Vào Ngày Xem Mắt, Tôi Đã Chọn Nhầm Alpha Mạnh Nhất Tinh Tế

Chương 22: Ràng buộc




Quý An Lê nhìn chằm chằm vào cửa sổ nhiệm vụ trong suốt trước mặt, ngay khi nhìn rõ trong đầu chỉ lóe lên một suy nghĩ: Đây có thực sự là một hệ thống nghiêm túc không?

 

Nó chẳng phải tự xưng là "Hệ thống Y Đức" sao? Hệ thống nghiêm túc nào lại có nhiều nhiệm vụ tiếp xúc đủ loại kỳ quái thế này?

 

Danh sách nhiệm vụ được chia thành ba loại:

 

Loại thứ nhất: nhiệm vụ hằng ngày, nội dung nhiệm vụ cố định mỗi ngày đều giống nhau, có mô tả chi tiết;

 

Loại thứ hai: nhiệm vụ tiếp xúc với bạn đời, những nhiệm vụ này thay đổi mỗi ngày và sẽ làm mới vào lúc nửa đêm;

 

Loại thứ ba: nhiệm vụ hộp mù ngẫu nhiên, được làm mới ngay lập tức, có thể làm mới ngay lập tức bằng cách bấm nút làm mới, nhưng những nhiệm vụ trước đó sẽ biến mất.

 

Trong ba loại, nhiệm vụ hằng ngày là dễ làm nhất nên điểm chạm cũng không nhiều, nhưng tích lũy theo thời gian cũng sẽ là một khoản không nhỏ. Nhiệm vụ tiếp xúc với bạn đời thì thân mật hơn, nên điểm chạm cũng cao hơn. Loại thứ ba là ngẫu nhiên, có nhiệm vụ cho điểm cao, có nhiệm vụ cho điểm thấp... Nhưng chính nội dung của loại nhiệm vụ thứ nhất tưởng chừng bình thường này khiến Quý An Lê đỏ mặt, Nhiệm vụ gì thế này? Thật là  xấu hổ! Ai mà làm nổi chứ?

 

Quý An Lê mở to mắt nhìn cột nhiệm vụ hằng ngày, nhiệm vụ đầu tiên là:

 

[Nụ hôn chào buổi sáng, kèm theo dòng chú thích nhỏ ghi rõ: Tặng bạn đời vẫn còn chìm trong giấc ngủ một nụ hôn để bắt đầu ngày mới tươi đẹp. (Điểm chạm X1)]

 

Nhiệm vụ thứ hai là:

 

[Biểu lộ tình yêu, yêu cầu nói một câu ngọt ngào với bạn đời của bạn. (Điểm chạm X2)]

 

Quý An Lê lướt qua từng nhiệm vụ, dần dần cảm thấy tê liệt, nhất là khi thấy các nhiệm vụ như Chủ động hônNụ hôn chúc ngủ ngon, Cái ôm yêu thương,... khiến cậu gần như không còn nhận ra chữ "hôn" là gì nữa.

 

Hệ thống tử tế nào mà lại có những nhiệm vụ hằng ngày kiểu này? Nó có thực sự nghiêm túc không vậy? Sao không đổi tên thành 100 Nhiệm Vụ Tình Ái Cho Bạn Đời luôn đi?

 

Nhiệm vụ hằng ngày đã khiến Quý An Lê đỏ mặt, nhưng đến loại nhiệm vụ tiếp xúc với bạn đời, chỉ riêng cái tên của nhiệm vụ thôi đã khiến người ta đỏ bừng cả mặt. Cậu không thể nhịn được, liền hỏi hệ thống trong đầu:

 

"Hệ thống, các nhiệm vụ này làm sao để hoàn thành đây?"

 

Hệ thống nhanh chóng trả lời:

 

"Làm thế nào á? Thì làm theo yêu cầu từng cái một chứ sao. Còn sao không nghiêm túc? Có cặp bạn đời nào nghiêm túc trước người yêu đâu? Nếu cậu đặt mình vào trạng thái bình thường của cặp bạn đời yêu thương nhau mà xem thì có phải rất hoàn hảo không?"

