Về Thời Trần Bán Thực Phẩm Chức Năng

Chương 90: . Tiếp ứng




Chương 90. Tiếp ứng
Sau khi tổn thất mấy trăm quân mà đội hình quân Đại Việt vẫn vững chắc như tòa thành Khoan Triệu cho người ngựa nghỉ ngơi để chuẩn bị t·ấn c·ông đợt hai. Tranh thủ lúc địch không t·ấn c·ông quân ta nghỉ ngơi băng bó cho người b·ị t·hương, thu nhặt tên của địch để chuẩn bị cho trận đánh tiếp, nhiều khiên có đến hai mươi mũi tên của địch. Lúc này đã giữa giờ ngọ, nhiều người tranh thủ nhai miếng lương khô để tăng thêm sức lực. Nửa canh giờ sau thêm một cánh quân Nguyên cưỡi ngựa phi tới. Đó là đội quân chủ lực do Lý Hằng chỉ huy. Chúng là đơn vị lính chiến đã từng đánh hàng trăm trận lớn trên cao nguyên Ba Tư, trên vùng đồng cỏ miền trung châu âu và cả trên vùng rừng núi của nước Đại Lý, cùng với đó có cả đội quân thiết kỵ. Viên quan cầm cờ vội vã phóng ngựa lại đón Lý Hằng. Y nói:
-Thưa Tả thừa, Hữu thừa đã đánh năm đợt mà chưa vỡ thế trận này...
-Sao?
Lý Hằng đưa mắt lướt rất nhanh qua chiến trường. Đôi mi mắt của y rất dày giấu kín cách nhìn xói móc tinh ác bỗng ánh lên một tia nghi ngờ.
-Năm lần rồi à? Có một đám người thế kia thôi à?
-Thưa Tả thừa, đúng thế đấy! Năm lần rồi. Tả thừa xem kia.
Viên quan cầm cờ chỉ về phía chiến trường ngổn ngang xác c·hết. Y nói tiếp.

-Đánh gần nửa ngày rồi ạ!
Một nụ cười khinh thường thoáng nở trên cặp môi mỏng của Lý Hằng. Với đoàn quân thiết kỵ, Lý Hằng tin chắc y không đến nỗi bị khốn khổ như Khoan Triệt. Nhưng nụ cười ấy lại tắt ngay và vẻ nghi ngờ mỗi lúc một tăng thêm lên trong cách nhìn chậm chạp xói móc của Lý Hằng. Có điều gì đây sau thế trận kỳ lạ bày giữa bãi cát kia! Mối nghi ngờ ấy càng tăng lên khi một viên tướng nhỏ của y nhận ra người chỉ huy quân Thánh dực là Trần Bình Trọng. Người từng chặn đánh đại quân ở chiến lũy Bắc Thăng Long cả tháng trời.
-Người này không phải là tay cầm quân bình thường! Lý Hằng lẩm bẩm một mình.
Y lưỡng lự, nhưng Khoan Triệt đã phóng ngựa đến giáp mũ tả tơi. Y nói ra vẻ thương viên tướng dưới quyền:
-Tướng quân b·ị t·hương và mệt lắm rồi. Để ta mở đường cho.
Khoan Triệt gạt phắt đi:
-Chẳng cần, mặc tôi!
Lý Hằng muốn quát lên, nhưng lại thôi. Y nghĩ bụng: “Đã vậy, tao mặc kệ cho mày c·hết!” Khoan Triệt họp bọn quân bắn cung lại. Y chỉ huy luôn hai đợt đánh nữa. Trong khi đó, Lý Hằng đứng trên một mỏm đất cao xem xét. Từ áy náy, Lý Hằng chuyển dần sang kinh dị. Y đã thấy diễn ra trước mặt y một trận đánh quyết tử mà những người lính Trần đã dùng cả cát ném vào mắt đối phương. Lý Hằng còn được thấy rõ tài đánh giáp lá cà của những người lính Thánh dực. Đường khiên, nhát đao, đòn câu liêm và nhất là những họng pháo lúc ẩn lúc hiện và hỏa hổ đánh tan luôn hai đợt đánh nữa của Khoan Triệt. Lý Hằng quyết định dốc hết quân ra trận. Y lo sợ cho trách nhiệm của y sau trận này. Lý Hằng cẩn thận chia số quân của y ra làm nhiều đội. Y định bụng dùng nhiều hướng đánh vào “tòa thành nổi” nhưng chỉ một hướng do chính y chỉ huy mới thực sự đánh xuyên vào đội hình của quân Thánh dực. Y ra lệnh cho viên quan cầm cờ:

