Vào Ngày Xem Mắt, Tôi Đã Chọn Nhầm Alpha Mạnh Nhất Tinh Tế

Chương 43: Trừng Phạt




Lão Bá tước sau khi xác nhận thời gian ngày mai sẽ gửi quà cảm tạ và lễ vật kết nghĩa với Quý An Lê, liền vội vã rời đi. Ông phải trông chừng đứa cháu trai nhỏ, sợ lại bị mấy kẻ lòng tham không đáy hãm hại lần nữa.

 

Quý An Lê tâm trạng rất tốt, quay đầu liền đối diện với ánh mắt phức tạp của Lận Cảnh, suy nghĩ một chút rồi hiểu ra:

 

"Anh đang nghĩ gì thế?"

 

Lận Cảnh nhìn dáng vẻ vui vẻ của cậu, trong lòng đã tự thuyết phục bản thân chấp nhận thực tế này. So với việc phải hạ bậc vai vế, điều quan trọng hơn là về sau Quý An Lê sẽ không bị ai bắt nạt nữa.

 

Nếu như vài ngày tới cậu thật sự không thể cứu được Jeff, ít nhất Quý An Lê muốn rời khỏi nhà họ Lận sẽ có sự giúp đỡ của lão Bá tước và thêm cả vai vế mới này, Lận Dự sẽ không dám làm gì cậu trước mặt người ngoài. Hơn nữa, có quan hệ với lão Bá tước, cha Lận cũng phải dè chừng nhiều hơn cả ở ngoài lẫn trong tối.

 

Nghĩ thông suốt, ánh mắt Lận Cảnh mang theo một nụ cười ấm áp:

 

"Không nghĩ gì cả. Sau này có thể mời đại ca của em đến nhà ăn một bữa cơm."

 

Nhân tiện củng cố lời đồn về mối quan hệ kết nghĩa này. Nếu không, dù tin tức có truyền ra ngoài, phần lớn mọi người cũng sẽ không tin nổi một chuyện kỳ lạ như vậy. Suy cho cùng, việc này đúng là quá sức hoang đường.

 

Quý An Lê nhướn mày, tiến lại gần hơn:

 

"Anh không lo sau này người khác hỏi cảm giác thế nào khi bạn đời của mình đột nhiên biến thành... chú à?"

 

Ban đầu cậu còn định đùa trêu Lận Cảnh, nhưng phản ứng của Lận Cảnh khiến lòng cậu vừa chua xót vừa ấm áp. Làm sao cậu không hiểu được suy nghĩ của Lận Cảnh chứ? So với tình cảnh của cậu, rõ ràng Lận Cảnh sẵn sàng chịu thiệt.

 

Lận Cảnh lắc đầu:

 

"Họ muốn hỏi gì thì kệ họ, đâu phải anh sẽ mất miếng thịt nào, chẳng cần để tâm làm gì."

 

Quý An Lê không nhịn được đưa tay ra, vô thức nhéo nhéo tai Lận Cảnh. Cảm giác trơn mịn và tinh tế này hoàn toàn khác với lúc cậu vuốt v e bộ lông mềm mượt của con sói tuyết.

 

Cậu khựng lại, nhận ra đây không phải là sói tuyết. Trước đây nhìn thấy sói tuyết nằm ườn ra để cậu thích làm gì thì làm, cậu đã quen đưa tay nghịch. Vừa rồi nhìn thấy Lận Cảnh ân cần như vậy, cậu lại không kìm được.

 

Nhưng đã chạm rồi mà họ là bạn đời, vậy cũng đâu có gì không ổn, đúng không?

 

Quý An Lê không nhịn được khẽ nói:

 

"Sao anh lại tốt như thế chứ?" 

 

Điều này khiến cậu khó lòng lừa gạt Lận Cảnh, dù rằng những gì cậu làm đều vì tốt cho anh ấy. Đối mặt với một Lận Cảnh tốt như vậy, trong lòng cậu không khỏi dâng lên cảm giác tội lỗi.