 

Quý An Lê im lặng: Hoàn hảo hãy không thì cậu không biết, nhưng vấn đề là... cậu và Lận Cảnh chỉ là kết hôn vì mục đích liên hôn, không phải kiểu quan hệ bạn đời thật sự. Hơn nữa, cái này... thực sự có phù hợp để làm với Lận Cảnh không?

 

Nếu sáng hôm sau , sau đêm tân hôn cậu đột nhiên nói một câu tình cảm, rồi còn cho một nụ hôn chào buổi sáng, người bạn đời mới nhậm chức này không lập tức khăn gói chạy mất sao? Chắc chắn sẽ nghĩ mình bị lừa, cậu không phải muốn giải độc cho anh ấy, mà đơn thuần là thèm muốn Lận Cảnh phải không?

 

Quý An Lê lại nhìn vào bảng nhiệm vụ với điểm chạm: Nụ hôn chào buổi sáng chỉ có 1 điểm chạm thôi sao? Nhiệm vụ này khó như thế mà chỉ được 1 điểm thôi á?

 

Bao nhiêu nhiệm vụ hàng ngày này cộng lại làm hết cũng không đến một trăm phải không?

 

Hệ thống trả lời: " Cậu hãy áp dụng mức x10 cho điểm chạm dành cho bạn đời hiếm cấp 1 xem sẽ thế nào?"

 

Quý An Lê tính toán một chút, tâm trạng trở nên tốt hơn nhiều, nhìn lại các nhiệm vụ hằng ngày bây giờ thấy chúng như những điểm trị liệu dễ dàng đạt được. Sau khi x10, cậu có được cả mấy trăm điểm. Cậu nhớ lại lần mình phải tiêu hao bao nhiêu trị liệu lực để cứu Ander khỏi cơn bạo loạn tinh thần chỉ để đổi lấy 10 điểm trị liệu thôi.

 

Nuốt khan một cái, Quý An Lê đấu tranh nội tâm một lúc, cuối cùng quyết định không nghĩ nữa. Dù sao thì những nhiệm vụ này đến tối mới thực hiện, giờ tiếp tục nhìn nữa chắc Lận Cảnh sẽ nghi ngờ mất.

 

Quả nhiên, Lận Cảnh nhận thấy Quý An Lê có gì đó không đúng. Cả hai vừa bước ra khỏi văn phòng đăng ký, Quý An Lê lại cứ đứng bất động, nhìn chằm chằm vào danh tính trên ID của mình, đặc biệt là phần thông tin ràng buộc với bạn đời.

 

Lúc đầu, Lận Cảnh nghĩ Quý An Lê chỉ đang tò mò, nhưng càng nhìn anh càng thấy biểu cảm của Quý An Lê kỳ quái, dường như có gì đó không hài lòng với danh tính mới này.

 

Đúng lúc đó, biểu cảm phức tạp của Quý An Lê bỗng lóe lên một tia sáng, khiến Lận Cảnh bị thu hút đến không thể dời mắt. Anh thầm nghĩ: Rốt cuộc cậu ấy đang nghĩ gì?

 

"Cậu..." Lận Cảnh do dự cất lời, nhưng vừa mở miệng thì lại không biết nên nói gì.

 

Quý An Lê lập tức nắm lấy tay anh:

 

"Thật không ngờ lại hoàn thành thủ tục nhanh như vậy, chúng ta thật may mắn đấy."

 

Nhưng trong lòng, cậu sốt ruột giục hệ thống: "Nhanh lên! Đã ràng buộc xong chưa? Thật sự phải nắm tay người ta như thế này hả? Nếu không làm nhanh, tao sẽ không giữ được diễn xuất nữa đâu!"

 

Cậu  thực sự sợ nếu không tìm một lý do, mình chưa kịp nắm tay Lận Cảnh đã tránh né, lúc đó cậu phải giữ thể diện thế nào?

 

Có vẻ như Lận Cảnh cũng bị câu nói của cậu làm cho tin tưởng, hoặc nghĩ rằng bị nắm tay cũng không sao, nên anh nghiêm túc trả lời:

 

"Ừ... khá là may mắn thật."

