Miệng quạ đen rốt cuộc có linh hay không, Chúc Kinh Nho cũng chẳng muốn biết, nhưng thật sự rất ảnh hưởng giấc ngủ.
Hôm sau, lúc Đường Trầm gọi tới còn khá sớm, Chúc Kính Nho chẳng chợp mắt được mấy. Y đang đứng sửa soạn trước gương, vừa rửa mặt xong, trên mặt vẫn còn vương giọt nước.
“Hơn mười tấm bảng đèn trong quán, bọn họ chắc chắn không phối được mấy cái màu quỷ quái đó đâu. Vậy nên vẫn cần mày đích thân ra mặt, tao sẽ kêu mấy người họ theo hầu mày.”
“Được rồi, Tiểu Đường.” Chúc Kinh Nho thoải mái nhận lời. Sau khi cúp máy, y bắt đầu cạo râu, sấy tóc. Thời gian trước nuôi lợn ở châu Nam Mỹ, điều kiện không đủ nên đã lâu lắm rồi Chúc Kinh Nho không cẩn thận sửa soạn, bây giờ coi như trở lại làm người.
Nửa tiếng sau, ánh nắng ấm áp chiếu qua chiếc giếng trời nằm ngay trên đỉnh giường. Một ngày nắng đẹp hiếm hoi, ánh sáng hắt bóng bên chân Chúc Kinh Nho, y vẫn đang thay quần.
Trước khi ra khỏi nhà, y soi gương lần cuối. Áo lót dài tay màu trắng bên trong cùng áo len dệt màu đen thùng thình choàng bên ngoài, vừa thoải mái vừa nhàn nhã, một bên tai đeo hai chiếc khuyên vòng bạc theo thói quen.
Vừa bước chân ra khỏi cửa, Chúc Kinh Nho đã được đón một đợt gió ùa tới. Mái tóc cẩn thận tạo kiểu rất nhanh đã bị gió thổi rối bời. Y đành nhếch mép, trực tiếp vuốt ngược hết ra sau.
.
Sáng sớm tinh mơ, đường Ngân Hà vắng bóng người, chẳng giống như trong ký ức của Chúc Kinh Nho. Xung quanh đều là những cửa hàng mới, biển báo bên đường cũng đã được thay màu sơn sang xanh lá. Đến cả cây cối ven đường cũng thay đổi, thứ quen thuộc duy nhất là đại lộ Ngân Hạnh dài đằng đẵng kia
Sau khi xuống xe, Chúc Kinh Nho trông thấy có hai người đang đứng trước cửa quán bar. Y chủ động mở lời chào hỏi, sau khi tiến lại gần thì mời thuốc là và nước.
Thế nhưng, mặt đối mặt hơn mười giây, vẫn chẳng có ai nhận lấy.
Thợ quét sơn đang gặm bắp ngô, còn cậu thợ học việc của ông ta đang cắn miếng bánh bao thịt. Hai người họ đều đội mũ trùm đầu màu đen để chống rét, chỉ để hở mắt, mũi và miệng, trông hệt như hai tên cướp ngân hàng.
Bọn họ bối rối nhìn Chúc Kinh Nho ăn vận hệt như minh tinh, sợ phun ra thức ăn chưa nhai xong trong miệng.
Thoáng cái, bầu không khí trở nên gượng gạo.
Chúc Kinh Nho cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc bánh bao nhân thịt bằng ánh mắt khá trìu mến, chẳng hề cảm thấy bầu không khí có gì khác thường. Năm đó y còn có thể trò chuyện tới mức thân quen, trò chuyện ra tình cảm với hai chục con chó hoang ở Florence, huống chi là con người.
(Florence: một thành phố của nước Ý)
Thế là, Chúc Kinh Nho tay trái ôm thợ quét sơn, tay phải ôm cậu thợ học việc mà ông ta dẫn tới.
Ba người đàn ông trưởng thành ngồi ngay ngắn trên bậc thềm trước cửa quán bar, từ tán dóc tới tán nhảm, từ gọi nhau tiếng anh em tới tranh cãi quyết liệt, trái một câu chuyện kinh doanh ế ẩm, công nghệ lên hàng đầu, phải một câu nhà này ngắn, nhà kia dài.
Chúc Kinh Nho ra sức trò chuyện cùng bọn họ như thể chỉ hận đã gặp nhau quá muộn, thành công lừa được chiếc bánh bao thịt. Y chẳng có chút nào là làm giá hay tỏ vẻ trịch thượng cả. Mấy người bọn họ vừa nói chuyện, vừa hút thuốc, vừa pha màu sơn, khá là được việc.
Chủ đề bỗng chuyển sang vấn đề kết hôn. Thợ sơn hỏi: “Chú em Chúc, chú đã kết hôn chưa? Con gái lớn của tôi cũng tầm tuổi chú đó. Nếu chú chưa kết hôn, ôi chao, con bè mà được gặp chú chắc mất phương hướng luôn quá.”
“Vậy thì không thể gặp được rồi.”
“Tại sao?”
Chúc Kinh Nho híp mắt cười: “Vì tôi giống cô ấy, cũng thích đàn ông.”
Cây cọ trên tay thợ quét sơn rơi xuống đất: “…”
Chúc Kinh Nho ngoan ngoãn nhặt ngay lên giúp ông ta.
Cậu thợ học việc còn trẻ, nói năng ngắc ngứ, cố làm dịu bầu không khí: “Dạo này thích đàn ông cũng bình thường… rất thịnh hành… Ông chủ Chúc trẻ tuổi, đầy hứa hẹn… hoá ra cũng theo xu hướng… Ha ha.”
