Ngay khi nói ra những lời ấy, Lận Cảnh đã có chút không yên lòng, không chắc rằng với tình trạng bị thương và trúng độc như thế này Quý An Lê sẽ nghĩ gì về anh?
Ban đầu anh không muốn nói vì sợ đối phương nhìn thấy sẽ hoảng sợ, nhưng giờ nghĩ lại liệu việc giấu giếm có đúng không? Đặc biệt khi nhìn thấy Quý An Lê cúi đầu đi tới đi lui, trái tim anh cũng không hiểu sao treo lơ lửng.
Chẳng mấy chốc Quý An Lê dừng lại, Lận Cảnh theo bản năng nhìn về phía cậu chờ đợi phán quyết, nhưng khoảnh khắc tiếp theo anh sững người.
Có phải anh nghe nhầm không? Vừa rồi Quý An Lê thực sự nói đến việc đăng ký kết hôn phải không? Nhưng làm sao từ chủ đề vết thương không thể lành do độc tố lại đột nhiên nhảy sang chuyện đăng ký kết hôn được?
Giữa hai việc này có mối liên hệ gì không? Sao lại đột nhiên muốn đi đăng ký kết hôn?
Quý An Lê tưởng Lận Cảnh không nghe rõ, lại nhắc lại một lần nữa:
"Ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn, tuy thời gian hơi gấp một chút nhưng anh xem tám ngày là trong vòng mười ngày, ba ngày cũng là trong vòng mười ngày, có gì khác nhau đâu phải không?"
Lận Cảnh bị cậu nói đến mức trong thoáng chốc thật sự thấy có lý, có lẽ vì ánh mắt đối phương quá mức nghiêm túc, như thể đây thực sự là điều đúng đắn, anh hoang mang lẩm bẩm:
"Thật... sao?"
Khi Lận Cảnh trở về biệt thự ngoại ô đã là nửa đêm, đến giờ đầu óc anh vẫn còn mơ hồ, vào đến phòng khách cũng không bật đèn, ngồi trên sofa rất lâu vẫn không hiểu nổi sao mình lại đồng ý?
Suốt đường về anh đều có cảm giác không thực, ngồi trong góc tối của sofa, chỉ chăm chú nhìn về một điểm phía trước.
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ kính, bóng cây rải rác cùng với bóng đổ của đồ đạc chồng chéo lên nhau, một lúc thật không dễ nhìn thấy một bóng người đang co ro ở đó.
Manfred nửa đêm khát nước từ phòng cuối tầng một đi khập khiễng đến máy nước uống cạnh cửa sổ kính rót một cốc nước lớn, một tay kẹp nạng để chống đỡ, một tay cầm cốc nước vén băng gạc trên mặt, để lộ miệng uống ừng ực một ngụm lớn.
Nước lạnh trôi xuống cổ họng khô khát, khiến hắn thấy thoải mái cả người, không nhịn được lại uống thêm một ngụm lớn nữa, thoáng nhìn sang bên, đột nhiên thoáng thấy một bóng người đang ngồi im lặng ở đó, hoảng đến nỗi phụt một cái phun hết nước ra ngoài.
Ngay sau đó điên cuồng đấm ngực ho sặc sụa: "Anh... anh anh..."
Manfred còn chưa kịp nói hết câu "anh là ai" đã đến bên miệng, mượn ánh trăng nhìn kỹ, sao lại giống sếp thế này? Bật đèn lên với một tiếng "bụp", xác nhận đúng là sếp thật, liền cảm thấy cả người không ổn chút nào:
" Sếp! nửa đêm không ngủ ngồi đây làm gì vậy?"
Không biết... người dọa có thể dọa ra chuyện không?
Manfred hoàn hồn thấy có gì đó không đúng, có thể khiến sếp nhà mình thất thần như vậy, rất có thể là vì tình, không lẽ tiểu Quý tiên sinh hối hận rồi? Đá sếp? Nên sếp mới nửa đêm ngồi đây một mình chữa thương tình?