 

Lận Cảnh lắc đầu:

 

"So với việc em cứu anh, mấy chuyện này chẳng là gì cả."

 

Quý An Lê đã cứu mạng anh. Những điều anh làm chẳng thấm vào đâu so với những gì Quý An Lê đã hy sinh vì anh.

 

Trái tim Quý An Lê như được xoa dịu, nhưng tiếc rằng vì sự cố của Jeff và việc Y Á bị dọa ngất, bữa tiệc vốn đã không còn kéo dài bao lâu lại phải kết thúc chóng vánh. Kết quả là nhiệm vụ thứ tư của Quý An Lê chỉ hoàn thành được một nửa.

 

Khi bữa tiệc kết thúc, họ bước ra khỏi cung và lên xe bay, thì hệ thống liền vang lên âm thanh thông báo đúng lúc:

 

[Đếm ngược 22 tiếng. Trong thời gian này, nếu ký chủ không hoàn thành nhiệm vụ "bảo vệ bạn đời", nhiệm vụ Bạn đời tình sâu nghĩa nặng sẽ bị tuyên bố thất bại và hình phạt sẽ được kích hoạt."]

 

Một khi nhiệm vụ đã chọn nhận, thì chỉ cần không bắt đầu là sẽ không kết thúc. Tương tự, một khi đã bắt đầu kích hoạt, phải hoàn thành trong vòng 24 giờ. Nếu quá thời gian mà chưa xong, sẽ bị tuyên bố thất bại.

 

Quý An Lê tuy đã biết trước, nhưng nghe thông báo này vẫn không khỏi bật cười vì tức:

 

"Có phải mày quá nhỏ nhen rồi không? Tao không biết chắc? Lại còn nhắc thời gian chuẩn xác như thế. Chẳng qua chỉ là lợi dụng vài cái bug thôi mà. Mày nghĩ mà xem, tao kiếm thêm nhiều điểm hồi phục, trả nợ sớm hơn, đây chẳng phải là đôi bên cùng có lợi sao?"

 

Hệ thống: "..."

 

Nghe cũng có lý, nhưng ai mà ngờ được một người vốn lẽ ra sẽ "bay màu" trong thế giới sách lại lợi dụng nhiệm vụ để kiếm bug cơ chứ? Không chỉ lợi dụng, mà còn lợi dụng rất nhiều.

 

Quý An Lê như nhớ ra điều gì, đôi mắt sáng bừng:

 

"Bug của các người đã sửa xong chưa?"

 

Hệ thống: "..."

 

Quý An Lê nghe sự im lặng kỳ lạ từ đối phương, cười tươi như hoa:

 

"Không phải chứ? Chẳng lẽ các người không xử lý được?"

 

Hệ thống: "Hiện đang trong quá trình sửa chữa."

 

Nhưng mà, ai ngờ được có người lại dùng cách này để lợi dụng bug chứ? Hơn nữa, nguồn năng lượng vốn đã yếu, sửa chữa lại càng khó khăn hơn.

 

Quý An Lê không hỏi nữa. Nếu không phải vì thời điểm không thích hợp, sợ Lận Cảnh nghĩ ngợi nhiều, cậu đã muốn tiếp tục nhờ hệ thống của đối phương mà thử nghiệm thêm.

 

Nhưng nghĩ đến mấy vị thuốc còn lại có giá trị hồi phục cao, lỡ đâu ngày mai điểm chạm không đủ để đổi thuốc thì chẳng phải công sức lại đổ sông đổ biển sao?

 

Nghĩ vậy, Quý An Lê quyết định cho bản thân một ngày nghỉ ngơi.

 

Tối hôm đó, Quý An Lê vừa đặt lưng đã ngủ ngay, trong khi Lận Cảnh nằm bên cạnh thỉnh thoảng quay đầu nhìn cậu. Phát hiện không bao lâu, bạn đời của mình đã thở đều đặn, chìm vào giấc ngủ, anh lặng thinh suy nghĩ.