Ông thợ quét sơn im lặng cúi đầu, tính lẳng lặng kéo giãn khoảng cách với Chúc Kinh Nho. Thế nhưng Chúc Kinh Nho lại nổi tính xấu, thợ quét sơn dịch một bước thì y cũng bám theo, hơn nữa còn cố tình giả bộ không nghe thấy: “Gì cơ?”
Thợ quét sơn đã lớn tuổi. Trông thấy tên đồng tính luyến ái hung bạo tàn ác đang định giơ tay “xâm phạm” mình, ông ta siết chặt nắm đấm, không chịu nổi nữa, bật dậy rồi gào lên rằng đột nhiên nhớ ra chưa đóng bình gas ở nhà, đơn này không cần trả tiền.
Chưa đợi người ta trả lời đã chạy biến đi như bị ma đuổi, thậm chí còn quên dẫn cậu thợ học việc theo.
Chạy rất nhanh, vụt cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Chúc Kinh Nho tiếc nuối thu lại ánh nhìn, tiện thể mỉm cười với cậu thợ học việc đang chết lặng.
Ba phút sau, lại một người nữa bị dọa chạy mất. Chúc Kinh Nho cô đơn trơ trọi ngồi xổm bên bậc thềm quét sơn, ngón tay và trên chiếc áo len đen đều dính sơn.
.
Chẳng biết từ lúc nào, mặt trời đã lên cao, đường Ngân Hà trở nên nhộn nhịp. Chúc Kinh Nho làm xong việc, vươn vai duỗi người, tính nằm thẳng ra bãi cỏ xanh bên cạnh để đánh một giấc, nhưng tiếc là vẫn phải dọn dẹp đống dụng cụ quét sơn bừa bộn.
Khi tinh thần trì trệ thì chỉ đành dựa vào biện pháp vật lý. Chúc Kinh Nho ngáp một cái. Chưa đi được bao xa, y mở to mắt trông thấy ở phía đối diện, cách một đoạn đường kẻ lối dành cho người đi bộ có một quán cafe lạ. Hai chữ “Bờ Nam” trên biển gỗ trông vừa hào hùng vừa lưu loát.
Đẩy mở cánh cửa kính, chiếc chuông gió được đặt ở đó vang lên những tiếng trong trẻo, “leng keng leng keng” vừa thơ mộng vừa vui tai.
“Chào mừng quý khách.” Tiếng nhân viên của quán vang lên. Một chất giọng có chút trầm khàn, gợi tình đến lạ, cách phát âm cũng rất thi vị.
Theo cách diễn đạt của giới trẻ, nếu nghe nhiều thì lỗ tai cũng dễ mang thai.
Chúc Kinh Nho mặt không đỏ, tim không loạn nhịp, mắt nhìn thẳng, đi tới bên chỗ quầy gọi đồ.
Một người đàn ông đeo chiếc tạp dề dáng dài màu nâu nhạt đang đứng một mình ở đó. Anh ta rất cao, mặc một chiếc áo sơ mi trắng bằng vải lanh cotton trông không chuyên nghiệp cho lắm, ngược lại sở hữu một vẻ xa cách khiến người lạ không dám tới gần.
Anh ta ngước lên nhìn Chúc Kinh Nho. Trông anh ta cũng không quá trẻ, sự từng trải lắng đọng giữa đôi chân mày. Sống mũi cao vút, làn da trắng tựa đậu hũ non, thế nhưng lại sở hữu đôi mắt hạ tam bạch với con ngươi đen thẳm sắc bén, khi nhìn người khác sẽ vô cùng bình thản, hờ hững. Đôi môi mím lại tạo một đường cong đầy quyến rũ. Trên khuôn mặt không để lộ biểu cảm, đường nét ngũ quan vừa chững chạc vừa lạnh lùng.
(Mắt tam bạch: chỉ đặc điểm của đôi mắt khi phần lòng trắng lộ ra nhiều ở phía dưới hoặc xung quanh tròng đen; mắt hạ tam bạch: chỉ phần lòng trắng lộ ra nhiều ở phía dưới tròng đen)
Mà trí mạng nhất chính là ánh mắt, tạo cảm giác áp bức vô cùng. Người đàn ông này sở hữu ngoại hình đầy tính công kích, làm Chúc Kinh Nho nhớ tới con sói hoang y từng gặp tại sông băng vùng Tây Bắc mấy năm trước.
Anh ta hình như đã hỏi đến lần thứ hai: “Cậu muốn uống gì?”
Chúc Kinh Nho tỉnh táo trở lại, gọi bừa một ly latte. Sau khi thanh toán, y tìm chỗ ngồi, vị trí gần sát cửa sổ rất thích hợp để ngẩn người. Y chống đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng thực tế lại đang chăm chú quan sát hình ảnh phản chiếu trên lớp kính.
Mọi chuyển động của anh ta đều rất vững vàng, kết hợp cùng khuôn mặt lạnh tanh không nói cười tuỳ tiện kia, đúng là tuýp người cấm dục điển hình. Lúc này anh ta đang quay người lại để xay hạt cà phê, mông cong vểnh, chân dài miên man, ngay cả người xét nét như y cũng không tìm ra được khuyết điểm nào.
Cứ ngắm mãi, đầu óc y giống như lại bị lừa đá thêm lần nữa rồi.
Chúc Kinh Nho cúi đầu hít vào một hơi thật sâu, sau đó nghiêm túc lấy điện thoại ra tra Baidu: “Thấy sắc sinh mê có được coi là bệnh không?”
(Baidu: tương tự Google)
Lần này chết thật rồi.
Bị sự đẹp trai gi.ết ch.ết rồi.