Xe Chúc Kinh Nho đỗ cách đó không xa, chuyển có mấy món đồ mà lề mà lề mề, cố tình đợi Bách Thanh Lâm dọn dẹp xong hết, ra về trước.
Bách Thanh Lâm đeo lại găng tay da, quay sang gật đầu với Chúc Kinh Nho rồi rời đi, đến mấy lời xã giao khách sáo cũng lười nói.
Chúc Kinh Nho mân mê chiếc cốc nhựa trong tay. Y thu tầm mắt, cởi khoá áo khoác, lấy túi sưởi từ bên trong ra áp lên tay để ủ ấm.
.
Quán cà phê rất yên tĩnh. Lúc Đông Ngâm vào bếp sau dọn dẹp thì bỗng ngửi thấy một mùi hương, thuận miệng hỏi: “Chủ quán, anh xịt nước hoa sao?”
“Không.” Bách Thanh Lâm cụp mắt. Bàn tay cầm khay hơi gồng, đường gân nơi cổ tay căng lên thấy rõ.
Tối qua lúc ngồi trên xe Chúc Kinh Nho, Đông Ngâm cảm thấy hương nước hoa này rất thơm, hỏi nhãn hiệu là gì thì nhận được câu trả lời: “Anh tự chế chơi ấy mà.”
Bây giờ có thể xác định địa chỉ cô cho không sai, hai người này câu cá câu tới bên nhau rồi.
Bách Thanh Lâm hờ hững hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Mười giờ đúng ạ.”
“Ừ.”
Chỗ ngồi cạnh cửa sổ ở bên ngoài vẫn trống không.
Phải mất một lúc Đông Ngâm mới nhận ra. Lạ thật đấy, bình thường giờ này anh Chúc đã uống xong cà phê, chuẩn bị rời đi rồi.
Trước đó mới đi câu cùng nhau, bây giờ lại chẳng thấy tới luôn.
.
Tối đến, đơn hàng giao tới địa chỉ là quán bar “Perfumum” không xuất hiện.
Bách Thanh Lâm hạ cửa cuốn, ngậm điếu thuốc vào miệng. Anh cúi đầu loay hoay cố bật bật lửa mấy lần nhưng mãi chẳng thể châm lửa, gió to quá.
Đường Trầm đúng lúc đó đang cùng người khác đi ngang qua. Hắn bén lấy điện thoại chụp trộm lại bóng lưng Bách Thanh Lâm rồi gửi ngay cho Chúc Kinh Nho: “Mày tinh mắt thật đấy. Ngón tay dài, sống mũi cao, chắc chắn rất dũng mãnh trong t.ình d.ục.”
Chúc Kinh Nho không trả lời, chỉ đặt tấm hình đó thành ảnh nền màn hình khoá.
Lúc sau, Chúc Kinh Nho pha một lúc hơn chục loại lá trà mới mua. Một mình y uống thì thôi, đây còn ép Đường Trầm uống cùng. Đường Trầm cảm thấy tình hình không ổn: “Mày giày vò tao làm gì? Hay là mày thả tao đi, tao sẽ cho người trói anh ta mang tới tận giường cho mày ngay trong đêm nay, mày đi mà giày vò anh ta.”
“Bây giờ là xã hội pháp trị, suy nghĩ của Tiểu Đường nguy hiểm lắm đó.” Chúc Kinh Nho nếm thử trà mấy lần vẫn không hài lòng, nhỏ giọng nhủ thầm: “Không ngon bằng nước sôi để nguội.”
Ly nước buổi sáng Bách Thanh Lâm đưa cho là ngon nhất.
Cái cảm giác hưng phấn khó nhẫn nhịn tận trong xương tủy, nóng lòng muốn thử kéo mãi tới ba giờ sáng vẫn chẳng thể vơi bớt. Chúc Kinh Nho khoác áo khoác rồi ném Đường Trầm vào ghế phụ lái, lái xe rời khỏi khu vực nội thành, lên đường cao tốc. Y phóng xe vun vút, doạ Đường Trầm hồn bay phách tán.
Giữa đêm hôm lái xe nửa tiếng đồng hồ, leo lên ngọn núi cao hơn hai nghìn mét chỉ để hóng gió, ngắm sao tiện bứt cỏ, cái loại chuyện ngớ ngẩn, ăn no đau dái này cũng chỉ có Chúc Kinh Nho mới làm.
Chúc Kinh Nho cầm điện thoại nửa ngày, cuối cùng không gửi hình chụp trời sao cho Bách Thanh Lâm. Không gấp, muốn ăn cá cả, phải thả câu dài. Y ném mũ xuống, hơi thở nóng hổi phả ra từ mũi ngập trong mùi hương của những tươi non. Y nói với giọng điệu giả đò tiếc nuối: “Tiểu Đường à, sau này tao không thể chở mày đi ngắm cảnh nữa rồi.”
Đường Trầm: “…”
Chúc Kinh Nho tự độc thoại: “Cũng không thể để mày ngồi ở ghế lái phụ nữa.”
Đường Trầm nhắm mắt, chỉ muốn chết: “…”
.
Hôm sau, khi đồng hồ báo đã tới chín giờ, Bách Thanh Lâm đang đọc báo, nhẹ tay lật sang trang mới. Anh có hơi cận, tuy độ cận không cao nhưng có tật loạn thị. Dạo gần đây, ban đêm và rạng sáng sương mù dày đặc, ảnh hưởng ít nhiều tới đời sống, phỏng chừng tương lai anh sẽ phải đeo kính thường xuyên hơn.
Đông Ngâm lén nhắn tin cho Chúc Kinh Nho: [ Hôm nay chủ quán đeo kính đẹp trai lắm. Cơ mà tối qua hình như ngủ không ngon giấc, đã tiến hoá từ đá viên thành núi băng rồi, nãy còn doạ ba sinh viên muốn hỏi xin tài khoản Wechat chạy mất. ]
Chúc Kinh Nho ngay lập tức nhắn tin trả lời bằng một chiếc mặt cười.
Đông Ngâm: [ Anh Kinh Nho, thế mà anh cũng không lo à? Nhẽ nào hôm nay cũng không tính tới? ]
Ở phía bên này, Chúc Kinh Nho đang đứng trước gương, tháo chiếc khuyên bạc trên tai xuống, miệng ngậm nhiệt kế. Y rửa tay rồi lau sạch, sau đó thong thả gõ chữ.
[ Anh có hơi cảm, sợ lây cho anh ấy. Buổi tối anh định đặt một ly sữa ấm, tới lúc đó lại phải làm phiền em đi một chuyến. Vất vả rồi, lần sau sẽ mời em và Hoàng Sâm đi ăn nhé. ]
Quả nhiên không lâu sau đó, Đông Ngâm nhắn: [ Anh yên tâm, tối em nhất định sẽ nhờ chủ quán để anh ấy tự mình mang sang. ]