Vào Ngày Xem Mắt, Tôi Đã Chọn Nhầm Alpha Mạnh Nhất Tinh Tế

Chương 42: Kết Nghĩa




Quý An Lê nhìn thấy cảnh tượng này sắc mặt lập tức thay đổi. Cậu cau mày đứng dậy, liếc mắt trao đổi với Lận Cảnh, cảm giác có gì đó không ổn liền nhanh chóng bước về phía đó.

 

Vị trí họ ngồi rất gần cửa ra vào của đại sảnh, nhưng hồ phun nước lại nằm ở một góc khác, bị che khuất bởi một hòn giả sơn, nếu không đi vòng qua thì khó mà nhìn thấy.

 

Quý An Lê và Lận Cảnh vội vã bước ra ngoài. Cảnh này khiến không ít người trong hội trường vốn đã chú ý đến họ cảm thấy kinh ngạc:

 

"Chuyện gì vậy? Vừa rồi không phải vẫn bình thường sao? Chẳng lẽ thật sự bị kích động đến mức không chịu nổi? Nhưng nếu là vậy, sao lại là Quý tiên sinh lại đi trước?"

 

Khi mọi người còn chưa kịp hiểu ra, Quý An Lê đã nhanh chóng đi đến một ô cửa sổ đóng kín ở phía bên kia của cửa chính.

 

Cậu dùng sức đẩy mạnh cửa sổ ra, ánh sáng từ trong hội trường lập tức chiếu sáng toàn bộ cảnh tượng ngoài hồ phun nước.

 

Quý An Lê nhanh chóng trèo qua cửa sổ, đây là con đường gần nhất để đến hồ phun nước, nếu đi cổng chính thì phải vòng rất xa.

 

Lận Cảnh vẫn luôn theo sát phía sau để bảo vệ Quý An Lê, sau khi thấy cậu tiếp đất an toàn thì cũng lập tức trèo qua cửa sổ.

 

Cảnh này khiến mọi người trong hội trường hoàn toàn sững sờ: "???"

 

Chuyện gì thế này? Trèo qua cửa sổ trong một buổi tiệc? Hơn nữa là cả hai người? Chẳng lẽ thật sự có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra?

 

Không ít người lập tức chạy đến chỗ cửa sổ. Đồng thời, vì cửa sổ trong hội trường rất lớn và cao, sau khi mở ra, có thể nhìn thấy rất xa.

 

Lão Bá tước lúc này đang đứng ở một góc nói chuyện với Ngũ hoàng tử. Ông đã sớm bàn bạc với Quốc vương về buổi tiệc này, muốn tạo cơ hội cho hai hậu bối gặp mặt trước. Nếu thấy không phù hợp, ông cũng sẽ không ép buộc việc liên hôn.

 

Lão Bá tước hiểu rõ tính cách của đứa cháu trai mình, vốn đơn thuần chỉ tập trung vào nghiên cứu khoa học, ít quan tâm đ ến thế sự. Nếu liên hôn với một người quá tham vọng hoặc không cam lòng vì không được thừa kế tước vị thì sẽ dễ sinh chuyện. Do đó, người con của lão Công tước vừa mới tìm lại được rất phù hợp.

 

Mặc dù Y Á có thân phận không thấp, nhưng hơn mười năm qua lại không sống tại thủ tinh. Dù Quốc vương đã ban thưởng rất nhiều để thể hiện sự coi trọng, nhưng vì bận rộn với quốc sự nên cũng ít gặp gỡ, thời gian lâu dần khó tránh khỏi bị lãng quên.

 

Lão Công tước sức khỏe không tốt, chỉ trong một hai năm gần đây đã trở nên yếu hẳn. Sau lần bị ám sát trước đó, nghe nói hiện tại ông đang nằm liệt giường, có khả năng không sống được bao lâu nữa.

 

Nếu lão Công tước không còn, Y Á với thân phận là người mới tìm lại được, dù nắm giữ một phủ công tước, cũng khó lòng giữ vững.

 

Sau khi lão Bá tước đề xuất, Quốc vương cân nhắc và đồng ý. Lão Bá tước có nền tảng vững chắc tại Thủ tinh lại có quyền uy. Hơn nữa, Jeff là đứa cháu được ông yêu thương nhất. Chỉ cần hai gia tộc thiết lập mối quan hệ thông gia, phủ Bá tước có thể che chở cho Y Á, đây sẽ là lợi ích đôi bên.

