Về Thời Trần Bán Thực Phẩm Chức Năng

Chương 91: . Quân Tâm




Chương 91. Quân Tâm
Buổi chiều hôm đó khi thuyền rồng cập bến ở Phủ Thiên Trường, trăm quan đến triều bái trong đó có Mạnh. Các quan quỳ xuống hô trong khi Hoàng thượng đang từ thuyền rồng đi xuống.
-Hoàng thượng vạn tuế ! vạn vạn tuế.
Viên thái giám tổng quan hô.
-Hoàng thượng ban miễn lễ, các quan bình thân.
Cùng các quan đứng dậy, Mạnh liếc nhìn thấy Trần Nhân Tông đang đi dưới lọng vàng do thái giám đi phia sau cầm với khuôn mặt đăm chiêu, Thái Thượng Hoàng và Trần Quốc Tuấn và một số tướng đi đằng sau. Nhà vua lên thẳng xa giá đã đợi sẵn đi về hành cung, các quan tướng chỉ huy cấp cao đi theo. Lúc này Mạnh mới phát hiện bên mạn của ngự thuyền có ghi dòng chữ.
Cối Kê cựu sự quân tu ký,
Hoan Diễn do tồn thập vạn binh.
Rõ ràng vua cũng đang suy nghĩ đến việc có thể phải rút lui về Diễn Châu hoặc Hoan Châu để tránh thế giặc mạnh và tập hợp thêm lực lượng để kháng chiến lâu dài. Chiều hôm đó các viên tướng cao cấp như Trần Hưng Đạo, Trần Quang Khải, Trần Nhật Duật… tới họp kế sách cùng Hoàng Thượng đến tận giờ Sửu ngày hôm sau vì quân tình thực sự rất nguy cấp. Từ sau chiến thắng Trại Thu Vật quân ta liên tiếp chịu thất bại và phải rút quân tại các căn cứ chiến lược. Địch đã chiếm thành Thăng Long và tiếp tục truy đuổi nhà vua. Việc thất bại này lại có sự góp phần không nhỏ của các hoàng thân quốc thích của nhà Trần như Trần Ích Tắc và Trần Kiện.

Trong cuộc họp Trần Quốc Tuấn vẫn kiên định sách lược đánh du kích vào các đoàn tiếp lương, các toán tuần tiễu với mục đích tiêu hao đẩy quân đich vào thế thiếu lương và thuốc men cùng nhưng không quen thung thổ thời tiết nóng ẩm vào mùa hè của Đại Việt làm quân lực địch suy yếu sau đó sẽ phản công giành thắng lợi.
Trên bờ quân địch đông và mạnh hơn ta nhất là kỵ binh, quân ta có lợi thế về thủy quân lại có hệ thống sông ngòi chằng chịt ở đồng bằng Bắc Bộ nhưng việc Trần Quang Khải đổ bộ thất bại làm quân ta mất tám chiếc chiếc Mông Đồng bọc đồng làm giảm một nửa sức mạnh thủy quân Đại Việt, thủy quân của Toa Đô đang kéo ra Bắc để phối hợp với Thoát Hoan làm tăng sức mạnh của quân địch cả thủy quân lẫn bộ binh. Nên kế sách thời gian tới sẽ quyết định thành bại của quân ta, hơn nữa việc thua liên tiếp và các hoàng thân quốc thích và các tướng sĩ hàng giặc làm cho Quân tâm cũng giảm sút. Có thể thời gian tới nhiều người sẽ lại ra hàng địch.
Sáng hôm sau khi Mạnh thức dậy có thân binh chạy vào báo Qui Thuyền đang chuẩn bị cập bến, Mạnh vội thay quần áo cưỡi ngựa phi ra bến anh thấy Trần Bình Trọng với áo giáp còn những v·ết m·áu đã khô đang bước xuống thuyền. Hai người gặp nhau rất vui mừng, Bình Trọng nói.
- Cám ơn huynh đã tiếp ứng, ơn này Trọng suốt đời không quên. Ta về sẽ giặt áo giáp sạch sẽ và trả lại cho đệ. Nhờ nó mà ta không bị trọng thương đúng là thần giáp.
Mạnh nói.
-Huynh cứ về nghỉ ngơi, tối nay tại hạ làm bữa rượu tẩy trần mời huynh qua.
Hai người vui vẻ chia tay hẹn tối nay gặp lại. Lúc này người đội trưởng đội phụ trách tiếp ứng đến chào anh và báo cáo. Tối qua sau khi đón Bình Trọng do trời quá tối thuyền không thể đi tiếp dù có người hướng đạo thông thuộc nơi này nên phải nghỉ ngơi tạm ở giữa dòng theo kế hoạch, mờ sáng nay mới xuôi dòng về đến đây. Năm người thân binh phụ trách tiếp ứng Bình Trọng thì bốn người hy sinh chỉ có một người còn sống sót. Mạnh ra lệnh phải tìm hiểu rõ hoàn cảnh gia đình để ngoài chu cấp tử tuất theo qui định sẽ hỗ trợ thêm nếu cần thiết.
Khi Mạnh về nơi làm việc thấy thị nữ kiêm hộ vệ của công chúa đang đợi anh. Cô gái này đã cứu anh nên anh cũng có ấn tượng tốt, nhìn thấy anh cô gái nói.
-An Tư công chúa có việc gấp cần ngươi giúp đỡ. Nhắn nhà ngươi chiều nay giờ Thân hẹn ngươi ở gần bến đò chợ Đông nhé. Không gặp không về.