 

Lẽ nào bậc vai vế vừa tăng, ngay cả bệnh mãn tính cũng khỏi luôn rồi? Tối nay không trị bệnh nữa sao?

 

Sáng hôm sau, Quý An Lê tỉnh dậy trong trạng thái tinh thần sảng khoái. Vừa định vươn vai, cậu quay đầu nhìn, ngạc nhiên:

 

"Trời ơi, sao lại cảm thấy Lận Cảnh đi một chuyến đến hoàng cung mà còn mệt hơn cả mình, người đã hoàn thành ba nhiệm vụ rưỡi vậy?"

 

Nhớ lại việc Lận Cảnh mấy ngày trước phải lo liệu mọi chuyện liên quan đến lão Công tước và bữa tiệc, Quý An Lê rón rén ngồi dậy, cúi người đi xuống lầu rửa mặt rồi lấy một bộ quần áo đặc biệt rực rỡ, chuẩn bị đón khách.

 

Lận Cảnh tỉnh ngay khi Quý An Lê vừa dậy, nhưng anh không động đậy cũng không muốn để Quý An Lê biết mình đã tỉnh.

 

Cả đêm gần sáng anh mới ngủ, cũng không dám để bạn đời biết mình cả đêm trằn trọc suy nghĩ vì sao hôm qua đối phương lại không trị liệu như thường lệ.

 

Sau đó, anh nghĩ thông: Có lẽ Quý An Lê muốn để anh nghỉ ngơi thật tốt. Kết quả là anh lại mất ngủ cả đêm.

 

Hôm nay, không có nhiệm vụ nào khiến Quý An Lê cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu lấy ấm và tách trà ra, vừa pha xong một bình thì chuông cửa reo lên.

 

Người máy quản gia đi đến cửa, bật màn hình điện thoại có hình ảnh, giọng nói phấn khích của Giang Tuấn vang lên:

 

"An Lê, là tôi đây."

 

Quý An Lê nghe thấy giọng điệu phấn khích, hưng phấn của Giang Tuấn thì nhướn mày, bảo người máy cho cậu ta vào.

 

Giang Tuấn vừa lao vào đã định ngồi xuống bên cạnh Quý An Lê, thì bất chợt cảm nhận một ánh nhìn sắc bén như dao găm chiếu thẳng vào mình.

 

Giang Tuấn ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt đen sâu thẳm của Lận Cảnh từ giữa cầu thang nhìn xuống. Anh không nói gì, nhưng ánh mắt đó như thốt lên: 

 

"Ngồi gần bạn đời tôi như vậy, có phải cậu muốn thử đánh một trận không?"

 

Giang Tuấn nghẹn họng. Hồi trước khi còn là một Omega có thể nắm tay thân mật với An Lê, bây giờ đến ngồi gần một chút cũng không được?

 

Nhưng ai bảo cậu ta giờ đã phân hóa thành Alpha, thôi thì nhường một bước.

 

Dĩ nhiên, cũng vì không muốn mình ảnh hưởng đến mối quan hệ chồng chồng của Quý An Lê và Lận Cảnh, nên chỉ cười gượng.

 

Quý An Lê nhìn thấy Lận Cảnh thì mắt sáng rỡ:

 

"Anh dậy rồi à? Tối qua ngủ ngon không? Xuống đây uống trà đi, em vừa pha xong."

 

Lận Cảnh đáp một tiếng, anh vừa rửa mặt xong và đi xuống.

 

Thực ra anh đã dậy từ lâu, nhưng cứ chần chừ mãi không biết có nên xuống hay không. Nghe thấy giọng Giang Tuấn là anh quyết định ngay lập tức.

 

Lận Cảnh ngồi xuống một bên, Giang Tuấn ngồi bên còn lại.

