Về Thời Trần Bán Thực Phẩm Chức Năng

Chương 56: . Về quê ngoại




Chương 56. Về quê ngoại
Về đến nhà sau khi biết tin bố mình sẽ được thả vào ngày mai thì Quỳnh Dao rất vui, cô không tin vào tai mình còn hỏi đi hỏi lai mấy lần. Sau đó cô cám ơn rối rít từ khi gặp anh cuộc đời cô có những niềm vui mà từ trước tới nay chưa từng có. Để trêu cô anh ghé vào tai cô thì thầm.
-Đêm vợ cảm ơn chồng cũng chưa muộn.
Hiểu ý anh nên Quỳnh Dao bẽn lẽn, buổi tối hôm ấy cô cẩn thận sửa soạn thêm quà để về tặng bố. Mạnh cũng lấy một nửa số vải hoàng thượng tặng để mang về quê tặng bố mẹ và họ hàng Quỳnh Dao. Sau bữa cơm phần vì mệt do hôm trước thức đêm đón giao và phải dậy sớm nên anh đi ngủ sớm. Nửa đêm Quỳnh Dao rất cuồng nhiệt, ở lầu xanh cô được nhiều đàn chị dạy cho các chiều đàn ông nhưng chưa thực hành nên khi cô mang ra áp dụng làm Mạnh l·ên đ·ỉnh mấy lần chỉ tội cho nha hoàn lại một đêm mất ngủ theo. Sáng hôm sau Quỳnh Dao dậy sớm để sửa soạn đồ xôi cho mọi người có đồ đi ăn đường thấy mắt nha hoàn đỏ sọc như mất ngủ nên ngạc nhiên hỏi.
-Tối qua sao lại mất ngủ, hay nhớ nhà à để ta xin tướng công sau tết cho ngươi về thăm nhà mấy hôm.
Nha hoàn lắc đầu lòng thầm nghĩ.
-Tại hai người đêm chẳng cho ai ngủ cả.
Sửa soạn một lúc đến giờ Mão thì Quỳnh Dao mới gọi Mạnh dậy rửa mặt và ăn sáng. Một lúc sau thì xe ngựa và thân binh hộ tống cưỡi ngựa đến. Mọi người lên xe đi đến Gia Trang, Mạnh đón con Dần cho nó đi chơi cùng, anh sợ tết nghỉ nửa tháng nó bị nhốt một chỗ sẽ buồn nhân dịp này cho nó quen dần núi rừng. Bao giờ nó trưởng thành anh sẽ thả nó về rừng, dạo này đi chơi với nó phải xích không dám thả rông như trước. Đợt trước thả rông thấy nó chạy đâu một lúc về mồm đầy lông gà thì ra nó bắt trộm gà trong Gia Trang làm Mạnh phải đền tiền người ta. Lúc này nó đã to bằng con bê nhỏ, nặng hơn bốn mươi cân, ra dáng một chúa sơn lâm. Anh phải làm xích đeo vào cổ nó và treo một miếng sắt dưới cổ ghi tên Gia Trang để tránh người ta g·iết nhầm nếu nó xổng ra ngoài.
Mọi người đi ra ngoài đê ở Gia Trang đã có thuyền lớn đón mọi người ở đó, thuyền sẽ đi ngược dòng đến chỗ sông Hồng hợp lưu với sông Đà rồi theo đó đi về Hòa bình. Hai vợ chồng ngồi trên lâu thuyền vừa ngắm cảnh, Quỳnh Dao ríu rít kể chuyện về chuyến thăm nhà lần đầu cách đây ba năm. Hồi đó do có công cứu t·ú b·à nên bà ta cho cô về thăm nhà ba ngày đi cùng có nha hoàn và hai người đi theo bảo vệ nhưng thực chất là giá·m s·át đề phòng cô bỏ trốn. Mẹ cô sau khi ốm dậy người yếu nên không phù hợp làm ruộng nên đợt đó cô về chu cấp thêm tiền để bà buôn bán nhỏ cho người dân trong làng cuộc sống cũng đỡ khó khăn, còn ruộng thì thuê người cày. Cũng nhờ số tiền đó mà bà mới thu xếp lên thăm chồng được một lần.
Thuyền lớn nên phải dùng mười người chèo đò, sau khi xe ngựa và mọi người lên thuyền thì phu thuyền bắt đầu chèo. Ngày Tết thuê thuyền khó nên Mạnh bằng lòng trả giá gấp đôi ngày thường nên chủ thuyền vẫn nhận chèo. Khi đò xuôi dòng sông Đà cảnh núi hai bên làm Mạnh say sưa ngắm nhìn, con Dần nằm phục ở phía mũi thuyền, thỉnh thoảng gặp con nai, con hoẵng ra bờ sông uống nước nó lại gầm gừ làm con vật sợ hãi bỏ chạy.