 

Lão Bá tước nhẹ giọng nói với Ngũ hoàng tử về việc sau đó nhờ dẫn Y Á đến gặp mặt:

 

"Một lát nữa phiền Điện hạ dẫn cậu Y Á qua một chuyến. Cháu trai tôi tính cách khép kín, nếu có gì không hay..."

 

Đang nói dở, hội trường bỗng nhiên náo loạn.

 

Lão Bá tước dừng lại, ngẩng đầu nhìn theo hướng ồn ào. Ông đứng ở vị trí cao và xa, nhưng vừa vặn nhìn thấy cửa sổ lớn vừa mở ra. Từ đó, ông thấy rõ cảnh tượng bên ngoài hồ phun nước: một người nằm bất động trên mặt đất, đang được một vệ sĩ ôm lấy.

 

Hơi thở của lão Bá tước như ngừng lại trong chốc lát. Người nằm đó mặc bộ quần áo... sao lại giống cháu trai ông đến vậy?

 

Bộ quần áo này là do ông đặt làm riêng cho buổi tiệc, chọn màu sắc và hoa văn sáng sủa nổi bật...

 

"Jeff... là Jeff sao?"

 

Lão Bá tước lẩm bẩm. Tỉnh táo lại, nghĩ đến bệnh tim của cháu trai mình, sắc mặt ông hoàn toàn thay đổi, lập tức lao về phía đó.

 

Quý An Lê và Lận Cảnh hành động rất nhanh. Khi họ đến nơi, vệ sĩ đang ôm lấy Jeff không biết phải làm thế nào, muốn sơ cứu nhưng lại không biết cách. Chỉ trong thoáng chốc trì hoãn, sắc mặt Jeff trở nên tái nhợt đáng sợ, mắt nhắm nghiền môi tím tái cả người trông như không còn sức sống.

 

Đúng lúc mọi người bối rối không biết làm sao, một bóng đen ập tới.

 

Vệ sĩ ngẩng đầu, nhìn thấy vị Thượng tướng bất giác thở phào nhẹ nhõm:

 

"Thượng tướng, công tử Jeff đột nhiên ngất xỉu..."

 

Quý An Lê đã quỳ một gối xuống bên cạnh, nhìn thấy đôi môi tím tái của Jeff nghĩ đến câu nói trước đó của Hội trưởng An rằng tim cậu ta không tốt, cậu lập tức đoán được:

 

"Tìm xem cậu ấy có mang thuốc điều trị tim không."

 

Trước đó, cậu đã thấy Jeff co giật một chút trước khi bất tỉnh. Cộng thêm đôi môi xanh tím lúc này, rất giống triệu chứng của một cơn đau tim. Hơn nữa, Jeff vốn có bệnh tim rất có thể cơn đau tim đột ngột xảy ra mà không kịp dùng thuốc.

 

Vệ sĩ lập tức đặt Jeff nằm xuống, bắt đầu lục tìm trong túi áo của cậu ta.

 

Quý An Lê đã nắm lấy tay Jeff, truyền năng lượng trị liệu vào cơ thể cậu ta, đồng thời yêu cầu hệ thống lập tức quét kiểm tra tình trạng sức khỏe của Jeff.

 

Khi hệ thống đang quét, vệ sĩ đã lục soát một lượt sắc mặt tái nhợt:

 

" Quý tiên sinh, không... không có thuốc..."

 

"Sao có thể như vậy?"

 

Người có bệnh tim thường mang theo thuốc, huống hồ bệnh tim của Jeff là điều nhiều người biết, cậu ta cũng từng nhiều lần bị người khác bắt gặp dùng thuốc.

 

Kết quả quét của hệ thống nhanh chóng xuất hiện:

 

"Kết quả quét: Do chứng hồi hộp dẫn đến thiếu oxy và ngừng tim đột ngột. Cần lập tức sử dụng thuốc phù hợp, nếu không sẽ tử vong sau ba phút."

 

Quý An Lê nhíu mày, đột nhiên nhìn sang Y Á – người đang sợ hãi đến nỗi chân tay mềm nhũn, nước mắt tràn mi không nói được một lời nào.