 

Quý An Lê lần lượt rót trà cho hai người. Giang Tuấn định nâng chén lên uống cạn một hơi, bởi đây là trà mà An Lê tự tay pha cho mình.

 

Nhưng chưa kịp làm gì thì thấy Lận Cảnh hành động còn nhanh hơn, tốc độ đưa tay nâng chén nhanh đến mức để lại tàn ảnh.

 

Giang Tuấn lườm anh: "Anh có bệnh hả?"

 

Lận Cảnh thản nhiên: "Trà do bạn đời tôi pha, tất nhiên tôi phải là người đầu tiên thưởng thức."

 

Giang Tuấn bĩu môi: "Tôi thấy anh không phải là người thưởng trà, mà là kẻ chơi trà nghệ."

 

Giang Tuấn đảo mắt, đột nhiên nở nụ cười đầy hứng thú nhìn Quý An Lê:

 

"Tôi vừa nghe một tin đồn không biết có thật không, không nhịn nổi phải chạy qua hỏi cậu ngay."

 

Giang Tuấn không muốn quay về nhà họ Giang, nên tạm thời sống ở gần nhà của Giải Liệt và những người khác.

 

Tối qua, bữa tiệc kết thúc muộn, nên tin tức chưa kịp lan ra. Nhưng sáng nay, trên mạng đã bùng nổ.

 

Giang Tuấn chờ mãi, đến giờ thấy động tĩnh bên này mới xông qua xác nhận thật giả.

 

"Thấy cậu phấn khích thế này, chắc là muốn hỏi về quan hệ của tôi với lão Bá tước đúng không?"

 

Quý An Lê dù gì cũng là bạn thuở nhỏ với cậu ta, dù đã lâu không gặp nhưng chỉ vài ngày đã thân lại như xưa.

 

Giang Tuấn liếc nhìn Lận Cảnh vẫn bình tĩnh ngồi đó:

 

"Đúng vậy, nên là cậu thật sự, đã kết nghĩa huynh đệ với lão Bá tước rồi à?"

 

Quý An Lê: "Phải rồi."

 

Giang Tuấn cười càng rạng rỡ, nhấn mạnh hai chữ:

 

"Vậy chẳng phải cậu giờ đã thành chú của Lận thượng tướng sao? Mà tôi và cậu là bạn thuở nhỏ, thế chẳng phải... tôi cũng tăng bậc vai vế rồi sao?"

 

Giang Tuấn cố ý nhấn mạnh hai chữ "bậc vai vế", đôi mắt sáng rực không thể giấu được vẻ hưng phấn.

 

Ánh mắt của Quý An Lê di chuyển qua lại giữa hai người, không nhịn được mà bật cười thầm. Xem ra, Lận Thượng Tướng đã đắc tội với Giang Tuấn một cách nghiêm trọng ở đâu đó mà không hay biết, đến mức bây giờ cậu ta còn tranh thủ kiếm lợi thế như thế này.

 

Bề ngoài, Quý An Lê vẫn giữ vẻ nghiêm túc:

 

"Chuyện này không tính được đâu. Dẫu sao việc kết nghĩa chỉ là để đối ngoại, giúp tôi sau này gặp cha của Lận Cảnh cũng có thể bình đẳng, không bị lép vế. Bình thường chúng ta vẫn như cũ, cậu là anh em của tôi, bạn đời tôi tự nhiên cũng là anh em, chẳng phải sao?"

 

Giang Tuấn nhìn Quý An Lê với ánh mắt đầy u oán:

 

"Hồi nhỏ không phải đã nói sẽ mãi mãi coi nhau là người bạn quan trọng nhất sao? Vậy mà giờ lòng cậu đã nghiêng về phía khác rồi."

 

Quý An Lê chẳng chút bận lòng, cười toe toét:

 

"Cậu sau này lấy vợ thì tốt nhất là đừng để lòng mình nghiêng lệch nhé."