Mạnh gật đầu xác nhận.
- Không gặp không về.
Buổi chiều gần đến giờ Thân Mạnh lên ngựa đi cùng thân binh đến bến đò chợ Đông. Do chợ họp buổi sáng nên buổi chiều vắng vẻ, con đò đang cắm sào chờ khách giữa sông. Mạnh thấy thị nữ đang giữa ngựa bên bờ ở phía xa anh liền phi đến. Gặp anh cô ta nói.
-Ngươi cũng đúng hẹn đấy ta đỡ mất công đi giục.
Cô ta chỉ cho anh chỗ An Tư công chúa đang đứng đợi, công chúa đang tựa lưng vào thân một cây to nhìn ra dòng sông với vẻ trầm tư. Mạnh để thân binh lại trông ngựa và một mình đi đến, anh cố tình tạo tiếng động để An tư công chúa biết. Nghe tiếng bước chân đến gần An Tư quay lại nhận ra anh, cô vội vàng nói.
-Ngươi phải nghĩ cách cứu ta, lần trước ta cứu ngươi một mạng giờ ngươi phải giúp ta.
Mạnh thấy thế liền nói.

-Có gì công chúa từ từ kể đầu đuôi tại hạ mới hiểu.
Công chúa An Tư kể lại ngọn ngành, số là sau buổi họp hôm qua, chưa tìm được quyết sách nên các triều thần bàn cách giả vờ xin hàng để làm kế hoãn binh cho quân ta có thời gian chuẩn bị lực lượng, chiêu mộ và huấn luyện tân binh mới. Nhưng chưa biết hòa hoãn bằng cách nào Thái Thượng Hoàng bàn với Hoàng Thượng cho sứ giả đến gặp Thoát Hoan ở Thăng Long để giả vờ xin hàng đồng thời dâng An Tư cho Thoát Hoan để chứng tỏ thành ý. Thân là con gái trong hoàng tộc nên cô hiểu thân phận mình bất cứ lúc nào cũng phải chấp nhận lấy người mình không thích vì đó là vấn đề chính trị. Tuy nhiên lấy một tên tướng giặc nổi tiếng tàn ác và hung bạo lại không cùng ngôn ngữ làm cô cảm thấy rủi ro rất lớn có khi còn bị đối xử không bằng một nô tỳ. Đường cùng cô nhớ ra anh, người phát minh ra nhiều thứ có thể xoay chuyển tình thế, tuy biết rằng khó nhưng như người c·hết đ·uối vớ được cọc, cô mong anh biết đâu tìm ra cách để giúp cô.
Mạnh hiểu ra, trong lịch sử đúng là An Tư phải dâng cho Thoát Hoan và sau đó cô biến mất trong dòng lịch sử không ai biết số phận của cô sau cuộc chiến. Tuy nhiên anh cũng chỉ là một viên quan nhỏ bé không có tiếng nói trong triều đình nên việc này rất khó khăn. Thời này hôn nhân vì mục đích chính trị là chuyện bình thường nên không ai sẽ ủng hộ nếu anh đứng ra phản đối, không cẩn thận còn mất đầu vì tội chống lệnh vua. An Tư thấy anh trầm tư cô biết anh cũng đang khó nhưng cô cũng chẳng còn cách nào, sau một hồi lúng túng cô nói khẽ.