Manfred càng nghĩ càng thấy có lý, không uống nước nữa phấn chấn tinh thần đi đến bên ghế đơn, ân cần khuyên nhủ :
"Sếp phải nghĩ thoáng một chút, dù tiểu Quý tiên sinh có đổi ý cũng là điều có thể hiểu được, dù sao chúng ta cũng quá cứng nhắc, bình thường cũng không biết ngọt ngào lãng mạn nên bị chê là điều dễ hiểu mà."
Lận Cảnh liếc hắn một cái ánh mắt sâu xa như muốn nói: Cậu đang nói gì vậy? rồi đáp:
"Cậu nghĩ nhiều rồi."
Manfred kéo dài giọng:
"Sếp đừng ngại, có gì mà không thể thừa nhận? Nếu không phải chữa thương tình nửa đêm ngồi ở đây làm gì?"
Lận Cảnh đáp thẳng thừng:
"Ngày mai sẽ đăng ký kết hôn, tôi đang suy nghĩ nên mặc bộ nào."
Lời nói khiến Manfred đứng hình. Định mở miệng định nói làm sao có thể? Tuy hắn bị bệnh nhưng đầu óc vẫn chưa hỏng, nếu hắn nhớ không nhầm thì không phải là bảy ngày sau sao? Thời gian này còn chưa đến một nửa mà? Nhưng đối diện với biểu cảm nghiêm túc của sếp, Manfred im lặng một lúc sau đó phát ra tiếng hét chói tai:
"Á...a....a!"
Tiếng la khiến Ander đang ngủ bị đánh thức đột ngột, từ phòng tầng hai chạy ra ngoài, vịn lan can hét xuống:
"Đệt mẹ Manfred, mày tốt nhất là có chuyện quan trọng, nếu không đừng hòng yên thân! Nửa đêm không ngủ muốn chết hay gì!"
Manfred chống nạng không biết là phấn khích hay sốc:
"Đừng ngủ nữa có chuyện lớn rồi, ngày mai sếp kết hôn ngủ cái gì nữa mà ngủ?"
Ander ban đầu còn định quay vào phòng, nhưng nghe câu này bước chân khựng lại, mắt đã nhíu lại đến khi nhận ra đối phương nói cái quái gì đột nhiên mở to:
"Đệt mẹ!!"
So với không khí nhộn nhịp đèn đuốc sáng trưng nửa đêm sau đó ở biệt thự ngoại ô, Quý An Lê về đến khách sạn là ngã đầu ngủ luôn.
Sau khi nói ra việc đăng ký kết hôn cậu còn lo Lận Cảnh sẽ thấy quá nhanh mà không đồng ý, lúc đó thời gian tám ngày đã là cậu bịa đặt một hồi mới khiến đối phương đồng ý, ai ngờ Lận Cảnh nghe xong mấy lý lẽ méo mó của cậu lại thực sự đồng ý?
Không biết có phải vì sự đồng ý của Lận Cảnh khiến cậu rất an tâm, đêm nay Quý An Lê ngủ hiếm khi ngon giấc một đêm không mộng mị.
Quý An Lê hôm sau thức dậy lúc bảy giờ, trước tiên tắm rửa một hồi, suy nghĩ rồi lấy ra một bộ sơ mi trắng quần đen đơn giản, ban đầu định ăn mặc trang trọng nhưng lại nghĩ quá long trọng sẽ khiến Lận Cảnh nghĩ mình kết hôn nhanh như vậy thực sự có mục đích không trong sáng, cuối cùng chọn bộ quần áo vừa thích hợp để chụp ảnh lại không quá trang trọng này.
Chỉ là khi vừa ra cửa nhìn thấy ba người không biết đứng từ khi nào đã xếp hàng ngay ngắn bên ngoài thì sững người, ánh mắt đặc biệt dừng lại trên một người trong số đó, quên mất phản ứng trong con ngươi khó giấu vẻ kinh ngạc.
