Chương 78. Lãnh địa
Từ hồi anh mang Dần lên chỗ đóng quân vài ngày đầu để nó quen thuộc nơi đây, sau đó anh thả nó ra rừng. Ban đầu Dần cũng chỉ đi một lúc lại về quấn lấy anh như một chú chó, vài ngày sau khi quen dần nó đi lâu hơn và bắt những con mồi về. Cả Doanh trại quen với nó, con hổ có con mắt thứ ba trên trán nên để mặc nó ra vào trại.
Lúc này Mạnh mới để ý nuôi nó đã lâu nên tạo thành thói quen cho nó là phải ăn thịt đã pha chế sẵn. Mặc dù nó ăn thịt sống nhưng phải lột da, chặt ra thành miếng to nó mới ăn, như vậy thì nó không thể tồn tại một mình nơi hoang dã được. Nghĩ vậy sau này anh quyết định không cho nó ăn nữa, tự nó đi bắt mồi về và anh không giúp nó pha chế thịt. Anh muốn nó tự lập vì nó vốn là một con hổ Vương ( vua trong loài hổ ) không thể loanh quanh mãi bên anh được. Vài hôm đầu nó thà nhịn đói chứ nhất quyết không động vào con mồi, sau đói quá nên nó cũng ăn vài miếng. Nửa tháng sau thì quen nó bắt mồi thì ăn luôn thậm chí cũng chẳng tha về.
Dần cũng ngày càng đi vào rừng lâu hơn, có khi hai ba hôm nó mới về. Do khu vực gần nơi đóng quân thú rừng sợ bỏ đi hết, hôm nay Dần quyết định đi sâu vào khu rừng mà nó thường đi săn. Từ hồi ông chủ cho nó đi rừng vào dịp Tết bản năng của chúa sơn lâm đã trỗi dậy, nó muốn làm chủ một khu vực lãnh địa trong rừng mà không con thú nào dám bén mảng tới. Đi nửa ngày đột nhiên nó thấy một bãi phân và nước tiểu của con vật, với bản năng của mình sau khi ngửi nó biết đây là một con vật rất lớn đánh dấu lãnh địa. Nó lưỡng lự không biết có nên xâm nhập lãnh thổ của con vật đó hay không vì xâm nhập vào đó thì có thể sẽ có cuộc tranh giành lãnh thổ xảy ra. Sau một hồi cân nhắc nó quyết định tiến vào lãnh thổ của đối phương bản năng của chúa sơn lâm không cho phép nó chùn bước.
Đi theo mùi con vật một lúc đi đến một cái hang lớn trong một ngọn núi to có nhiều cây lớn che phủ nên khá kín đáo, nó gầm lên như đe dọa đối phương. Trong hang một con vật to lớn với bộ lông đen lao ra, mõm nó dài giống mấy con chó ở Gia Trang. Nó thấy Dần thì đứng lên bằng hai chân sau gầm lên đe dọa kẻ x·âm p·hạm lãnh thổ của mình. Khoe hai chân trước đầy móng vuốt sắc nhọn nó há cái miệng lớn với hai chiếc răng nanh dài và sắc.
Dần lao thẳng tới con mồi, hai con vật đứng thẳng hai chân sau, hai chân trước ôm lấy cổ đối phương, miệng há to tìm cách cắn vào họng nhau. Sau một hồi vật lộn cả hai lăn ra đất vài vòng ra, Dần vùng dậy tiếp tục lao vào đối phương, nó cố cắn mạnh vào gáy đối phương, trong mồm nó cảm thấy đầy lông và thịt, con vật quá béo thịt nhiều da dầy nên cắn ngập cả răng vẫn chưa tới xương cổ của nó, con vật cũng không vừa cắn mạnh vào chân của Dần, một cảm giác đau đớn xông lên từ chân tới não của nó. Bản năng không cho phép nó nhả ra mà tìm cách cắn sâu vào gáy con vật chỉ khi nào con vật gãy xương cổ thì nó mới bị hạ gục. Hai bên cố gắng cắn mạnh và không nhả con mồi, một lúc sau chân của Dần gần như t·ê l·iệt mà nó lại chẳng cắn tới xương cổ của con vật.
Dần lăn tròn khiến con vật phải lăn theo, lựa thế nó rút chân ra khỏi hàm răng đối phương. Lúc này chân nó bị tổn thương rất nặng không thể đi bằng chân này nên phải lò cò, nhưng nó không hề tỏ ra khoảng sợ mà tiếp tục gầm gừ. Hai con vật đánh nhau tiếng gầm làm lũ chim gần đó hoảng loạn bay lên, những con thú nhỏ cũng vội bỏ chạy xa cuộc chiến. Chân b·ị t·hương nên biết không thể thắng được đối phương Dần lặng lẽ, rút lui con vật cũng không đuổi theo nó cũng b·ị t·hương và biết không dễ thắng đối thủ.