 

Giang Tuấn lập tức thu mình, mặc dù trước đây khi phân hóa từng có một vài ảo tưởng không thực tế, nhưng sau khi xác nhận nhân phẩm của Lận Thượng tướng thì đã thay đổi suy nghĩ. Chuyện sau này, quả thật không ai đoán trước được.

 

Nghe nói lát nữa sẽ có người từ phủ Bá tước đến, Giang Tuấn nhất quyết không chịu đi, đòi ở lại chứng kiến cảnh tượng này. Thậm chí còn có thể hình dung được, khi tin tức chính thức lan ra, chắc chắn Lận Dự sẽ tức phát điên.

 

Quý An Lê không ngờ lần này người từ phủ Bá tước đến lại là lão Bá tước và Jeff.

 

Sau một đêm nghỉ ngơi, Jeff đã hồi phục bình thường. Vấn đề tim mạch của cậu vốn dĩ không nghiêm trọng, chỉ là thuốc bị đổi vài lần không dùng đúng thuốc nên bệnh phát.

 

Khi hồi phục và biết người cứu mình là Quý An Lê, Jeff nhất định phải đích thân đến cảm tạ ân nhân cứu mạng.

 

Ban đầu, lão Bá tước lo lắng khi để cháu trai nhỏ ở lại một mình trong phủ Bá tước, dự định để quản gia mang lễ vật đến cảm tạ. Nhưng khi biết Jeff muốn đến, ông cũng đi cùng.

 

Quý An Lê đoán rằng lão Bá tước không thiếu những vật ngoài thân, nhưng nhìn thấy từng thùng quà cảm tạ được mang vào, cậu cũng không khỏi đau đầu:

 

"Đại ca, anh khách sáo quá rồi. Đều là cháu trai của mình cả, cứu thì cứu thôi, tùy tiện mang một thùng đến là được rồi."

 

Ai mà ngờ, lão Bá tước lại mang đến hẳn mười thùng quà.

 

Lão bá tước nắm tay Quý An Lê:

 

"Tam đệ, Jeff là mạng sống của lão già này. Cậu cứu nó, tức là cứu tôi. Huống hồ, thà tôi tặng cho cậu, người đáng tin, còn hơn để lại cho đám người không ra gì kia."

 

Quý An Lê đáp lại chân thành:

 

"Học kỳ sau tôi sẽ đổi chuyên ngành sang y dược cổ của Cổ Lam Tinh. Nếu sau này học hành có thành tựu, bệnh của cháu trai anh cứ giao cho tôi."

 

Hệ thống tối qua đã quét qua, bệnh của Jeff không nghiêm trọng, chỉ là thời đại hiện nay thiếu thuốc phù hợp. Bệnh tình của Jeff không đến mức cần công nghệ cao như thay tim, nhưng là căn bệnh mãn tính cần được chăm sóc, phải thường xuyên dùng thuốc, vì vậy hơi phiền phức một chút.

 

Quý An Lê thực sự muốn học y dược, hơn nữa nhờ có hệ thống, loại bệnh này dùng thuốc quy đổi cũng không quá đắt. Chỉ là hiện tại cậu đang tập trung cho Lận Cảnh nên chưa dám hứa chắc, chỉ nói là để sau này.

 

Lão Bá tước cảm động hơn, kéo Jeff – người trẻ tuổi với sắc mặt vẫn còn hơi nhợt nhạt nhưng tinh thần đã khá hơn nhiều – qua một bên:

 

"Còn không mau cảm ơn tam gia gia của con đi."     ^^

 

Jeff đã chuẩn bị sẵn cả nghìn lời cảm ơn, nhưng khi nghe hai chữ "tam gia gia" thì lập tức nghẹn họng.

 

Dù sao... nhưng mà...

 

Đối diện với vị tiên sinh có tuổi tác ngang mình, Jeff thực sự không biết phải gọi như vậy thế nào.