Thuyền chèo đến tầm giũa giờ Thân ( bốn giờ chiều ) mới đến nơi, mọi người xuống thuyền xếp đồ lên xe sau đó đi về nhà Quỳnh Dao. Từ bến thuyền đến nhà cô cũng tầm sáu cây số phải đi mất một giờ mới đến nơi. Mạnh và năm thân binh cưỡi ngựa, con Dần đi bên cạnh còn Quỳnh Dao và nha hoàn ngồi trên xe ngựa. Mọi người thong thả đi, một lúc sau thì đến một thung lũng với những mái nhà tranh vách đất nằm bên dòng suối và những ruộng lúa còn trơ gốc rạ vì chưa đến mùa cấy, anh thoảng nhớ đến làng Bần hồi anh mới đến. Mạnh cùng mọi người đi một đoạn thì Quỳnh Dao xuống xe cô chỉ một nhà nhỏ nằm cuối xóm và nói đó là nhà cô. Thấy vậy Mạnh cũng xuống dắt ngựa cùng cô đi bộ về nhà, mọi người đi chậm phía sau đi một đoạn thấy đám trẻ con đang chơi pháo, nhìn thấy họ một đứa tầm mười hai tuổi chạy đến đồng thời reo ầm lên.
-Chị Quỳnh Dao về rồi.
Đứa nhỏ chạy ra ôm chầm lấy Quỳnh Dao và nói.
-Chị lâu lắm em không gặp chị.
Đám trẻ tò mò nhìn những người lạ, đặc biệt là con Dần, một đứa chạy về nhà chắc báo cho mẹ Quỳnh Dao. Quỳnh xúc động ghì chặt đứa em, cô thấy vui mừng mà nước mắt cứ trào ra. Mạnh thấy vậy đợi một lúc sau đó anh mới tiến lên bắt chuyện đứa bé.
-Chào em, anh là Mạnh chồng chị Quỳnh Dao còn em tên gì ?
Đứa bé lúc này mới choàng tỉnh, nó thoát ra vòng tay của Quỳnh Dao nhìn anh chằm chằm và nói.
-Em tên Sửu, anh lấy chị em từ bao giờ vậy.
Mạnh xoa đầu đứa bé và nói.
-Anh cũng mới cưới chị em, nên hôm nay về để làm quen với em và chào mẹ em. Mẹ em có nhà không.

Đứa bé gật đầu nói.
-Mẹ em có nhà đang thổi cơm, anh chị đi theo em.
Thằng bé nhanh nhẹn dẫn mọi người đi, vừa đi vừa nói chuyện ríu rít. Lúc này phía căn nhà có một người phụ nữ chạy ra, nhìn khuôn mặt nhan nhác giống Quỳnh Dao nên anh đoán là mẹ cô. Thấy mẹ chạy đến Quỳnh Dao vội lao đến ôm chầm lấy mẹ, hai mẹ con ôm nhau khóc. Thấy vậy thằng bé chạy lại trêu.
-Lêu lêu mẹ và chị lại khóc nhè.
Lúc này hai người mới bỏ nhau ra, mẹ Quỳnh Dao thấy anh và mấy người lên hơi ngượng ngùng, Quỳnh Dao nhanh nhẩu giới thiệu.
-Đây là anh Mạnh phu quân của con, còn đây là nha hoàn và mấy người thân binh của phu quân.
Trong thư Quỳnh Dao gửi về đợt trước biết anh là quan trong triều nên bà lúng túng chưa biết xưng hô thế nào. Mạnh chủ động tiến lên nói.
-Con chào mẹ, hôm nay ngày tết chúng con mới về thăm mẹ xin mẹ chớ trách.

Thấy Mạnh cũng là người hiền lành nên bà mẹ cười nói.
-Hôm nay vợ chồng con về mẹ rất vui, con và mọi người vào nhà đi.
Lúc này Quỳnh Dao mới khoe với mẹ là Mạnh đã xin Đức Vua tha cho bố và mấy ngày nữa bố sẽ về. Bà mẹ sững sờ tết năm nay bà đã có những niềm vui quá lớn đứa con gái lưu lạc chốn lầu xanh đã trở về và lấy chồng quan, chồng bà cũng được ân xá tất cả là nhờ có chàng trai trước mặt. Bà vội quỳ xuống cám ơn.
-Cám ơn cậu mà gia đình tôi mới có ngày hôm nay.
Mạnh vội đỡ bà dậy.
-Mẹ đừng làm thế, phận làm con thì phải lo cho gia đình chứ.
Anh còn trêu.
-Mẹ bảo Quỳnh Dao đừng bắt nạt con là được.
Quỳnh Dao đỏ mặt quay sang phân trần.
-Anh toàn bắt nạt con thì có, làm sao con dám bắt nạt anh ấy.
Thấy vợ chồng con gái cười đùa bà cũng vui lây. Vừa đi bà vừa trách mấy đứa về không báo sớm để bà chuẩn bị chu đáo. Ngày Tết chợ quê nghỉ hết mua cái gì cũng khó, Mạnh phải giải thích là công việc bận quá đến sát tới mới thu xếp về thăm quê nên không báo về kịp. Khi đến trước cổng anh thấy căn nhà nhỏ tầm bốn mươi mét vuông, mái tranh vách đất đằng sau là khu vườn khá rộng rãi. Nhà chia làm ba gian như những căn nhà phổ biến thời này. Căn nhà không lớn nhưng bố trí khá hợp lý tuy nhiên với những người đi cùng thì việc ngủ ở đây là khá chật trội. Đoán được ý nghĩ của anh mẹ Quỳnh Dao nói
-Để mẹ hỏi thăm nhà hàng xóm cho chúng ta ngủ nhờ chắc dược mấy người.
Mạnh gạt đi, ngày Tết đi ngủ nhờ nhà người khác là điều không nên. Anh đã lường trước nên đang cho mang theo lều, mấy thân binh có thể ngủ tạm ngoài đó thuận tiện cho việc canh gác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.