Dần tập tễnh trở về doanh trại, Mạnh nhìn thấy nó anh đoán nó đánh nhau với một con vật to lớn mới có thế b·ị t·hương như vậy. Anh lấy cồn lau v·ết t·hương cho nó, còn làm nó xót nên nhếch miệng gầm gừ, thấy vậy anh xoa đầu an ủi nói.
- Mày là chúa sơn lâm đâu phải con cún, đau một tý đã kêu rồi.
Như hiểu ý anh nên nó không kêu nữa. Để đề phòng nó bị nhiễm trùng anh lấy viên paraway diệt ký sinh trùng bóc viên con nhộng lấy ruột thuốc rắc lên v·ết t·hương. Mỗi ngày anh lấy cồn lau rửa v·ết t·hương và thay thuốc một tuần sau thì v·ết t·hương lành nó có thể đi lại bình thường.
Khi v·ết t·hương lành nó quay lại tìm đối thủ, nó quyết không để con vật nào trong rừng coi thường nó. Lần này thấy nó quay lại đối thủ của nó cũng ngạc nhiên và nó cũng lao ra chiến đấu dù v·ết t·hương chưa khỏi. Rút kinh nghiệm lần trước lần này Dần không lao thẳng vào con mồi, nó dùng sự nhanh nhẹn của mình để xoay quanh con vậ to béo nhưng chậm chạp kia để rình lúc sơ hở thì lao vào cắn xé, hoặc dùng đôi tay đầy móng vuốt tát đối thủ xong lại lui ra. Đuôi nó đập đen đét xuống đất, mỗi lần vồ hụt đuôi nó lại đập mạnh vào mặt đối thủ như một ngọn roi làm đối thủ hoa mắt. Hai bên đánh nhau một lúc con vật kia đã thấm mệt, các v·ết t·hương trên người nó chảy máu làm nó yếu dần.
Con vật quyết định bỏ chạy nhưng Dần không buông tha, nó nhanh nhẹn đuổi theo và nhanh chóng chặn đầu đối thủ. Con vật cùng đường phải tử chiến với nó. Một lúc sau rình lúc đối phương sơ hở nó cắn thẳng vào họng con mồi, đối phương dẫy dụa một lúc rồi tắt thở, nó gầm lên để chứng tỏ với các con thú trong khu rừng nó là lãnh chúa mới của nơi này.
Mạnh đang ngồi trong lều thấy con Dần trở lại, thấy người nó đầy máu anh tưởng nó b·ị t·hương nhưng khi xem xét thấy nó không bị v·ết t·hương nào nặng chứng tỏ đó là máu con mồi. Nó cắn tay áo anh rồi lôi đi, biết nó có điều muốn nói lên anh sửa soạn rồi gọi mấy thân binh đi cùng, đi mất nửa ngày đến chỗ xác con gấu ngựa to lớn anh mới hiểu ra con Dần đã đánh nhau với con vật này và b·ị t·hương, lần này nó quay lại và đánh thắng con vật nó muốn anh tới để khoe chiến tích. Sau khi mấy thân binh kiếm cây để làm đòn xóc bốn người mới khiêng được con gấu mang về. Con Dần không theo anh trở về mà đứng nhìn anh cùng đoàn người xa dần, anh gọi nhưng nó không theo, anh hiểu rằng nó đã trưởng thành và đây sẽ là lãnh địa của nó. Anh quay lại xoa đầu nó để tạm biệt và nói
- Vậy mày cứ ở đây nhé, lúc nào rảnh tao qua đây chơi với mày.
Từ đó Dần ở trong rừng đi săn, thỉnh thoảng nó qua doanh trại mang mồi đến tặng anh. Một tối Dần ra bờ suối quen thuộc để uống nước, đột nhiên nó trở lên cảnh giác nó ngửi thấy mùi của đồng loại xuất hiện gần đây, thận trọng đi nhẹ nhàng lại gần suối trong mắt nó một con hổ cái đang uống nước. Con hổ cái với bộ lông mượt vằn vện dáng người uyển chuyển chắc cũng độ tuổi nó đang lè lưỡi uống nước như một chú mèo nhỏ. Lúc này hổ cái cũng phát hiện ra nó, nó ngừng uống nước và nhìn nó thăm dò. Dần tỏ ra thích thú với con hổ cái, mùa xuân là mùa các con vật tìm bạn tình nên nó tỏ ra thân thiện với cô bạn gái này. Thấy Dần tỏ thái độ thân thiện nên con hổ cái lại cúi đầu uống nước tiếp.
Khi Dần đến sát con hổ cái nó đưa mũi ngửi đối phương đây là một con hổ cái đang độ động dục tìm bạn tình. Hổ cái cũng ngửi Dần và thấy đây là chàng hồ trưởng thành đầy mạnh mẽ tràn trề sinh lực. Dần gác đầu lên lưng hổ cái, nó cảm nhận sống lưng con vật đang run lên. Một lúc sau hai con vật chạy song song vào rừng đi về phía hang của Dần. Từ nay cuộc sống của nó thay đổi thêm phần thú vị.