Chương 93: Hạ Minh Nguyệt Không Đơn Giản
Hạ Minh Nguyệt sợ Vân Tú suy nghĩ bồng bột nên cố ý nhắc nhở:
- Hai dự án đó là dự án hạch tâm của Sói Xám suốt 10 năm, chúng tuyệt đối đã truy tìm các điều kiện để hồi sinh rất tỉ mỉ. Lần này, hai đứa trẻ b·ị b·ắt đi rất có thể là kẻ địch đã nhìn ra điểm đặc biệt của chúng.
Vân Tú nắm chặt tay, nhìn thẳng vào mắt đối phương, cô kiên quyết nói:
- Như vậy thì sao? Tôi nhất định phải đưa hai đứa trẻ về, dù có phải trả giá thế nào đi chăng nữa. Rivi chẳng khác nào em gái của tôi, tôi không thể để nó xảy ra chuyện được.
Hạ Minh Nguyệt muốn nói lại thôi, về mặt tính cách cứng không thể mềm này của Vân Tú khiến cô nhớ tới tên khốn nào đó. Cô chỉ biết thở dài lắc đầu:
- Người dân ngoài kia không ai biết được những việc chúng ta làm có bao nhiêu nguy hiểm. Đôi khi, tôi thực mong có một cuộc sống bình thường.
Vân Tú không có ý kiến, còn nhớ ngày đó anh đã hỏi cô, nếu muốn gia nhập tổ chức sẽ mất đi cuộc sống yên bình của những người bình thường, nhưng khi đó, cô thực sự đã quá chán ghét những thứ lặp đi lặp lại của một người dân sáng cắp cặp đi tối cắp cặp về rồi.
Bây giờ, vẫn như thế. Chỉ khác ở chỗ, cô không còn có anh ở bên cạnh bảo vệ, che chở, đưa ra cách giải quyết. Nhưng cô không vì thế mà sợ hãi, suy sụp, không có anh, cô vẫn có những người thân yêu, có gia đình cần được bảo vệ.
Vân Tú đứng dậy xoay người đi, trước khi ra cửa cô bước chậm lại rồi nói:
- Lần này tôi nợ cô một ân tình. Tuy vậy, với điều kiện của cô, hoàn toàn có thể tìm được một người đàn ông tốt.
Hạ Minh Nguyệt lập tức hiểu ý Vân Tú. Đúng thế, có người vợ nào sẵn sàng chia sẽ chồng mình cho người phụ nữ khác chứ. Ân tình kia cô ấy sẽ trả nhưng chắc chắn chồng mình sẽ không đem ra trao đổi.
- Tôi chỉ thích đàn ông xấu xa. Mà kẻ xấu xa nhất tôi đã tìm được rồi.
Cô uống hết ly rượu vang đỏ rồi bật cười vũ mị.
Vân Tú lắc đầu, cô không thừa hơi đi làm mấy chuyện không thể cải biến. Cấm đoán ư? Phàm là thứ gì càng cấm người ta càng muốn sai phạm. Đến đánh ả ta? Mình còn vừa nhận một ân tình lại quay sang trở mặt, điều ấy cô không làm được. Hơn nữa, đã hai năm rồi, tung tích của anh một chút cũng chẳng có, vậy mà cô ta vẫn đợi tới bây giờ, còn tìm cách đặt điều kiện với mình, cô ta dù không nói nhưng tất cả đã chứng tỏ cô ta không dễ dàng từ bỏ.
Chỉ tiếc là lần này không thể biết được vị trí của nơi tiến hành dự án, công cuộc tìm kiếm sợ rằng không phải trong nhất thời có được kết quả như mong muốn.
Đây là dự án trọng tâm của bọn chúng, lần này muốn từ đó cứu người ra chỉ sợ sẽ là một trận chiến ác liệt. Đối phương có lợi thế sân nhà, có số lượng áp đảo, quân lực từng thành viên không kém hơn... Vân tú cảm thấy mình nên về bàn bạc lại với những người khác, đồng thời, nhân cơ hội này một lần chấn chỉnh lại toàn bộ hệ thống tổ chức.