 

Nghe thấy trong đầu thông báo: Ràng buộc thành công, Quý An Lê mới buông tay ra tâm trạng tốt hơn hẳn. Đêm nay phải tìm cách hoàn thành càng nhiều nhiệm vụ càng tốt, nhưng nhất định không để Lận Cảnh phát hiện.

 

Sau khi cả hai ăn trưa, họ đi chọn đồ nội thất và robot quản gia. Đợi mọi thứ được người chuyên môn giao đến nhà đã là chiều tối.

 

Quý An Lê và Lận Cảnh chia nhau ra để thu dọn đồ đạc, ban đầu không nghĩ sẽ đăng ký kết hôn nhanh như vậy, nên tạm thời một người ở khách sạn một người ở biệt thự ngoại ô.

 

Hôm nay là đêm tân hôn, trong bữa ăn Quý An Lê khéo léo đề nghị:

 

"Thượng tướng Lận, giờ chúng ta đã là bạn đời hợp pháp, lại vừa có thông báo chính thức trên mạng, mọi người cũng sẽ biết chúng ta đã kết hôn. Nếu tiếp tục sống riêng sẽ khiến mọi người nghĩ rằng chúng ta không hòa hợp như vậy không ổn. Anh thấy sao, tối nay chúng ta dọn vào sống chung trong căn nhà mới này?"

 

Lận Cảnh hơi không quen ở cùng người khác, nhưng với Quý An Lê thì khác. Cậu ấy là người đã chấp nhận liên hôn vì anh nên việc này hoàn toàn hợp lý:

 

"Được, nghe theo cậu."

 

Hai người nhanh chóng đạt được thỏa thuận và quay về thu dọn đồ.

 

Quý An Lê rời khỏi nhà họ Quý vốn cũng không mang nhiều đồ, chỉ vài bộ quần áo và một chiếc vali. Sau khi xong việc, cậu cũng thông báo với Giải Liệt  về kế hoạch chuyển sang biệt thự bên cạnh.

 

Giải Liệt và những người khác đoán được việc trong ngày cuối cùng cũng có được câu trả lời chắc chắn, thở phào nhẹ nhõm. Quý tiên sinh và Thượng tướng Lận quả nhiên đã đi đăng ký kết hôn, tuy nói là quá nhanh nhưng chuyện này là việc của hai vợ chồng người ta, họ chỉ là vệ sĩ không nên nhiều lời, rất nhanh sau khi báo cáo lên cấp trên liền đi theo đến khu biệt thự không xa.

 

Khi đến nơi, Lận Cảnh đã đến trước, Manfred và Ander vốn muốn đến chúc mừng, nhưng hai người một người còn đang dưỡng thương một người còn đang dưỡng bệnh, để tránh ra ngoài lại xảy ra chuyện trên đường nên dứt khoát để Lận Cảnh chuyển lời chúc mừng của họ.

 

Quý An Lê trước tiên đến biệt thự bên cạnh giao chìa khóa và những thứ đã mua sắm cùng robot quản gia dặn dò một lúc, sau đó mới quay lại bên cạnh, mở cửa ra liền thấy Lận Cảnh đã đến từ lâu, đang tháo bỏ áo vest và lắp ráp robot quản gia. 

 

Nghe thấy động tĩnh Lận cảnh quay đầu nhìn qua, chỉ vào những linh kiện trong tay:

 

"Cậu đi xem trước thích phòng nào, bên này tôi sẽ xong ngay."

 

Quý An Lê vừa vào thì thấy cảnh đó, không kiềm được ánh mắt bị hút vào cánh tay rắn chắc lộ ra từ ống tay áo xắn lên của Lận Cảnh. Tuy cậu đã từng sờ cổ tay của Lận Cảnh ở dạng người, cũng sờ qua dạng thứ hai của anh ấy, nhưng cậu chưa từng thấy bộ dạng này của Lận Cảnh, lần đầu tiên nhận ra sự khác biệt thể chất rõ rệt giữa AO.

 

Quý An Lê nén xuống cảm giác rung động, nói:

 

"Tôi thích phòng nào anh chưa chắc đã thích, tôi đợi anh lắp ráp xong chúng ta cùng đi chọn."