-Chờ ta bày xong quân, ngươi sẽ đ·ốt p·háo hiệu!
Lý Hằng lướt ngựa sang mé bên trái. Ở hướng này, Lý Hằng thấy hàng khiên dày đặc. Viên Tả thừa cho rằng ở nơi nào hàng khiên dày đặc thì ở đấy đối phương chắc sẽ bày ít quân. Tiếng pháo hiệu của quân Nguyên nổ vang... Lý Hằng dẫn quân xông lên trước. Quân giặc theo nhiều hướng xốc tới. Từ lúc giặc tản quân ra nhiều hướng, Trần Bình Trọng đã nhận ra ngay chúng đang có mưu mô mới. Bên phía địch, một toán quân cưỡi ngựa xúm xít đứng thành một hàng rào che cái gì không biết. Trần Bình Trọng lẩm bẩm.
-Hừ! Bọn giặc xảo trá thực. Chúng mày lừa tao sao nổi!
Trần Bình Trọng gọi đội thân binh. Ông dặn dò những người lính của ông kỹ lưỡng, và đội thân binh ào đi thi hành mệnh lệnh của Trần Bình Trọng. Những hướng đánh từ các phía của quân Nguyên tràn tới, trong đó có cả những tên lính của Khoan Triệt tả tơi giáp, mũ. Nhưng trái với những lần đánh trước, quân Thánh dực không cho chúng lại gần. Họ bắn những mũi tên rất trúng, và ngay khi lũ giặc còn cách nửa tầm tên bắn thì chúng đã tối tăm mặt mũi và hoảng sợ bỏ chạy tán loạn. Trong khi đó, bọn lính của Lý Hằng hộ vệ chủ tướng của mình vẫn xông đến ào ào. Chúng thúc ngựa nhảy vọt qua cả vách thành ken khiên. Khi hàng quân thứ nhất của địch vọt qua rồi, đội câu liêm mới từ hai bên vọt ra. Những người lính Thánh dực không nhằm bọn giặc mà họ quét câu liêm là mặt đất đánh vào vó ngựa. Ngựa ngã quay lông lốc, giặc cũng lăn quay lông lốc. Chúng lăn vào cả những lá khiên mở ngửa lởm chởm chông nhọn hoắt... Đợt thứ hai của giặc chưa vọt được qua vách khiên mây... Từ sau hàng khiên, những người lính của Mạnh và thân binh dùng dùng súng thần công và ném hỏa hổ đánh thẳng vào một tốp quân Nguyên đang xúm xít hộ vệ Lý Hằng. Thật là những đòn bất ngờ. Lý Hằng bị một trận phủ đầu thất kinh hồn vía. Chung quanh y, bọn lính hộ vệ bị c·hết, bị bỏng rất nhiều. Riêng y thì hút c·hết, một con ong lửa bắn ngựa của y con ngựa đau lồng lên, và hai viên xuyên áo giáp găm vào vai của hắn, y vội nằm rạp lên mình ngựa phi thẳng ra ngoài lúc này Khoan Triệt cũng vội chạy lại. Hai tên tướng Nguyên nhìn nhau, không thằng nào còn tâm trí nghĩ đến tranh công và chế giễu nhau nữa. Lý Hằng cởi áo giáp bị thủng vứt đi.
-May mà có cái áo này chứ không thì cũng b·ị t·hương nặng đấy!
Lý Hằng hú vía nói với viên quan cầm cờ. Khoan Triệt và Lý Hằng thu hết quân, sửa soạn kỹ lưỡng cách bày trận. Lần này Lý Hằng dùng đội cung tên chạy vòng quanh bắn tên để thu hút chú ý rồi cho những tên kỵ binh xông đến, có những tổ hai tên thiết kỵ cầm dây thừng nối với một khúc gỗ to, khi đến gần hai tên lính chạy đến gần thì rẽ ra hai bên kéo căng sợi dây, khúc gỗ lớn bị lực kéo đánh mạnh vào bức tường khiên. Một lực rất mạnh đập mạnh làm bức tường khiên vỡ ra địch lợi dụng để xông vào. Quân ta ném hỏa hổ và phun hỏa hổ vào quân địch liều c·hết bịt lỗ thủng, Bình Trọng lúc này cũng cầm giáo xông pha chiến trường, bên cạnh anh các thân binh cũng tay đao tay khiên theo sát. Do mặc áo giáp của Mạnh cho mượn lên Bình Trọng không b·ị t·hương vào chỗ yếu hại tuy nhiên sau mấy đợt t·ấn c·ông g·iết được trăm tên địch anh cũng tỏ ra mệt mỏi. Xác ngựa, xác người lúc này quanh trận chất cao như núi, anh tranh thủ lúc quân địch ngừng t·ấn c·ông xếp xác ngựa lên cao ngang đầu tạo một lớp chiến lũy tạm thời.