 

Quý An Lê hít sâu một hơi. Hiện giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm, nhất là khi Lận Dự rõ ràng muốn Jeff chết, cậu tuyệt đối không để đối phương đạt được mục đích.

 

Quý An Lê: "Đổi thuốc cần bao nhiêu điểm trị liệu?

 

Hệ thống: "1000 điểm trị liệu đổi được một viên thuốc."

 

Vì vấn đề chỉ là không kịp dùng thuốc, nên so với giải độc như lần trước thì việc này đơn giản hơn nhiều. Sau đó, chỉ cần tìm lại thuốc Jeff vẫn mang theo thì sẽ không cần tiếp tục trị liệu. Quý An Lê không chút do dự đổi ngay một viên thuốc.

 

Ngay lập tức, một viên thuốc xuất hiện trong lòng bàn tay cậu. Quý An Lê nhìn Jeff đang bất tỉnh, miệng cắn chặt, liền bảo vệ sĩ:

 

"Mở miệng cậu ấy ra, đừng để cắn trúng lưỡi."

 

Vệ sĩ không chút do dự, nhanh chóng và khéo léo mở miệng Jeff. Dù Jeff không có tinh thần lực, nhưng vì thân phận cao quý, động tác của vệ sĩ vẫn rất cẩn thận.

 

Khi thấy miệng Jeff đã mở, Quý An Lê tranh thủ kiểm tra lưỡi cậu ta, dùng mu bàn tay che chắn rồi nhanh chóng bỏ viên thuốc tan ngay vào miệng. Sau khi xác nhận không có gì bất thường, cậu bình thản ngồi xuống, tiếp tục truyền năng lượng trị liệu.

 

Cậu dự định sau đó sẽ nói rằng nhờ năng lượng trị liệu mà cậu đã giúp Jeff thoát khỏi cơn nguy hiểm, đồng thời yêu cầu mọi người tìm lại thuốc của Jeff ngay.

 

Quý An Lê nghĩ chuyện này chắc chắn không đơn giản. Có lẽ Lận Dự đã chuẩn bị hai phương án: để Y Á đẩy Jeff xuống hồ và đảm bảo Jeff sẽ tử vong ngay lập tức, nên đã sớm lấy đi thuốc của cậu ta. Hoặc... thuốc của Jeff vốn đã có vấn đề.

 

Bệnh của Jeff tuy nghiêm trọng, nhưng không đến mức chỉ cần một hai lần không dùng thuốc đã trở nặng như vậy. Nếu không, lão Bá tước đã không để cậu ta đến gặp mặt Y Á. Chắc hẳn bệnh chỉ ở mức nhẹ, miễn uống thuốc sẽ không sao.

 

Nhưng lần này Jeff lại nghiêm trọng đến mức này... Có khả năng thuốc mà cậu ta uống lâu nay đã bị can thiệp, khiến cơ thể tích tụ vấn đề và đến lúc này mới bộc phát.

 

Không ít người từ hội trường đã chạy đến đây. Lão Bá tước cũng đang đứng phía sau Quý An Lê, mặt trắng bệch nhưng không dám nhúc nhích. Ông nhận ra Quý An Lê là trị liệu sư cấp 3S mới thăng cấp, nên hoàn toàn không dám lên tiếng làm gián đoạn cậu.

 

Lận Dự đứng không xa sắc mặt âm trầm. Kế hoạch của hắn gần như đã thành công, nhưng tiếc là không đạt được mục đích trọn vẹn. Dù vậy, Jeff chắc chắn không qua khỏi.

 

Dù năng lực trị liệu có mạnh đến đâu, cũng không thể cứu một người chết, đúng không?

 

Quý An Lê cứ muốn chen vào chuyện này, nhưng khi Jeff chết lão Bá tước – người yêu cháu như mạng sống – chắc chắn sẽ đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu cậu. Đến lúc đó, Quý An Lê sẽ tự mình gánh lấy hậu quả thậm chí còn liên lụy đến Lận Cảnh.

 

Khi Lận Dự đang cân nhắc xem có nên thêm dầu vào lửa hay không, thì đột nhiên Jeff – người vừa như đã rời khỏi trần thế – lại hít một hơi thật sâu sau đó mở bừng mắt.

 

Cảnh tượng này khiến không ít người sợ hãi đến rùng mình:

 

"Má ơi... ma!"