 

Lận Cảnh động tác khựng lại ngẩn người, vì quá bất ngờ nên lại quay đầu nhìn có phải ý giống như anh ta đang nghĩ không? Nhưng họ không phải là bạn đời thật sự, cũng phải... ở cùng nhau sao? Anh ta muốn hỏi, nhưng Quý An Lê đã nói vậy, nếu anh ta hỏi ra liệu có khiến đối phương nghĩ rằng mình không muốn ở cùng phòng với cậu ấy không?

 

Thêm vào đó Quý An Lê nói quá thẳng thắn, một lúc Lận Cảnh cảm thấy chắc là vấn đề của mình.

 

Anh ta chưa từng thấy các cặp bạn đời khác ở chung như thế nào, huống chi là những cặp bạn đời như họ chỉ đơn thuần kết hôn sắp đặt không có tình cảm thì ở chung ra sao.

 

Lúc này nghe Quý An Lê nói vậy, còn tưởng đây mới là bình thường, cho dù không bình thường, thì cũng nên là để chuẩn bị trước cho việc mất kiểm soát trong kỳ ph át tình cần có người đồng hành, Lận Cảnh nghĩ đến đây liền đáp:

 

"Được, cậu đợi tôi một chút."

 

Quý An Lê" ừm"một tiếng, không dám nói thêm gì.

 

Vừa rồi nói ra thật sự sợ Lận cảnh sẽ hỏi nhiều, lúc đó cậu đã nghĩ sẵn cách để lừa Lận Cảnh, nhưng nghĩ ra là một chuyện thật sự phải tiếp tục lừa người ta, thực ra cậu vẫn không muốn lắm.

 

Lận Cảnh không hỏi, cậu cảm thấy thoải mái hơn một chút dứt khoát đi qua, ngồi xổm đối diện Lận Cảnh nhìn động tác rất nhanh của anh khi kết hợp những bộ phận máy móc phức tạp lại với nhau.

 

Lận Cảnh không ngẩng đầu, nhưng khóe mắt vẫn có thể thấy người xuất hiện trước mắt, suýt nữa không nhịn được lắp sai một linh kiện, may mà nhanh chóng bình tĩnh lại, đợi robot khởi động ghi nhận mống mắt của hai người, để nó tự mình bắt đầu dọn dẹp tầng dưới.

 

Sau khi hoàn thành xong mọi việc, cả hai lên tầng và chọn phòng, mỗi phòng bài trí đều gần giống nhau, cuối cùng chọn phòng ngủ chính có phòng lớn nhất với cửa sổ sát đất lớn và một phòng tắm lớn.

 

Quý An Lê đặt quần áo mang theo vào phòng thay đồ, cố ý để lại một nửa cho Lận Cảnh.

 

Khi Lận Cảnh nhìn thấy, đáy mắt không tự chủ mang theo nụ cười mà chính anh cũng không phát hiện, từng cái xếp ngay ngắn nhìn quần áo hoàn toàn khác nhau của hai người, trái tim cứ treo lơ lửng cả ngày cuối cùng cũng rơi xuống đất vào khoảnh khắc này, giơ tay muốn chạm vào những bộ quần áo xa lạ, đến gần lại đột nhiên thu ngón tay lại bừng tỉnh cảm thấy hành động mạo muội của mình không thích hợp.

 

Anh phát hiện mình hơi tham lam, từ sự thiên vị ban đầu của Quý An Lê đến bây giờ lại sinh ra mong muốn thực sự hòa nhập vào cuộc sống của đối phương.

 

Bên Kia, sau khi xếp đồ vào phòng thay đồ Quý An Lê vào phòng tắm và nhìn bản thân trong gương, vừa đánh răng vừa mở bảng nhiệm vụ của hệ thống. Trời đã tối, đến 0 giờ nhiều nhiệm vụ sẽ được làm mới, đặc biệt là loại nhiệm vụ thứ 2  tiếp xúc với bạn đời mỗi ngày đều khác nhau.

 

Nếu đợi một lát nữa làm mới, cậu cứ có cảm giác những giá trị chạm này cứ thế tuột khỏi tay, nên tối nay thế nào cũng phải khai màn tốt đẹp mở hàng trước đã.

 

Quý An Lê nhìn thấy nhiệm vụ tiếp xúc bạn đời đầu tiên là: Gối đầu sát bên phần thưởng X5 điểm chạm.

