Vodka Và Mandheling – Vu Đao Sao

Chương 3: Chương 3




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không lâu sau đó, cà phê được bưng tới. Lúc đặt xuống, tách cà phê chạm nhẹ mặt bàn tạo tiếng khe khẽ.

“Quý khách dùng thong thả.”

Chúc Kinh Nho có một đam mê bí mật. Y lặng lẽ ngắm bàn tay đặt cạnh chiếc tách kia, có thể ngửi thấy hương nước xà phòng rửa tay nhè nhẹ.

Vì nước da trắng nên những đường gân xanh trên mu bàn tay hiện lên rõ nét. Lòng bàn tay lớn, ngón tay thon dài, các khớp nối nhô ra ửng hồng, những vết chai tượng trưng cho sự mạnh mẽ, rất thích hợp để cắm vào hay vào sâu nơi cuống họng.

Nghĩ tới đây, Chúc Kinh Nho lập tức cầm lấy tách cà phê vừa được đặt xuống, ngửa đầu ực hết chỉ trong vài giây. Giọng nói khàn đi vì bị bỏng nhưng nét mặt y vẫn không chút suy suyển: “Cho thêm một Americano đá, cảm ơn.”

Hành động bất thình lình được thực hiện một cách trơn tru, trôi chảy khiến nhân viên phục vụ ở bên cạnh mắt chữ O, mồm chữ A.

Người bình thường nếu làm vậy sẽ bị nghi là kẻ thần kinh, thế nhưng cách ăn vận của Chúc Kinh Nho thật sự không giống người đầu óc có vấn đề.

“Được.” Người đàn ông kia ngay cả khi ngạc nhiên cũng rất bình thản, đặt chiếc tách không lên khay rồi xoay người rời đi.

Chúc Kinh Nho chờ người ta quay lưng lại mới há miệng hà hơi không ngừng, cảm giác lục phủ ngũ tạng đều muốn tan chảy cả rồi. Đuôi mắt vì phản ứng si.nh lý mà hơi ươn ướt, y rút giấy lau nước mắt rồi buộc phải đưa ra kết luận.

Uống đồ uống nóng không chữa được bệnh thấy sắc sinh mê.

.

Tầm chập tối cổ hỏng vẫn nóng rát như cũ, giọng nói y cũng khàn đi rất nhiều. Để miệng quạ đen không thành sự thật, Chúc Kinh Nho đành phải tới bệnh viện lấy số.

Trên đường đi nhìn chằm chằm mặt tường trắng của bệnh viện, y lại không kìm được mà nhớ về quán cà phê.

Bác sĩ kiểm tra xong, kê đơn thuốc, kêu Chúc Kinh Nho thời gian tới hạn chế uống nước nóng, phải giữ gìn cổ họng, cố gắng chỉ uống thức uống ấm.

Chúc Kinh Nho không biết đang suy nghĩ cái gì, lỡ miệng nói: “Không uống có sờ được không…”

“Gì cơ???”

Chúc Kinh Nho bình tĩnh trả lời: “Không có gì.”

Trước ánh mắt ngay thẳng và chân thành của Chúc Kinh Nho, bác sĩ bắt đầu nghi ngờ liệu anh ta có phải bị ảo giác nên nghe nhầm hay không.

.

Sáng hôm sau, vì để tỉnh táo nên Chúc Kinh Nho cố tình nhai đá viên. Cơn đau họng cũng không thể ngăn cản y ăn diện hệt một chú chim công sặc sỡ, sau đó một lần nữa tới quán cà phê, ngoan ngoãn chọn món cà phê ấm, ngồi tại vị trí cạnh cửa sổ gần quầy đặt món nhất, phơi nắng trọn một tiếng đồng hồ.

.

Hai tuần thấm thoát trôi qua, Chúc Kinh Nho mỗi ngày đều tới uống cà phê. Vào quán gọi món, uống xong thì rời đi, không thể nhìn ra có ý đồ gì.

.

Ngày thứ mười lăm, trời mưa lất phất.

