắt tháo cặp mắt kính tròn 0 độ và chiếc mũ vành rộng ra, Vân Tú vô cùng ngạc nhiên, cô nhào tới ôm chầm lấy rồi bất ngờ nhấc bổng cô xoay một vòng.
- Chị Doris, chị cũng tới.
- Nào nào, con bé này vẫn như vậy, có chồng rồi phải thục nữ một chút, kìa kìa, người ta đang chỉ trỏ bàn tán đấy.
Vân Tú như trở thành cô bé tinh nghịch, thơm lên trán Doris một cái, cô vẫn như thế, bao năm không gặp dáng vóc vẫn giống một cô nữ sinh trung học.
Mắt xanh, da trắng, tóc đen dài, nhìn cô như một nàng công chúa xinh xắn, vô cùng đáng yêu. Người như vậy chẳng hiểu sao lại yêu một tên suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt. Khụ khụ. Vân Tú chợt nghĩ đến tình cảnh của mình, mặt hơi đỏ lên.
- Flora, mau qua đây, chúng ta đi ăn mừng một chút.
Doris vẫy vẫy cánh tay xinh đẹp về phía người đi sau cùng.
- Chị…
Vân Tú bước tới ôm chặt lấy cô, Flora trước đây như một người chị lớn, có nhiều chuyện cô không nói với chồng đều tìm chị tâm sự, sau một thời gian biến cố xảy ra, hai người không nói chuyện với nhau, giờ thời gian trôi đi, cảnh còn người mất, một mình cô cô đơn gánh vác nhiều chuyện từ công ty, tổ chức rồi tới gia đình, khi nhìn thấy Flora không hiểu sao cô chợt cảm thấy cổ họng nghẹn ngào khó nói lên lời.
- Khổ cực cho em rồi. Chị … không xứng.
So với những gì Vân Tú trải qua, Flora tự thấy bản thân mình còn nhiều thứ rất sai lầm, không có anh, đáng lẽ ra cô nên san sẻ cùng con bé. Từ xa nhìn thấy vỏ bọc lạnh lùng, cố gắng ngăn cách với bên ngoài ấy, Flora cảm thấy lòng thật chua xót. Cô làm hạnh phúc của con bé gián đoạn, đau khổ, rồi tự cho mình lựa chọn rời đi mong hai người sống hạnh phúc, nhưng … có những thứ đã xảy ra rồi còn có thể coi như chưa hề tồn tại ư? Cô thấy mình thật hèn nhát.
Nhìn đứa em đã từng rất yêu thương một mình chống đỡ mưa gió, cô rất nhanh làm ra mục tiêu sau này của bản thân.
Vỗ vỗ bờ vai đã gầy đi không ít, Flora nói:
- Yên tâm, có chị ở đây rồi, không ai có thể bắt nạt em nữa.
Leo đeo lại mắt kính, khẽ lắc đầu thở dài, thứ khó trả nhất chính là nợ tình cảm.

Khi ngồi lên xe rời đi, tâm trạng mọi người đã ổn định lại, sự nghiêm túc hiện rõ trên mặt từng người khi nói tới nhiệm vụ lần này. Bọn họ, không phải đang đi thăm người thân.

Leo gõ ngón tay nói:
- Lần này chúng ta còn có Stranger nữa, nhưng mà hắn hành tung không rõ, chỉ nói sẽ có mặt khi tới thời điểm cần thiết. Tên này … mẹ kiếp, chỉ thích thần thần bí bí. Không bàn bạc với nhau lấy cái quái gì mà tác chiến.
Doris đá hắn rồi mắng:
- Anh ta đang làm nhiệm vụ sâu dưới cả ngàn mét đất, muốn đi là đi như tên rỗi hơi có dăm ba cái kịch bản cần bấm máy như anh sao?
Leo mặt mũi đau khổ:
- Vợ ơi, tiền anh kiếm còn không phải cho ăn tiêu xài sao? Ba cái kịch bản chính là tiền nửa năm tới đó.
Doris bĩu môi không thèm quan tâm hắn kiếm tiền bằng cách nào.
- Anh ấy chịu tới là tốt rồi. Chị Flora, chị có cảm thấy gì không?
Flora gật đầu:
- Từ lúc tới đây, liên kết với Rivi trở lên mạnh hơn nhiều.
Nhìn theo hướng chỉ tay của cô, Vân Tú nhíu mày:
- Là hướng Đông? Tại sao lại là hướng đó?
Leo có chút phản ứng chậm:
- Tại sao không thể là hướng Đông?
Flora giải thích:
- Đấy là hướng ra biển. Dựa theo phán đoán về khoảng cách, nhiều khả năng đúng là ở ngoài khơi thật. Nơi đó đang rất hỗn loạn.
Leo nhớ ra gần đây có xem tin tức thời sự, liền nói:
- Chiến sự biển Đông sao?
Vân Tú lắc đầu:
- Chưa tới mức là chiến sự, nhưng chỉ cần có tiếng súng nổ ra thì lập tức sẽ thành. Bọn chúng muốn c·hiến t·ranh nổ ra ư?
Flora trầm tư:
- Dùng sự n·hạy c·ảm của chính trị để tạo ra vùng an toàn cho việc tiến hành dự án? Chúng biết sự lo ngại của DE, của Thịnh Thế nên cố tình chọn địa điểm này? Hay đơn thuần chỉ là một sự di chuyển trung gian tới một địa phương bí mật nào khác?
Cả nhóm cảm thấy đây đã không phải là một vấn đề đơn giản, đúng vậy, ngay từ đầu nó đã chẳng dễ dàng, nhưng ai mà nghĩ được bọn chúng lại chọn một phương hướng di chuyển khốn kiếp như thế? Quân ta ném chuột sợ vỡ bình, tình thế thực sự tiến thoái lưỡng nan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.