 

Nhưng ngay sau đó, mọi ánh mắt đều đầy kinh ngạc. Những người đứng gần vừa rồi nhìn rất rõ, cháu trai nhà Bá tước đã không còn hơi thở, vậy mà... vậy mà lại cứu được?

 

Quý An Lê thấy Jeff tỉnh lại mới rút tay về, giả vờ như vừa kiệt sức. Lận Cảnh lập tức đỡ lấy Quý An Lê.

 

Những người khác không nhìn thấy chi tiết, nhưng Lận Cảnh thì đứng rất gần. Anh đã phát hiện Quý An Lê không chỉ dùng năng lượng trị liệu mà còn sử dụng thuốc. Tuy nhiên, anh vẫn phối hợp che giấu và diễn theo màn kịch của Quý An Lê.

 

Lận Cảnh đỡ Quý An Lê, để cậu tựa vào ngực mình: 

 

"Thế nào? Có cần tinh thạch năng lượng không?"

 

Quý An Lê lắc đầu: "Không cần."

 

Cậu nghỉ ngơi một chút, sau đó giả vờ như đã hồi phục, đứng dậy nhìn lão Bá tước:

 

"Thuốc điều trị tim của công tử Jeff không biết vì sao lại không thấy. Cậu ấy vừa bị ngừng tim đột ngột, may mắn không phải đột tử nên năng lượng trị liệu mới có hiệu quả. Nhưng nếu để chậm trễ hơn nữa thì tôi cũng không thể cứu được. Sau này nhất định phải mang thuốc bên mình."

 

Quý An Lê không nói quá rõ ràng, nhưng cậu tin rằng lão Bá tước, người hiểu rõ bệnh tình của cháu trai mình, chắc chắn sẽ nhận ra rằng có kẻ đang muốn hại Jeff.

 

Lão Bá tước toàn thân run rẩy vì giận dữ, cố gắng kiềm chế bản thân sau đó nhanh chóng ôm Jeff – người đã mở mắt nhưng vẫn thiếu oxy và mơ màng – về phòng nghỉ trong sảnh tiệc.

 

Những người xung quanh nghe tin đều vô cùng kinh ngạc: Thì ra là do phát bệnh tim? Cháu trai nhà Bá tước lại mắc bệnh nghiêm trọng đến vậy sao?

 

Quý An Lê và Lận Cảnh trở lại sảnh tiệc. Lúc này, lão Bá tước có lẽ đang bận rộn truy tìm kẻ đứng sau âm mưu hại cháu mình, không rảnh để lo những chuyện khác.

 

Nửa sau buổi tiệc vẫn tiếp tục, nhưng tâm trí của các vị khách dường như không còn đặt ở đó. Đặc biệt là khi nghe tin Jeff gặp nạn, mà người bị nghi ngờ đẩy cậu xuống lại chính là Y Á – cậu con trai mới được lão Công tước tìm lại. Trời ơi, tại sao? Họ không phải chẳng quen biết nhau sao?

 

Cũng có người đưa ra ý kiến trái chiều: Bị đẩy một cái thì làm sao mà phát bệnh được, có lẽ là do không uống thuốc. Không nghe Quý tiên sinh nói sao, là không tìm thấy thuốc đấy chứ?

 

Đồng thời, nhiều người cũng nhận ra rằng vị trị liệu sư 3S này quả nhiên không hổ danh là người được tầng lớp cao cấp bảo vệ hết mực. Dù là ngừng tim, mất cả hơi thở mà cậu ta vẫn cứu được! Sau này nhất định phải tạo mối quan hệ tốt với cậu ấy, vì đây rõ ràng là một nhân vật lớn có thể cứu mạng trong lúc nguy cấp!

 

Quý An Lê liếc nhìn xung quanh, ánh mắt lướt qua những người đang lén lút dõi theo mình, trong lòng không khỏi cảm thấy không vui.

 

Vì cậu phát hiện ra Lận Dự đã biến mất!

 

Không biết là do sợ bị liên lụy hay đang đi xử lý hậu quả, nhưng sau khi cậu quay lại thì không còn thấy bóng dáng hắn ta đâu. Không chỉ Lận Dự, ngay cả cha Lận cũng không có mặt ở đây.

 

Nhưng cậu vẫn còn một nhiệm vụ liên quan đến Lận Cảnh chưa hoàn thành!