 

Quý An Lê suýt nữa thì bật cười trước biểu cảm của Jeff, đặc biệt là khi cậu nhóc này xem cậu như ân nhân cứu mạng, nắm chặt tay thành nắm đấm tự cổ vũ bản thân, làm công tác tâm lý xong mới định cất tiếng gọi.

 

Quý An Lê lập tức ngăn lại:

 

"Đây chỉ là cách gọi để đối ngoại thôi, không cần thiết đâu. Cứ gọi tôi là Quý tiên sinh là được rồi."

 

Jeff quay sang nhìn lão Bá tước: "Nhưng mà..."

 

Lão Bá tước cũng hiểu cháu trai mình khá nhút nhát, liền nói:

 

"Không sao, cứ nghe tam gia gia con nói. Trong nhà thì không cần gọi, nhưng nếu ra ngoài gặp mặt người ngoài thì vẫn phải gọi một tiếng."

 

Jeff hiểu ra, cúi đầu gọi khẽ: "Quý tiên sinh." Lông mi khẽ run rẩy, không giấu nổi vẻ lúng túng.

 

Từ xa, Giang Tuấn quan sát toàn bộ cảnh này, nhướn mày nhìn sang Lận Cảnh đang ngồi yên lặng, nét mặt không biểu cảm. Nhét tay vào túi, cảm thấy tình huống này thật thú vị: Sao có cảm giác cháu trai của Bá tước trước đây đã quen biết An Lê rồi nhỉ?

 

Rõ ràng, Quý An Lê rất khách sáo. Lão Bá tước dù không ép buộc, nhưng nếu đã quyết định gọi vậy để đối ngoại, thì sớm muộn gì cũng phải gọi, chi bằng nhận luôn.

 

Nhưng Jeff rất tôn kính và biết ơn Quý An Lê, cuối cùng vẫn gọi là "Quý tiên sinh."

 

Giang Tuấn nhìn Jeff với ánh mắt đầy cảm thông:

 

"Cậu ta còn thảm hơn mình nữa. May mà mình đã nhìn thấu tất cả."

 

"Mới sáng dậy đã phát hiện người mình có cảm tình lại tăng vai vế vượt hai bậc. Tâm trạng này sao chỉ có thể gói gọn trong bốn chữ 'khó lòng diễn tả' được chứ?"

 

Lão Bá tước không chỉ mang theo mười thùng lễ vật cảm ơn mà còn chính thức gửi một tấm thiệp kết nghĩa.

 

Trận thế hoành tráng này như một lời tuyên bố với tất cả mọi người rằng những tin đồn họ nghe được là thật. Lão Bá tước vì Quý An Lê đã cứu cháu trai nhỏ mà thực sự kết nghĩa huynh đệ với một người trẻ tuổi như cậu.

 

Ngay khi lão Bá tước rời đi cùng Jeff và những người khác, tin tức trên tinh võng lập tức bùng nổ.

 

Các thế gia và quý tộc đều bàng hoàng. Tối qua khi nghe tin đồn, họ đã cảm thấy chuyện này thật vô lý, nhưng giờ khi chính lão Bá tước đích thân đến xác nhận, mức độ khó tin này lại càng tăng lên.

 

Không phải lão Bá tước điên rồi sao? Ông ấy thậm chí còn dẫn theo cháu trai nhỏ đến gặp 'người ông nội mới' của mình. Chuyện này đúng là vô lý nhân đôi.

 

Cảm giác như lão Bá tước chẳng thèm quan tâm đ ến bất cứ ai trên Thủ tinh này nữa.

 

Đây chỉ là một mối kết nghĩa thôi sao? Không, hành động này chính là trực tiếp nâng vị thế của Quý An Lê, một thanh niên chỉ mới mười tám tuổi, lên ngang hàng với các bậc trưởng bối trong giới thế gia và quý tộc.

