Vodka Và Mandheling – Vu Đao Sao

Chương 11: Chương 11




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bình thường toàn là Đông Ngâm đi giao cà phê cho quán bên nhưng hôm nay đến giờ đó cô lại có việc gấp phải đi. Nghĩ tới chuyện Bách Thanh Lâm chưa từng đặt chân qua đó, cô bèn tận tình chỉ đường: “Anh đi qua đường cái rồi rẽ, sẽ thấy một khu vườn nhỏ trồng đầy hoa. Cứ đẩy cửa kính là vào được, sau khi vào thì đi thang máy lên thẳng tầng ba.”

Bách Thanh Lâm đang cúi người mày mò máy ghi âm và điện thoại cố định: “Ừ.”

“Đúng rồi, chủ quán. Nhỡ có ai bắt chuyện thì anh không được nhận thuốc lá hay rượu người ta đưa đâu đấy.”

Bách Thanh Lâm siết chặt anten, sau đó cởi chiếc tạp dề dáng dài màu nâu.

Đông Ngâm nói tiếp: “Làm vậy đồng nghĩa với việc bằng lòng đi cùng người ta, tình một đêm không trốn được đâu.”

Bách Thanh Lâm rửa tay lại hai lần rồi mới đưa mặt nhìn ly sữa đã được đóng gói hoàn chỉnh đặt trên mặt bàn.

.

Đến khi thật sự bước chân vào quán bar “Perfumum”, Bách Thanh Lâm cảm thấy có phần khó thích ứng. Nơi đây quá ồn ào, quá hỗn loạn. Đang từ một không gian cực kỳ yên tĩnh đột nhiên chuyển sang nơi đám đông cuồng loạn, anh bỗng chợt phải đối mặt với hai chục con người.

“Chào buổi tối, anh đẹp trai.” Một “nữ” nhân viên phục vụ tóc dài tiến lại, vừa cất tiếng đã nghe thấy chất giọng khá thô ráp.

“Xin chào, tới giao đồ.” Bách Thanh Lâm không dừng lại, đi thẳng lên tầng.

Tầng một của quán bar được trang trí theo phong cách retro cổ điển độc đáo, bốn mặt tường lung linh lấp lánh treo đầy những món đồ trang trí độc lạ. Dưới ánh đèn vàng mờ, khung cảnh nơi đây mang cảm giác dèjá vu như trong một thước phim xưa cũ. Đám nhạc cụ đặt ở sàn nhảy chính giữa cũng vô cùng lạ kỳ.

(dèjá vu: hiện tượng cảm thấy như đã từng trải qua tình huống, hoàn cảnh này trong quá khứ)

Bách Thanh Lâm đi lên tầng ba, đập vào mắt là hai cánh cửa gỗ. Anh không rõ nên chọn bên trái hay bên phải, mãi tới khi nghe thấy tiếng ho loáng thoáng.

Anh vừa nhấc tay lên gõ cửa, động tác rất nhẹ nhưng cánh cửa vốn không đóng, “cạch” một tiếng là mở toang.

Người bên trong đang đứng cởi áo, nửa thân trên lộ ra bên ngoài. Cổ y vươn nhẹ thành một đường xinh đẹp, cơ bắp phân bổ cân đối, ở vị trí xư.ơng b.ướm[1] có vài vết sẹo nhưng cũng không hề làm giảm bớt vẻ đẹp.

Chiếc quần bò rộng ôm quanh vòng eo gọn gàng của y, có thể thấy rõ hai hõm nhỏ[2] sau lưng. Cánh tay đang kéo ống tay áo hơi căng ra, đường gân xanh nổi rõ, hình xăm đỏ sẫm quanh cổ tay dường như sống dậy dưới ánh đèn.

Đến khi cởi xong chiếc áo len xám, Chúc Kinh Nho hơi ngẩng đầu, khẽ thở hắt, lồng ng.ực nhấp nhô. Sau đó, y chợt khựng lại.

Chúc Kinh Nho dường như nhận ra điều gì đó. Y chầm chậm quay đầu nhìn về phía Bách Thanh Lâm. Nơi đôi con ngươi đen thẫm màu mực ấy ẩn chứa cơn sóng ngầm, giấu kín tới mức tạm thời chẳng ai phân biệt được.