 

Hiện tại, cậu mới hoàn thành ba nhiệm vụ rưỡi. Ba nhiệm vụ kia đã giúp cậu nhận được 9.000 điểm trị liệu, nhưng nhiệm vụ còn lại này thì 3.000 điểm vẫn đang rất bấp bênh.

 

Quý An Lê nhìn đồng hồ treo tường, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành: Không lẽ mình lại thất bại ở nhiệm vụ cuối cùng này?

 

Quý An Lê:

 

"Bé thống à, trước đó ngươi nói thất bại thì hình phạt là gì?"

 

Hệ thống:

 

"Sao đột nhiên ký chủ lại nói chuyện ngọt ngào thế? Không tham lam nữa à?"

 

Quý An Lê:

 

"Làm gì có? Ban đầu tao chắc chắn sẽ làm được, nhưng ai bảo tao là người tốt bụng, cứu khổ cứu nạn nên mới bị trì hoãn chứ. Vậy bé thống y tế các ngươi chẳng lẽ không có phần thưởng gì cho hành động cứu người sao?"

 

Hệ thống:

 

"..."Trời đất ơi, lấy bug kiếm được 9.000 điểm chưa đủ, giờ lại còn muốn thưởng nữa!

 

Ngay cả những kẻ bòn rút người khác cũng phải né cậu, vì sợ bị cậu vắt kiệt cả linh hồn.

 

Quý An Lê:

 

"Không lẽ ngươi không có quyền làm vậy?"

 

Hệ thống:

 

"Tôi không rõ toàn bộ hình phạt, nhưng chắc chắn một trong số đó là tịch thu toàn bộ điểm trị liệu hiện tại của ký chủ á."

 

Quý An Lê trước đó đã nghe qua, lần này chỉ hỏi lại để xác nhận. Cậu thở dài một tiếng, sau đó nhanh chóng đổi hai viên thuốc giải độc còn lại mà lão Công tước cần, và dùng số điểm còn lại để đổi các nguyên liệu cần thiết cho thuốc của Lận Cảnh.

 

Kết quả là, chỉ trong chớp mắt, số điểm trị liệu của Quý An Lê hiện tại còn lại... 5 điểm.

 

Hệ thống:

 

"???...  làm thế này thật sự ổn sao?"

 

Quý An Lê tiếc nuối:

 

"Không ổn chút nào, vậy mà không làm tròn được số 0, lãng phí mất 5 điểm trị liệu."

 

Hệ thống: "............"

 

Quý An Lê rất thoải mái. Nếu lát nữa có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ còn lại, cậu sẽ có 3.000 điểm trị liệu. Nếu không hoàn thành được thì cứ để bị trừ đi. Dù gì cậu cũng chẳng tiếc 5 điểm trị liệu này.

 

Khi Quý An Lê còn chưa tìm được Lận Dự, lão Bá tước người đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa liền vội vàng chạy đến.

 

Khác hẳn với dáng vẻ kiêu hãnh phong độ lúc trước, lão Bá tước lúc này toàn thân toát lên vẻ ảm đạm. Nhưng khi nhìn thấy Quý An Lê và Lận Cảnh, ông liền cảm kích nói:

 

"Lần này thật sự cảm ơn Quý tiên sinh và Thượng tướng. Nếu không có hai người, sợ rằng Jeff lúc này đã..."

 

Quý An Lê hỏi: "Thuốc của công tử Jeff đã tìm được chưa?"

 

Lão Bá tước lắc đầu, dường như nghĩ đến điều gì đó mà nghiến răng nói:

 

"Vẫn chưa tìm được. Tim của Jeff không tốt, nhưng bệnh rất nhẹ. Bác sĩ nói chỉ cần uống thuốc đúng giờ thì không khác gì người bình thường..."

 

Không nghiêm trọng mà lại dẫn đến kết quả như vậy, trừ phi thuốc của Jeff đã bị đổi thành thuốc không có tác dụng. Hơn thế nữa, những thứ cậu ấy ăn uống hằng ngày có thể đã bị thêm thứ gì đó khiến bệnh tình trở nặng. Nếu không, làm sao tình trạng lại nghiêm trọng đến mức này được?

 

Hẳn là trong phủ Bá tước có nội gián.

