Chương 77. Trại Thu Vật
Lúc này ở Thu Vật ( Yên Bái ngày nay) quân của Nạp Tốc Đạt Đình từ Vân Nam đã áp sát chiến lũy của quân Đại Việt. Do là cánh quân nhỏ nên quân Nguyên không được trang bị hỏa pháo và máy bắn đá hạng nặng. Chủ lực của quân Nguyên là ba nghìn kỵ binh Mông Cổ, còn bộ binh là hàng quân Đại Lý chiến lực đội quân này không mạnh. Nên hai ngày đầu t·ấn c·ông không đạt kết quả mà còn tổn thất mất hơn nghìn quân do hỏa pháo của Đại Việt thì Nạp Tốc Đạt Đình quyết định dừng t·ấn c·ông. Sau vài ngày suy nghĩ không có kế hoạch ổn thỏa, y triệu tập cuộc họp để bàn cách đánh. Trong doanh trướng Nạp Tốc Đạt Đình họp các tướng sĩ để Đạt Đình nói.
-Hiện hỏa lực của quân Đại Việt rất mạnh, chủ lực là kỵ binh của ta lại không có lợi thế công thành. Không biết mọi người ở đây có kế sách gì để đánh địch.
Các tướng sĩ bàn luận sôi nổi, có người nói nên án binh chờ tình hình của cánh quân chủ lực nếu cường công chỉ tổn hao lực lượng. Có người nói cứ t·ấn c·ông mang tính q·uấy n·hiễu nếu không sau này bị Thoát Hoan trách phạt. Đoàn Văn là một vương gia của Đại lý có đề xuất.
-Theo tại hạ nếu chúng ta án binh bất động cũng không phải là cách. Nếu Vương Gia biết sẽ trách tội. Theo thiển ý thì chúng ta có thể cho quân chửi mắng thách đánh để quân địch phải xuất quân. Nếu chúng như rùa rụt cổ không ra thì Vương Gia cũng không thể trách tội chúng ta.
Nạp Tốc Đạt Đình gật đầu
-Đây cũng là kế hay, vậy ngày mai tướng nào sẽ ra khiêu chiến quân địch.
Đoàn Văn nói.
-Dưới trướng tại hạ có ba viên hổ tướng là Đoàn Hổ, Trần Bình và Ngụy Diên đều là những người có sức địch muôn người. Ngày mai cho họ ra khiêu chiến tại hạ chắc quân ta có phần thắng.
Nạp Tốc Đạt Đình đồng ý và ra lệnh cho quân chuẩn bị ngày mai khiêu chiến. Hôm sau Đạt Đình cho Đoàn Văn và ba viên hổ tướng dẫn năm nghìn quân đến trước lũy để khiêu chiến. Còn mình và quân chủ lực đứng phía sau tùy cơ ứng biến.
Nghe tiếng reo hò thách đánh của quân địch, các tướng xin Chiêu Văn Vương cho ra đánh. Hai ngày qua họ chứng kiến sức mạnh của súng thần công cũng như hỏa hổ nên họ có niềm tin sẽ đánh bại được quân địch. Giai đoạn này việc các tướng giao đấu trước trận chỉ mang tính cổ vũ sĩ khí của toàn quân chứ không quyết định thắng bại của trận chiến như thời Tam Quốc. Sau một thoáng cân nhắc Chiêu Văn Vương đồng ý xuất quân.