 

Quý An Lê di chuyển ánh mắt xuống dưới, rơi vào mấy nhiệm vụ tiếp theo, nào là Ôm eo, Vuốt v e tai nhau, Chạm chân ... càng nhìn, cậu càng thấy nếu làm như vậy với Lận Cảnh chắc chắn sẽ bị cho là quấy rối.

 

Nhưng đột nhiên, Quý An Lê dừng lại mắt lóe lên nghĩ thầm: Nếu trong hình thái thứ hai thì... đây có còn là quấy rối không nhỉ?

 

Sau khi nhìn qua các nhiệm vụ tiếp xúc với bạn đời, Quý An Lê đột nhiên nghĩ đến hình thái thứ hai của Lận Cảnh hình ảnh một con sói tuyết to lớn với bộ lông mềm mại và uy dũng. Nếu ở hình thái đó, thì việc ôm ấp vuốt v e có thể xem là hành động thân mật tự nhiên. Nghĩ tới đây, Quý An Lê chợt thấy yên tâm hơn nhiều.

 

Khi trở lại phòng ngủ, cậu quyết định thử đề xuất với Lận Cảnh:

 

"Thượng tướng Lận, anh có thể chuyển sang hình thái thứ hai không? Tôi... tôi muốn thử cảm giác vuốt lông của anh một lần xem thế nào."

 

Lận Cảnh thoáng ngạc nhiên, cảm thấy yêu cầu này có phần hơi kỳ lạ. Tuy nhiên, anh cũng không thể từ chối thẳng thừng, bởi đối với một trị liệu sư cấp cao như Quý An Lê, việc tiếp xúc và kiểm tra sức khỏe thể chất cho bạn đời là điều hoàn toàn hợp lý. Hơn nữa, khi thấy ánh mắt chờ mong của Quý An Lê, anh khẽ thở dài rồi từ từ chuyển đổi sang hình dạng sói tuyết.

 

Khi Lận Cảnh hoàn toàn biến hình, Quý An Lê kinh ngạc và thích thú nhìn con sói tuyết trước mặt. Bộ lông trắng muốt phủ kín cơ thể to lớn khiến cậu không thể kiềm chế, lập tức tiến tới gần và đưa tay chạm nhẹ vào lông ở cổ. Cảm giác mềm mại, mượt mà khiến cậu cảm thấy như đang chìm đắm trong một cơn mơ.

 

Quý An Lê nhẹ nhàng xoa lông, bắt đầu từ đầu vuốt xuống tới lưng. Chú sói tuyết không động đậy chỉ đứng yên để mặc cậu vuốt v e, đôi mắt sói trong hình thái trầm tĩnh và tin tưởng, như thể việc cho phép người khác chạm vào mình là một sự tín nhiệm hiếm có.

 

Sau một lúc, Lận Cảnh mới lên tiếng với giọng bình thản nhưng có chút xấu hổ:

 

"Đủ chưa?"

 

Quý An Lê như bừng tỉnh, rút tay lại một cách vội vàng nhận ra mình có lẽ đã hơi quá đà. Cậu nhẹ giọng:

 

"Xin lỗi, chỉ là tôi thật sự quá thích hình thái này của anh."

 

Lận Cảnh không đáp, nhưng đôi mắt sói dịu xuống, dường như anh ấy cũng không thấy phiền lòng. Ngược lại, khi thấy sự thích thú của Quý An Lê, anh bỗng cảm thấy những hành động thân mật này trở nên dễ chịu và tự nhiên hơn.

 

Buổi tối hôm đó, khi nhiệm vụ hệ thống cập nhật lại, Quý An Lê hoàn thành một vài nhiệm vụ chạm nhẹ và tích lũy được điểm chạm đáng kể mà không làm Lận Cảnh phát hiện ra mục đích thật sự. Cậu cảm thấy hài lòng và thầm nghĩ: Có lẽ việc hoàn thành nhiệm vụ với Lận Cảnh sẽ không khó khăn như mình tưởng.

 

Vậy là buổi tối đầu tiên của hai người trong căn nhà chung đã trôi qua một cách yên bình, với những cảm giác mới mẻ mà cả hai đều chưa từng trải qua trước đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.