Dragon’s Eyes không phải là một cái ổ chuột.
...
Tinh tong!
Khi Hạ Minh Nguyệt đang vui vẻ rửa chén đĩa thì tiếng chuông cửa chợt vang lên. Nhìn qua màn hình bảo an, chân mày khẽ giật giật nhưng cô vẫn bấm nút mở cửa.
- Chị!
Nghe tiếng gọi, cô quay lại gật đầu với mọi người rồi nhìn Hạ Phá Quân như đợi hắn giải thích về chuyến ghé thăm này.
Không thấy chị mình mời ngồi, Hạ Phá Quân gãi gãi mũi rồi ra hiệu cho lũ bạn cứ ngồi xuống, hắn đi gần tới rồi ghé vào tai chị thì thầm.
Minh Nguyệt khi biết đứa em trai miệng rộng đã nói thân phận của Dương Tuấn Vũ thì trừng mắt tức giận.
Hạ Phá Quân vội vàng xua tay phân bua:
- Không như chị nghĩ đâu. Bọn em chỉ quan tâm tới tung tích của cậu ta. Chị, chị vừa nói chuyện với người phụ nữ đó, có thế tiết lộ một chút tin tức được không?
Minh Nguyệt cốc đầu đứa em.
“Nó nói thế người ta nghe được còn không phải nghĩ chị mày quan tâm tới chồng của người ta sao. Mặc dù đúng là thế nhưng chuyện này có gì mà vẻ vang. Còn dẫn cả đám bạn tới chẳng khác gì bắt gian tại trận. Thằng nhóc này ... không nghĩ gì tới bảo vệ nhân cách cho bà chị nó sao?”
Hạ Phá Quân thấy ánh mắt trách cứ của chị họ thì lập tức nghĩ ra cái gì, hắn cười hề hề để đè sự lúng túng xuống, nhưng chân vẫn như cũ mọc rễ tại chỗ, tỏ ý “nếu chị không nói bọn em sẽ không đi”.
Hạ Minh Nguyệt bất lực vuốt mặt rồi ảo não nói:
- Không có. Cô ta cũng chẳng biết cậu ta đang ở đâu.
“Không thấy chị đang buồn thối ruột sao?”
Câu sau đương nhiên cô không nói ra, nhưng ngữ khí đã biểu hiện rõ ràng.
Nghe chị họ của Phá Quân nói vậy, đám bạn thở dài buồn bã rồi lục tục đứng dậy chuẩn bị rời đi.
- Chào chị, em đi đây.
Hạ Phá Quân nhanh chóng định đánh bài chuồn, chỉ là ... không có cái gì là miễn phí.
- Tối về hoàn thành báo cáo tháng 12, hạn cuối 12 giờ đêm nay. Nếu không làm xong ...
Rắc rắc!
Nghe tiếng bẻ khớp tay của cô, cả đám ném cho bạn mình một ánh nhìn đầy thương cảm.
- Cái này ...
Hạ Phá Quân mặt mũi đau khổ định than thở.
- Không có thương lượng. Một là làm xong, hai là mai xách quần áo biến ra khỏi nhà.
- Được rồi, coi như chị lợi hại.
- Phương Thảo, em để ý nó cho kĩ, chị vừa thấy mấy ngày trước tài khoản báo về thiếu 100 triệu. Đừng để tới lúc người ta dẫn cả trâu cả nghé tới nhà đòi tiền nuôi dưỡng.
Phương Thảo nghe vậy nụ cười rạng ngời chợt tắt, cô cảm thấy đã thật lâu chồng mình không được thư giãn gân cốt rồi.
Nhìn nụ cười tươi sáng nhưng cất giấu bên dưới là hầm chông bén nhọn, Hạ Phá Quân thầm kêu khổ, hắn ném cho chị họ ánh mắt bi thương rồi lững thững rời đi.