Bách Thanh Lâm nắm chặt tay nắm cửa, thất thần mất mấy giây rồi mới đóng cửa lại.

“Xin lỗi.” Cách một lớp cửa gỗ, giọng Bách Thanh Lâm càng trầm khàn hơn, rất thú vị.

Chúc Kinh Nho tiện tay với lấy chiếc áo khoác bên cạnh rồi mặc vào, sau đó thong thả ra mở cửa: “Anh Bách, sao hôm nay anh lại đích thân mang qua vậy?”

“Mọi người trong quán đều có việc.”

Chúc Kinh Nho nhận lấy cốc sữa, tiện thể húng hắng ho nhẹ: “Lại làm phiền anh rồi.”

Bách Thanh Lâm: “Không đâu.”

“Anh vào ngồi một chút chứ? Em pha trà mới, hàng của Brazil.” Chúc Kinh Nho thấy môi Bách Thanh Lâm khẽ mấp máy là biết anh muốn từ chối, y bèn nói tiếp: “Em cảm nhẹ, không uống được cà phê, trà cũng không được nốt. Không biết quán anh có đang thiếu không?”

Nói tới vậy, Bách Thanh Lâm mới nhận lời: “Làm phiền rồi.”

.

Tư thế rót trà của Chúc Kinh Nho uyển chuyển như mây trôi nước chảy: “Anh nếm thử xem.”

Đầu ngón tay Bách Thanh Lâm chạm nhẹ lên tách sứ. Nước trà nóng ấm khi vào miệng có vị đắng nhẹ, để lại hậu vị ngọt thanh nơi đầu lưỡi: “Lá trà rất ngon.”

“Mới được gửi đến tháng trước.”

Bách Thanh Lâm hờ hững nói: “Hơi non lửa.”

“Chẳng còn cách nào khác. Em chỉ biết uống chứ không quá thông thạo pha trà.” Chúc Kinh Nho hỏi đùa: “Khi nào rảnh, anh Bách dạy em được không?”

Xưng hô rất tự nhiên, tạo sự gần gũi vô hình.

Bách Thanh Lâm không nhận lời cũng không từ chối. Căn phòng này chứa rất nhiều đồ nhưng lại không được sắp xếp ngăn nắp, bừa bộn tới mức khiến anh không thoải mái. Thế nhưng dường như trời sinh đã phải vậy, rất phù hợp với phong cách con người Chúc Kinh Nho: bí ẩn, không biết nên khám phá từ đâu, phức tạp mà hoang đường.

Anh chuyển tầm mắt tới bức thư pháp trên bức tường phía sau lưng Chúc Kinh Nho. Bốn chữ “Đúng giờ nhấp rượu” được viết một cách tinh nghịch. Khi nuốt trà, đường gân trên cổ Bách Thanh Lâm khẽ chuyển động. Anh nói với giọng điệu vẫn đầy xa cách, vô cùng khách sáo: “Nét chữ cậu khá được.”

“Bình thường rảnh rỗi viết linh tinh cho vui thôi.” Chúc Kinh Nho giả vờ khiêm tốn, thực tế dái tai đã nóng rực. Y cúi đầu nhìn trộm bàn tay đang cầm tách trà của Bách Thanh Lâm, đột nhiên nhớ tới một câu nói chẳng hề hợp thời điểm.

Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.

Viết câu này lên giấy, khi đó chữ y mới thật sự là đẹp.

  • Chú thích:

[1] Xương cánh bướm: như trong hình

[2] Hõm nhỏ sau lưng: hay còn gọi hõm Apollo

Note: Từ chương này sẽ thay đổi xưng hô của bạn Chúc thành “anh – em” nhé vì bạn Chúc đã bắt đầu gọi anh Bách là “柏哥“ – “Bách ca” với ý thân thiết. Điều chỉnh để phân biệt về sau gọi người khác là “X先生“ – “X tiên sinh” (khi dịch ra tiếng Việt vẫn là anh X nhưng với hàm ý khách sáo hơn)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.