Giải Liệt và hai hộ vệ vẫn là trang phục như trước, quần áo hộ vệ bọc kín mít là những gì cậu đã quen thấy mấy ngày nay, nhưng dáng vẻ của Lận Cảnh đang đối diện cửa phòng khiến cậu khá bất ngờ.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy Lận Cảnh mặc vest, đặc biệt là bộ vest nghiêm chỉnh như thế này, mái tóc đen trước trán được chải gọn ra sau để lộ ngũ quan ưu tú và sống mũi cao thẳng, đôi mắt sắc bén thường ngày lúc này hoàn toàn dịu đi, trung hòa với khí thế và áp lực quanh thân, ngược lại toát lên vẻ trưởng thành thanh lịch ôn hòa.
Quý An Lê chỉ thấy Lận Cảnh mặc qua hai loại quần áo, một là quân phục chính thức còn lại là trang phục nguyên bản của hình thái thứ hai, nhưng Lận Cảnh như thế này lại khác biệt, không hiểu sao trong đầu cậu không nhịn được lóe lên hình ảnh đối phương trong hình thái thứ hai cũng nghiêm chỉnh mặc vest đen sơ mi trắng thắt cà vạt.
Cậu không kiềm được nuốt nước bọt, biết rằng mình đang mải suy nghĩ lan man nhưng không thể rời mắt.
Lận Cảnh vốn khá bình tĩnh, cả đêm qua anh không ngủ lo rằng trang phục hôm nay có phù hợp không. Mặc dù trước đó, Manfred và Ander hai người này còn căng thẳng hơn anh, gấp rút cho người gửi đến đủ loại quần áo cho anh thử hết bộ này đến bộ khác.
Cuối cùng đến lúc sắp ra cửa mới quyết định vẫn mặc vest, dọc đường không ít người nhìn anh chằm chằm cũng không thấy sao, nhưng lúc này bị Quý An Lê nhìn chằm chằm không hiểu sao lại không tự nhiên.
Giải Liệt và Thiên Lượng hai người mắt nhìn thẳng, nhưng trong lòng sự chấn động không nhỏ, đặc biệt là Thiên Lượng tận tâm tận lực giao ca canh gác ở cửa nhìn thấy... Thượng tướng Lận trong bộ vest chỉnh tề thay đổi hoàn toàn hình tượng thường ngày đứng ngay cửa, cú sốc đó không thể nào sốc hơn.
Giải Liệt và Thiên Lượng, hai người nghĩ thầm không trách Quý tiên sinh chọn Thượng tướng Lận, xem kìa mới chỉ là hẹn hò thôi mà đã long trọng nghiêm túc.
Đúng là đàn ông thép thẳng như Thượng tướng Lận, dù có sức mạnh cao ngất trời nhưng khi gặp người trong lòng cũng có thể mềm mại như tơ.
Quý An Lê rốt cuộc cũng lấy lại sự bình tĩnh, ho khan một tiếng khen ngợi:
"Bộ này của anh... rất đẹp."
Lận Cảnh càng thêm không tự nhiên, cũng thấy Quý An Lê hôm nay rất đẹp nhưng anh không nói được lời quá thẳng thắn đành chuyển chủ đề:
"Bây giờ xuất phát chứ?"
Quý An Lê gật đầu, rồi chào Giải Liệt và Thiên Lượng nói với họ hôm nay không cần đi theo. Lận Cảnh trước khi đi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lấy ra vài viên kẹo đưa qua, đợi Giải Liệt và Thiên Lượng ngơ ngác nhận xong bước nhanh theo Quý An Lê đi ra ngoài.
Hai người Giải Liệt sau một lúc mới phản ứng được, nhìn những viên kẹo trong lòng bàn tay, lúc này mới thấy trên mỗi viên đều viết một chữ "Hỷ", hai người mắt càng mở to, có một sự đoán chừng đây không phải... là kẹo cưới chứ? Chẳng lẽ Quý tiên sinh và họ sắp đi đăng ký kết hôn? Nhưng... nhưng mới chỉ là ngày thứ ba thôi mà?