- Ngươi cố gắng tìm cách giúp ta, cùng lắm thì.ii.. ta sẽ xin Thái Thượng Hoàng gả ta cho ngươi nếu ta thoát nạn này.
Đoạn cuối cô nói nhỏ như muỗi nhưng Mạnh vẫn nghe được, anh giật mình toát mồ hôi nghĩ thầm. “Rước bà tổ cô này về hầu hạ thì đúng là đời thêm khổ, Quỳnh Dao chắc chắn sẽ phải làm lẽ, hai vợ chồng hầu hạ bà công chúa này thì đúng là mạt vận.” nghĩ đến đây anh đành giả vờ không nghe thấy nói.
- Tại hạ sẽ cố hết sức để giúp công chúa để đền ơn cứu mạng mà không đòi hỏi thêm bất cứ thứ gì. Thư cho tại hạ vài hôm để nghĩ cách.
Tối hôm đó trong bữa tiệc tẩy trần, Mạnh uống chúc mừng Bình Trọng vừa thành công nhiệm vụ của vua và thoát c·hết trở về. Mạnh hỏi dò.
- Tại hạ nghe thấy có lời đồn nhà Vua muốn dâng An Tư cho Thoát Hoan để làm kế trì hoãn chuẩn bị binh lực.
Bình Trọng thở dài nói.
-Hiện sỹ khí quân ta xuống thấp, lại tổn thất nhiều nên muốn có thời gian để bổ sung lực lượng và huấn luyện q·uân đ·ội nhưng ta sợ giặc sẽ không trúng kế. Vấn đề chính bây giờ là quân tâm dù chúng ta có v·ũ k·hí mạnh như súng thần công, thuyền Mông Đồng .. mà quân lính không quyết tâm thì chúng ta vẫn thua mà thôi.
Sau này có Hồ Nguyên Trừng tổng chỉ huy q·uân đ·ội nhà Hồ, người được coi là cha đẻ súng thần công thời anh có câu nói nổi tiếng “ Thần không sợ đánh địch, mà chỉ sợ lòng dân không theo mà thôi” . Quân đội nhà Hồ có súng thần công, thuyền chiến lớn mà vẫn thua trước giặc Minh chính vì quân tâm yếu. Trần Bình Trọng tiết lộ thêm sở dĩ chiến lũy phía Bắc ngăn chặn được địch một phần nhờ vào chiến lũy của Mạnh xây dựng, một phần dựa vào đội quân Thánh Dực Nghĩa Dũng vì những người này trung thành tuyệt đối. Đội ngăn chặn giặc truy đuổi ở bãi Đà Mạc cũng vậy sở dĩ sáu trăm quân chặn được mấy nghìn kỵ binh địch vì là đội quân thiện chiến và có lòng trung thành nếu đội quân khác chắc chỉ được một canh giờ. Quân Tâm chính là Đại Việt cần nhất lúc này chứ không phải v·ũ k·hí mạnh, hay quân số đông đảo.
Tiệc tàn hai người chia tay, đêm tháng tư trời chưa nóng nhưng Mạnh thao thức rất khó ngủ. Anh suy nghĩ về việc làm sao để cổ võ sĩ khí toàn quân. Hiện đã chế tạo ra Qui thuyền, súng hỏa mai và khinh khí cầu nhưng không có quân tâm thì vẫn có thể thua trận. Nghĩ mãi không ra anh thốt lên đúng là "Chỉ có thần mới giúp được" nghĩ đến đây chợt để ý cái rương dưới bàn, đột nhiên trong đầu anh nảy ra một kế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.