Hai bên đánh nhau đến giờ Dậu thì quân địch tổn thất đến hơn hai nghìn quân còn quân Đại Việt cũng chỉ còn hơn sáu chục người, chủ yếu là thân binh của Bình Trọng vì họ là những người có sức khỏe và võ công hơn người. Người của Mạnh vội bắn pháo hiệu lên trời, trời đã xẩm tối nên có thể nhìn thấy pháo hiệu từ xa, lúc này trên mặt sông một vật xuất hiện từ từ tiến đến, Lý Hằng đã thu quân chuẩn bị bao vây quân Đại Việt qua đêm, sáng mai đánh tiếp vội tập trung quan sát. Khi vật đó đến gần nó là một cái thuyền nhưng nhìn như một con rùa khổng lồ đang bơi đến. Nhiều tên địch tưởng đó là Thần Kim Quy của Đại Việt nên hoảng sợ sụp lạy.
Lý Hằng ra lệnh cho thủy quân chèo thuyền ra chặn chiếc thuyền kỳ lạ đó. Khi chiếc thuyền xông đến gần từ miệng nó phun và một đám lửa vào các thuyền đang tiến đến làm nhiều thuyền b·ốc c·háy. Từ mũi và bên hông hỏa pháo bắn vào các thuyền đang xông tới làm nhiều chiếc bị chìm và thuyền nhanh chóng cập bãi cát. Nhìn thuyền đối phương kỳ lạ lên Lý Hằng cho quân lui lại để theo dõi. Lúc này người của Mạnh còn sống sót nói
- Đó là thuyền tướng quân tiếp ứng, tướng quân mau chạy ra.
Trần Bình Trọng như được tiếp thêm sức mạnh anh cầm ngọn thiết thương dẫn đầu mở đường máu xông ra phía thuyền, trên thuyền lúc này các khẩu thần công cũng bắn vào đám địch để mở đường.
Nhận thấy Bình Trọng định chạy thoát, Lý Hằng cho tám mươi thiết kỵ còn sót lao ra chặn đường. Khi đoàn thiết kỵ đến gần, một loạt vật lạ được ném ra, quân địch tưởng quân Đại Việt ném hỏa hổ vội né tránh nhưng nó không nổ mà tạo ánh sáng chói lòa. Lựu đạn chớp sáng v·ũ k·hí bí mật của Mạnh, cả đám người ngựa bị mù tạm thời trong phút chốc, nhiều con ngựa hoảng loạn đâm vào nhau. Tranh thủ phút đó Bình Trọng và đoàn quân đi qua, một đám kỵ binh lại xông đến, thấy thế một số người đi sau dừng lại đánh chặn để mọi người thoát lên thuyền. Khi Bình Trọng lên được thuyền thì chỉ còn lại ba mươi người, ai cũng có v·ết t·hương nặng nhẹ khác nhau, con thuyền vừa nã đạn vào đội hình vừa rút lui trong ánh mắt căm tức của hai tướng địch. Trời lúc này đã tối lại không thông thuộc đường nên thủy quân địch không dám đuổi theo.
Khoan Triệt b·ị t·hương rất nặng, một nhát đao xả vai trái y, một mũi giáo xuyên qua đùi, nhưng v·ết t·hương nguy hiểm nhất đối với tính mạng y lại chỉ là một mũi chông độc nhỏ bé hình củ ấu găm vào ngón chân út. Máu đọng phù bắp chân Khoan Triệt, y nửa tỉnh, nửa mê. Lý Hằng cũng chẳng hơn gì. Tên Tả thừa sau khi trúng đạn pháo, không dám liều mạng xông lên trong những hàng quân đi đầu, và y đã phải thay một con ngựa khác. Y không bị qua một v·ết t·hương nặng, nhưng sự thua thiệt nặng nề làm cho y lo sợ bị Thoát Hoan t·rừng t·rị. Khoan Triệt đã kề bên c·ái c·hết. Khi đánh xong trận bãi sa bồi, bọn lính Nguyên cho viên Hữu thừa lên võng để khiêng về thuyền. Lúc chiếc võng đưa qua trước mặt Lý Hằng, tên Tả thừa đang ngơ ngác nghĩ đến dâng thư lên cấp trên thưa trình sao cho thoát tội, y buột miệng nói một câu:
-Đúng là thua! Mà thua đau!
Rồi nhìn võng Khoan Triệt đi qua, Lý Hằng chợt nảy ra một kế hiểm. Y nói to cốt để Khoan Triệt nghe thấy:
-Nếu chờ ta phối hợp hai cánh quân cùng đánh thì đâu đến nỗi...
Khoan Triệt tinh thần đang hoang loạn, câu nói của Lý Hằng lại như xát muối vào nỗi đau của y, muốn nhảy lên cãi lại nhưng b·ị t·hương khá nặng lên y phải trả vờ điếc. Bình Trọng đã chặn địch được một ngày, tạo thời gian quý báu cho vua Trần trở về Thiên Trường an toàn và quân ta chuẩn bị thế trận đánh địch.
Hai Chương mình phóng tác dựa theo tác phẩm Bên Dòng Thiên Mạc của cố nhà văn Hà Ân tác giả nhiều chuyện thiếu nhi mình thích hồi trẻ để tri ân ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.