 

Lão Bá tước thuộc một thế gia đã tồn tại hàng trăm năm, gần như mọi gia tộc lớn trên thủ tinh đều có giao tình với ông. Việc ông kết nghĩa với một tam đệ trẻ tuổi như vậy khiến tất cả các gia tộc cảm thấy áp lực không nhỏ.

 

Nhưng người khó chịu nhất... có lẽ là Lận Dự, cha của Lận Cảnh, người đã kết nghĩa với lão Bá tước.

 

Những người tham dự bữa tiệc tối qua nhanh chóng nhận ra điều này, đặc biệt là khi chứng kiến màn chạm mặt đầy căng thẳng giữa Quý An Lê và Lận Dự. Họ gần như không thể che giấu sự phấn khích trong ánh mắt.

 

Không hiểu tại sao, ban đầu chuyện này thật khó chấp nhận, nhưng khi nghĩ đến việc cha Lận , từ vai trò con dâu - cha chồng lại trở thành huynh đệ của Quý An Lê, bỗng nhiên lại thấy dễ chịu hơn nhiều, thậm chí còn mong chờ cảnh tượng này diễn ra để xem kịch vui.

 

Khi tinh võng đang sôi sục thảo luận, Quý An Lê lại ngồi nhìn chằm chằm vào đồng hồ báo thức, đếm từng giây.

 

Mặc dù cậu đã biết rõ rằng sẽ không thể kích hoạt được cảnh nhiệm vụ tiếp theo trong hơn hai mươi tiếng nữa, nhưng khi nhìn thấy thời gian nhiệm vụ sắp thất bại chỉ còn nửa tiếng, cậu vẫn đứng ngồi không yên, hết ngồi rồi lại đi đi lại lại.

 

Lận Cảnh hôm nay được nghỉ, đang ngồi không xa đọc sách. Thỉnh thoảng anh cũng bị hành động của Quý An Lê thu hút sự chú ý, cuối cùng lên tiếng hỏi:

 

"Em ổn chứ? Có chuyện gì sao, mà lát nữa em phải ra ngoài à?"

 

Quý An Lê ngồi xuống lại, khoanh chân, lắc đầu:

 

"Không ra ngoài."

 

Trong tình huống này, nếu hình phạt là điều không hay, cậu làm sao dám ra khỏi nhà? Ở nhà mất mặt thì chỉ mất mặt trước Lận Cảnh, nhưng nếu ra ngoài, mất mặt là mất trước cả Thủ tinh.

 

Cậu dứt khoát nằm dài trên sofa, nhắm mắt lại. Dù không muốn, nhưng cuối cùng, thời khắc định mệnh cũng đến.

 

Trong đầu cậu vang lên giọng nói của hệ thống, vẫn là kiểu máy móc bình thản, nhưng cậu lại nghe ra chút hả hê trong đó:

 

[Chúc mừng ký chủ đã thất bại nhiệm vụ Bạn đời tình sâu nghĩa nặng.

 

Hình phạt thứ nhất: Trừ toàn bộ điểm chạm hiện tại, tổng cộng 5 điểm, giảm xuống 0.

 

Hình phạt thứ hai: Trong vòng 24 giờ, ý thức của ký chủ sẽ mang đặc tính của loài mèo, tuy cơ thể vẫn giữ nguyên.]

 

Quý An Lê hé một mắt, hình phạt đầu tiên cậu đã biết rồi. Nhưng hình phạt thứ hai, chỉ thế thôi sao? Nhiệm vụ có giá trị đến ba nghìn điểm chạm, vậy mà hình phạt nhẹ nhàng như vậy à?

 

Quả nhiên, khi hệ thống nói tiếp, cậu lập tức đơ người, trợn to mắt đầy khó tin. Đây thật sự là hệ thống nghiêm túc sao?

 

[...Ngoài ra, bạn đời của ký chủ sẽ phát ra một lớp pheromone có sức hấp dẫn chí mạng đối với ký chủ, được gọi là 'cỏ bạc hà di động dành cho mèo'.]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.