Chúc Kinh Nho ngồi đó, vẻ mặt chăm chú, dùng bút than phác từng nét cẩn thận lên cuốn sổ phác hoạ, hình ảnh trên trang giấy sống động như thật – Bàn tay cầm ly thuỷ tinh khớp xương rõ ràng, vẻ đẹp nam tính được miêu tả sinh động, bên cạnh có viết vài chữ nhỏ.

Họ Bách tên Thanh Lâm.

Là nhân viên phục vụ nói cho Chúc Kinh Nho biết.

Chúc Kinh Nho có đôi mắt tinh tường, vừa gặp đã phải lòng ông chủ quán nhà người ta. Vẽ xong, y lặng lẽ chăm chú nhìn theo bóng lưng Bách Thanh Lâm cách đó không xa.

Anh đang đứng gọi điện thoại sau cánh cửa, giọng nói được hạ thấp nên khó có thể nghe rõ. Cơ bắp trên cánh tay đeo dây đai[1] trông thật cân đối, hẳn là thường xuyên luyện tập, vóc dáng và thể trạng đều mang tính kỷ luật cao.

Cuộc gọi hôm nay kéo dài khá lâu. Bách Thanh Lâm bình thường kiệm lời nhưng rất giỏi kiểm soát tình hình, mọi chuyện lớn nhỏ trong quán cà phê dường như đều cần anh xử lý.

Chúc Kinh Nho canh đúng thời gian ra về. Trước lúc rời đi, y quay lại nhìn Bách Thanh Lâm thêm một chốc.

Chẳng rõ ngọn gió nào thổi qua, cả chuông gió lẫn trái tim cùng rung động.

.

Khi màn đêm buông xuống, Chúc Kinh Nho đỗ xe bên đường trước cửa chính của quán cà phê, hàng ghế sau chất đống hơn chục ly cà phê giao hàng đã được rửa sạch sẽ. Sáng tới quán uống, tối còn đặt giao tới, ủng hộ hết lòng.

Đường Trầm ngồi ở ghế phụ lái ngáp dài: “Tao còn bảo sao dạo này mày ngày nào cũng chạy tới quán này, té ra là công xòe đuôi. Cuối cùng đã nhắm trúng ai đó rồi.”

“Hợp gu thật.”

“Hợp gu mày cũng vô dụng, phải người ta hợp gu mới được. Nhỡ có đối tượng rồi thì sao?”

“Anh ấy không có.”

“Được. Theo như lời mày, anh ta không chỉ độc thân, mặt đẹp dáng ngon, hơn nữa còn là người nghiêm túc, học vấn cao. Một tên chó ẻ bỏ học như mày làm nổi không?” Đường Trầm lảm nhảm: “Nếu theo đuổi không được thì để tao…”

Chuông báo thức trên điện thoại kêu vang, vừa đúng chín giờ.

Quán cà phê của Bách Thanh Lâm đóng cửa lúc chín giờ, còn quán bar của Chúc Kinh Nho lại mở cửa đúng chín giờ. Cách nhau chỉ một con đường nhưng tách biệt rõ ràng, khác nhau hoàn toàn.

Sau khi đóng cửa, bước xuống cầu thang, Bách Thanh Lâm chắc chắn sẽ đi qua phía trước xe của Chúc Kinh Nho.

Ánh đèn đường chiếu xuống khiến ánh sáng bao phủ cả người anh. Bách Thanh Lâm cúi đầu ấn bật lửa, ngón tay thon dài cầm một điếu Tô Yên[2], toàn bộ trang phục trên người đều sẫm màu, cổ áo gọn gàng, mang thứ khí chất cô đơn của người đàn ông trưởng thành, mọi cử động đều đẹp mắt.

Chúc Kinh Nho nắm lấy vô lăng, mắt nhìn không rời, bảo: “Tao lúc nào nói muốn theo đuổi anh ấy.”

Đường Trầm: “???”

Bách Thanh Lâm đi càng lúc càng xa, Chúc Kinh Nho lúc này mới thu lại ánh nhìn, chậm rãi nói: “Phải nghĩ cách khiến anh ấy theo đuổi tao.”

  • Chú thích:

[1] Đai giữ tay áo:

[2] Thuốc lá Tô Yên:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.