Khi hai người đến nơi đăng ký, còn cách giờ làm việc một lúc, vì hôm nay không phải ngày đặc biệt nên người đến đăng ký không nhiều, họ nhanh chóng nhận được số thứ tự.
Hai người theo quy trình trước tiên đi chụp ảnh, đây là ảnh phải tải lên hệ thống để đăng ký lưu hồ sơ, lúc họ tra ID phía sau cùng lúc cũng sẽ hiển thị thông tin của người bạn đời, bao gồm cả tấm ảnh cưới này của hai người.
Thợ chụp ảnh không ngờ sáng sớm gặp được một cặp có ngoại hình cao như vậy, mắt sáng lên lúc chụp liên tục họ gần nhau một chút
" đúng...đúng... đúng gần nữa một chút..."
Cuối cùng, sau khi chọn tấm ảnh gần nhất, người chụp hào hứng phóng to lên cho hai người xem:
"Thế nào?"
Quý An Lê lúc chụp ảnh còn chưa cảm thấy gì, nhưng khi thấy bức ảnh mà hai người gần như chạm đầu vào nhau, trong ánh mắt cậu bỗng lộ ra vẻ bâng khuâng.
Bức ảnh bắt trọn khoảnh khắc cậu mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt ánh lên sự vui vẻ, còn Lận Cảnh cũng thoáng mỉm cười làm gương mặt anh mềm mại hẳn đi như thể hai người thực sự là một cặp đôi đặc biệt yêu nhau.
Quý An Lê ngẩn ngơ nhìn tấm ảnh này, tối qua khi nói ra việc đăng ký kết hôn, ý nghĩ ban đầu chỉ là muốn sớm đăng ký ràng buộc danh tính của Lận Cảnh để có được nhiệm vụ chạm, đổi điểm lấy dược liệu phối chế thuốc cầm máu vết thương, cậu đăng ký với mục đích đó nên không cảm thấy có gì khác với trước.
Nhưng khoảnh khắc này, lần đầu tiên cậu nhận ra... hình như thật sự có gì đó không còn giống như trước nữa.
Cùng với suy nghĩ này của cậu cũng có Lận Cảnh bên cạnh, anh nhìn bản thân mình trong ảnh, thậm chí không nghĩ rằng mình còn có một mặt tình cảm như vậy, anh lập tức nhìn sang khuôn mặt bên cạnh, trái tim vào lúc này mềm mại và nhẹ nhàng, như thể ngâm mình trong làn nước ấm thoải mái, tự do và thư thái, dần dần chìm đắm trong đó, không thể tự thoát ra.
Nửa tiếng sau, Quý An Lê và Lận Cảnh bước ra khỏi nơi đăng ký, cậu đứng ở cửa không lập tức rời đi, mà chăm chú nhìn dữ liệu danh tính trên vòng tay ID được làm mới, sau khi đăng ký kết hôn phải mười phút mới cập nhật.
Cậu liên tục làm mới, cho đến khi ID phía sau đột nhiên xuất hiện một dấu ngoặc đơn, bên trong hiển thị một ID:
[Bạn đời: Lận Cảnh.]
Đúng lúc này, tiếng hệ thống vang lên trong đầu cậu:
"Chúc mừng ký chủ đã có bạn đời cấp độ 1 hiếm có, nhiệm vụ chạm chính thức mở khóa. Từ giờ, điểm chạm sẽ được nhân 10. Ký chủ có muốn lập tức ràng buộc bạn đời Lận Cảnh không?"
Quý An Lê tò mò:
"Trước tiên, cho tao xem có những nhiệm vụ chạm nào đã."
Ngay sau đó, một bảng nhiệm vụ hiện ra trước mắt, khoảnh khắc nhìn rõ nội dung mô tả trên đó, Quý An Lê không khỏi trợn mắt ngạc nhiên.