 

Quý An Lê thấy lão Bá tước đã hiểu ra vấn đề, liền không nói thêm gì. Nơi này khắp nơi đều có tai vách mạch rừng nói nhiều sẽ sai nhiều.

 

Lão Bá tước cuối cùng lau mặt, đổi sang một nụ cười:

 

"Quý tiên sinh lần này vất vả cứu Jeff, quà cảm tạ giờ không kịp chuẩn bị, đợi ngày mai tôi sẽ cho người mang đến phủ. Ngoài ra, tôi còn một chuyện hơi đường đột muốn nhờ..."

 

Quý An Lê không bất ngờ với việc lão Bá tước muốn cảm ơn, nhưng chuyện đường đột này thì sao?

 

"Ông cứ nói xem."

 

Cậu đoán có lẽ là muốn cậu tiếp tục điều trị cho Jeff vài lần để củng cố.

 

Nhưng khi lão Bá tước mở miệng, không chỉ Quý An Lê sửng sốt mà cả Lận Cảnh bên cạnh cũng kinh ngạc quay sang nhìn: ???

 

Quý An Lê cảm thấy mình chắc hẳn đã nghe nhầm:

 

"Ngài nói lại lần nữa xem, ngài muốn làm gì với tôi cơ?"

 

Lão Bá tước nhìn vẻ mặt như bị sét đánh của Quý An Lê, trong ánh mắt còn mang theo ý cười nhẹ nhõm:

 

"Vậy nên tôi mới nói đây là chuyện đường đột. Tôi muốn kết nghĩa huynh đệ với Quý tiên sinh. Đương nhiên, không cần phải cùng năm cùng tháng cùng ngày chết đâu, như vậy chắc chắn là Quý tiên sinh chịu thiệt. Nhưng đối ngoại, chúng ta có thể xưng huynh gọi đệ."

 

Khóe miệng Quý An Lê co giật, nhìn lão Bá tước cười tươi như hoa. Lão gia à, ngài thấy chuyện này hợp lý sao?

 

Lão Bá tước như đoán được suy nghĩ của cậu, liền bổ sung thêm:

 

"Tôi và lão Nguyên soái trước kia cũng kết nghĩa huynh đệ, mà còn là loại thực sự thề cùng năm cùng tháng cùng ngày chết."

 

Quý An Lê chậm rãi chớp mắt, đột nhiên đôi mắt cậu sáng lên với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường. Cậu như thể... đã hiểu ra.

 

Lão Bá tước hẳn là vừa rồi đã nhìn thấy cảnh cậu đối đầu với Lận Dự và cha Lận rồi, đúng không? Rõ ràng nhận ra rằng cậu cố nén lại chỉ vì cha Lận là trưởng bối, sợ bị người khác nói là bất hiếu, vô lễ với trưởng bối.

 

Nhưng nếu... cậu trở thành ngang hàng với cha Lận thì sao?

 

Lão Bá tước và cha Lận là huynh đệ kết nghĩa thực sự. Nếu cậu cũng kết nghĩa với lão Bá tước, vậy chẳng phải theo lý mà nói, quan hệ giữa cậu và cha Lận sẽ là "nhị ca và tam đệ " sao?

 

Tuyệt quá, sau này gặp cha Lận cậu không còn phải gọi là trưởng bối nữa, mà sẽ là "Nhị ca" một cách thân mật. Mà Tam đệ thì nói mấy lời thẳng thắn, khó nghe một chút chắc không vấn đề gì, đúng chứ?

 

Quý An Lê và lão Bá tước nhìn nhau, cả hai cùng nở một nụ cười rất vừa ý. Cậu vỗ ngực cam đoan:

 

"Đại ca, mặt tôi dày lắm đã nhận thì nhận thật luôn! Ngài yên tâm, từ nay về sau tôi nhất định sẽ dốc lòng chăm sóc cháu trai Jeff của chúng ta. Cháu trai của ngài chính là cháu trai của tôi!"

 

Lão Bá tước cũng cười mãn nguyện, không uổng công ông kéo mặt xuống để nhận người em trai này: "Tam đệ!"

 

Quý An Lê lập tức đáp lại: "Đại ca!"

 

Bên cạnh, Lận Cảnh, người đang chứng kiến bạn đời của mình đột nhiên biến thành trưởng bối của mình, toàn thân anh đều tê dại:

 

"............"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.