- Này!
Mấy đứa vừa đi tới cửa nghe thấy vậy sống lưng không khỏi lạnh đi, lúc quay mặt về phía người đó, nụ cười trên môi trở nên có chút gượng gạo.
Hạ Minh Nguyệt nhìn phản ứng của đám trẻ thì bật cười:
- Chị không đáng sợ vậy chứ? Được rồi. Dự án mở rộng xưởng lắp ráp điện thoại có phương hướng rất khá, công ty Hạ Quân sẽ chấp nhận đầu tư vào dự án này, tỉ lệ ăn chia 50-50. Nếu không muốn thì có thể bàn bạc lại trong buổi gặp mặt cao tầng của hai bên, mấy đứa về thảo luận đưa ra điều khoản hợp đồng đi. Nhớ kỹ! Trong kinh doanh không có cái gọi là may mắn, mọi thứ đều phải dựa vào bản lĩnh mới hi vọng đi được xa hơn.
Thịnh Thế lớn mạnh tới như vậy, kẻ đó rất có bản lĩnh, mà Vân Tú càng có tài năng rất đáng để học hỏi. Mấy đứa là bạn bè, đừng có để hắn bỏ xa cả vạn dặm chứ. Người với người sao lại khác biệt lớn như vậy.
Cả đám nghe vậy liền cảm thấy tài năng bản thân, nỗ lực của tập thể bị xem nhẹ. Nhưng không ai phản đối, kẻ đó mà chị ta nhắc tới thực sự rất kinh khủng, tuy vậy, bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Nghĩ lại thành công từ mấy bản hợp đồng sang tay công nghệ chế tạo điện thoại cũ vừa đạt được năm vừa rồi, vốn là điểm mà cả bọn đã rất phấn khích, thì giờ này cả bọn chợt thấy bản thân vô dụng. Mới có chút đó mà đã hài lòng, đã thoải mái rồi.
“Công nghệ thay đổi từng giây, không nắm bắt sẽ chỉ mãi là kẻ lạc hậu!”
Kẻ đó, đang đứng ở đỉnh cao danh vọng, sở hữu tập đoàn nghìn tỉ đô la, nhưng, người ta chưa bao giờ hết nỗ lực. Bọn họ ngay một đồng lãi còn chưa có. Vui mừng ư?
Ai cũng cảm thấy cổ họng khô khốc, mặt mũi đỏ lên vì xấu hổ.
Thu hết cảnh này vào trong mắt, Hạ Minh Nguyệt nhếch môi cười rồi lắc lắc tay:
- Đi thong thả.
- Cảm ơn chị!
Đám Ngô Phúc Vinh nghiêm túc cúi đầu rồi dứt khoát rời đi.
“Phá Quân tuy ngốc nhưng ít nhất nó cũng biết chọn bạn mà chơi.”
Minh Nguyệt gật gù hài lòng.
“Một đám nhóc 22 tuổi, có thể dứt khoát mở công ty, kêu gọi vốn và ký kết được vài bản hợp đồng, cũng thú vị đấy.”
Ngay khi những vị khách rời đi, một con chim nhỏ từ ngoài bay qua cửa sổ vào, thuần thục đậu trên vai của Hạ Minh Nguyệt. Cô quay sang vuốt vuốt bộ lông hai màu trắng đỏ của nó, ánh mắt chợt trở lên ưu thương, bờ môi mềm mại khẽ lẩm bẩm:
- Cậu đang ở Zero ư? Nhớ cẩn thận đấy. Có lẽ ... tôi không nên kéo cậu đi buổi tiệc hội đó. Thời gian chỉ sợ không còn nhiều, mọi thứ nơi này, thực sự sắp hỗn loạn rồi. Tôi ... có nên nói với vợ cậu không?
Hạ Minh Nguyệt thở dài lâm vào trầm tư.