Quân Đại Việt mang ba nghìn quân ra trận, trung quân là một vạn quân gồm bảy nghìn quân triều đình và ba nghìn quân của các tù trưởng dân tộc ngoài ra còn có hai mươi thớt voi cùng hai mươi khẩu đại bác, các chiến xa mang nỏ liên châu và súng thần công loại nhỏ. Mạnh làm tham quân nên cũng xuất trận anh mặc áo giáp ra dáng một võ tướng đi bên cạnh Chiêu Văn Vương. Hai ngày qua anh cũng đã chứng kiến sự tàn bạo của c·hiến t·ranh, cảnh máu chảy đầu rơi những người bị hỏa hổ đốt cháy khét cũng làm anh sợ hãi. Ngày trước tuy có đi lính đặc công nhưng chưa bao giờ tham dự trận chiến thực sự nào ngoài tập trận nên nhìn cảnh chiến trường khốc liệt đầu rơi máu chảy làm anh nôn thốc nôn tháo. Chiêu Văn Vương thấy vậy cũng cho là bình thường, người lính phải trải qua vài trận chiến mới quen được, Mạnh chỉ là một thư sinh nên có thể còn mất thời gian hơn.
Khi hai bên dàn trận, phía quân địch tướng Ngụy Diên cầm cây thiết thương màu bạc, cưỡi ngựa trắng mặc giáp trắng đang đứng trước hàng quân khiêu chiến.
-Các ngươi có ai giỏi ra đánh với ta một trận.
Một bộ tướng của tù trưởng dân tộc Thái tay cầm một cây lang nha bổng thấy thế liền giục ngựa xông ra. Y vốn là một dũng sĩ của tộc Thái có sức mạnh hai tay nâng được trăm cân, trong tộc không ai địch nổi nên rất tự tin. Cưỡi ngựa xông tới vung cây lang nha bổng nặng hai mươi cân giao chiến với Ngụy Diên. Hai bên giao chiến tầm hai mươi hiệp thấy mình đã thấm mệt mà Ngụy Diên đường thương vẫn rất nhanh nhẹn, hiểm hóc không một chút sơ hở liền vung mạnh cây bổng buộc Ngụy Diên phải lùi lại rồi bỏ chạy. Ngụy Diên cũng không đuổi theo chỉ cười chế giễu, lúc này một bộ tướng của Chiêu Văn Vương là Trần Hùng cưỡi ngựa mang thương xông ra. Hai người cùng cưỡi ngựa trắng, dáng hao hao giống nhau nên phút chốc hai người quấn lấy nhau quân lính hai bên không phân biệt được ai với ai. Chiêu Văn Vương đích thân đánh trống trợ chiến, quân hai bên reo hò cổ vũ. Đánh được năm mươi hiệp lợi dụng Ngụy Diên sơ hở Trần Hùng dùng đòn thương gia truyền đâm trúng tay Ngụy Diên, thấy vậy Ngụy Diên bỏ chạy.
Thấy Ngụy Diên thua chạy, tướng địch là Đoàn Hổ xông ra vung đại đao giao chiến với với Trần Hùng. Do đã đánh nhau với Ngụy Diên năm mươi hiệp nên đánh nhau với Đoàn Hổ thêm năm mươi hiệp thì đã thấm mệt, anh liền đâm một thương Đoàn Hổ phải lùi lại rồi thúc ngựa bỏ chạy. Đoàn Hổ đuổi theo một bộ tướng khác của Chiêu Văn Vương là Lý Thống vung phương thiên họa kích tới chặn lại. Hai bên giao chiến năm mươi hiệp, Đoàn Hổ giả vờ kiệt sức không địch nổi bỏ chạy, Lý Thống đuổi theo khi sát đến gần Đoàn Hổ dùng thế đà đao chém ngược trở lại, Lý Thống trúng đòn b·ị c·hém bay xuống ngựa quân Đại Việt xông lên bảo vệ mang Lý Thống về.
Đoàn Hổ lúc này cũng thấm mệt nhưng vẫn đứng giữa trận hét to.
-Còn kẻ nào muốn ra ứng chiến.
Các tướng Đại Việt nhìn nhau, Lý Thống và Trần Hùng là hai tướng võ công giỏi nhất dưới quyền Chiêu Văn Vương mà còn bị thua nên không hai có can đảm ra ứng chiến. Thấy không ai ra ứng chiến Đoàn Hổ càng đắc thắng cho quân lính chửi bới khiêu chiến. Mạnh thấy nóng mắt liền giục ngựa xông tới. Chiêu Văn Vương đang đánh trống trận lên không kịp cho người giữ anh lại, chỉ đành đánh trống để cổ vũ. Thấy Mạnh cưỡi thiên lý mã đi tới mắt Đoàn Hổ sáng lên là người yêu ngựa lên y biết giá trị của con ngựa này, càng quyết tâm g·iết người đoạt ngựa. Khi y xông tới gần, Mạnh bình tĩnh rút súng nhằm thẳng vào Đoàn Hổ siết cò, một t·iếng n·ổ vang lên Đoàn Hổ rơi xuống ngựa.
Quân Đại Việt thấy vậy hò reo ầm lên, quân Nguyên thì ngơ ngác vì không ngờ Đoàn Hổ bị hạ nhanh như vậy, thậm chí còn chưa đánh hiệp nào. Đoán Đoàn Hổ bị Mạnh dùng ám khí nên Trần Bình tay khiên tay đao xông tới miệng hô.
-Dùng ám khí có gì hay, đỡ chiêu của ta.
Mạnh bình tĩnh đợi Trần Bình tới sát rút khẩu súng còn lại bắn thẳng vào đầu hắn, một đóa hoa mùa đỏ nở giữa trán. Trần Bình rơi xuống ngựa. Thấy quân ta thắng sĩ khí tăng vọt, Chiêu Văn Vương nổi trống hai mươi khẩu pháo đồng loạt khai hỏa vào đội hình địch. Qua hai loạt pháo đội hình địch r·ối l·oạn quân Đại Việt tràn lên, còn Mạnh lúc này mặt trắng bệnh, do bị không khí nóng của trận đánh lên anh không giữ được cảm xúc đã xông ra trận, nhận ra mình đã g·iết hai người làm anh cảm thấy hoảng sợ. Lúc này các thân binh đã tới bảo hộ đưa anh lui về phía sau, Chiêu Văn Vương nhìn anh động viên.
-Khá lắm mới ra trận mà g·iết được hai tướng giỏi của địch, ta sẽ ghi công đầu cho ngươi.
Lúc này hai quân đã giao chiến, hai mươi con voi mặc giáp như hai mươi cỗ xe tăng xông vào trận hình của địch mặc cho tên bắn như mưa. Chúng dùng ngà đâm, vòi húc tung quân địch, trên bành voi pháo thủ bắn đạn ria, và hai cung thủ thì ném hỏa hổ vào đội hình địch gây r·ối l·oạn. Nhận thấy nguy cơ đội tiên phong thua trận, Nạp Tốc Đạt Đình tung đội kỵ binh Mông Cổ vào trận đánh vào hai cánh quân Đại Việt và thúc trung quân xông lên giao chiến.
Ky binh địch tới lui như gió, bắn cung vào đội hình Đại Việt làm trận hình bị xáo trộn, Mạnh nhìn thấy kỵ binh địch tung hoành liền nghĩ thầm “ Đúng là kỵ binh Mông Cổ lúc này là mạnh nhất thế giới “ . Thấy kỵ binh địch đang làm r·ối l·oạn trận địa của ta, Chiêu Văn Vương ra lệnh các chiến xa chở nỏ liên châu và pháo thần công loại nhỏ tiến lên. Năm mươi chiến xa chở nỏ liên châu và pháo chia làm hai cánh ngăn chặn kỵ binh địch. Nhờ lợi thế của chiến xa mà ngăn chặn được đội kỵ binh nhưng cũng không chiếm được ưu thế. Sau vài canh giờ hai bên thu binh. Nạp Tốc Đạt Đình thấy tình thế giao chiến cũng không dành thắng lợi liền cho quân lui binh hai dặm dựa vào địa thế hiểm yếu để phòng thủ chờ tin tức của mũi quân chủ lực của Thoát Hoan.