Vodka Và Mandheling – Vu Đao Sao

Chương 27: Chương 27




Nhạc Xuyên bò dậy để đi uống nước. Hắn không quen với hệ thống sưởi nên bị cơn khát đánh thức. Nhìn đồng hồ trên tường mới chỉ năm giờ, trời còn chưa sáng, hắn mơ màng nghe thấy tiếng nước chảy vọng lại từ phòng ngủ không đóng cửa của Bách Thanh Lâm.

“Sáng sớm tắm rửa gì vậy…” Nhạc Xuyên uống xong cốc nước, định quay lại ngủ tiếp.

Đúng lúc này, Bách Thanh Lâm mặc áo phông xám bước ra, đuôi tóc ướt nước, đường gân xanh nhạt chạy dọc mu bàn tay, ngón tay thon dài phủ lấy khăn tắm, dường như hoàn toàn không để ý tới Nhạc Xuyên.

Hai người lướt qua nhau.

Nhạc Xuyên ngơ ngác: “Tôi là không khí à?”

Bách Thanh Lâm “ừ” một tiếng lấy lệ.

Nhạc Xuyên vốn cũng không được tỉnh táo, thật sự tin là thật, theo Bách Thanh Lâm ra ban công.

Da Bách Thanh Lâm rất trắng, chỉ khi vận động hoặc cảm xúc dâng cao thì mới hơi ửng đỏ. Trên ban công có tạ và máy chạy bộ. Tuyết rơi nên đường trơn, không thích hợp để chạy bộ buổi sáng, anh đành tập ở nhà.

Bách Thanh Lâm chạy bộ nửa tiếng, sau đó tắm thêm một lần nữa, tắm xong thì ném chiếc áo khoác xa lạ kia vào máy giặt.

Nhạc Xuyên nửa tỉnh nửa mê mơ mơ màng màng trở về phòng, vậy nên không trông thấy Bách Thành Lâm làm gì bên cạnh máy giặt.

Ném vào rồi lại lấy ra.

Sống mũi Bách Thanh Lâm cao vút, đôi mắt hẹp sâu hun hút, rõ ràng ngoài mặt không để lộ biểu cảm gì, thế nhưng lúc này cơ thể không tự chủ được mà chuyển động. Đầu ngón tay anh chà xát hồi lâu, sau đó anh cúi đầu ngửi chiếc áo kia, môi cũng chạm vào lớp vải, vẫn còn đó hương thơm còn sót lại.

Khi ý thức được mình đang làm gì, anh đột nhiên vung mạnh cánh tay, nhanh chóng ném chiếc áo vào trong.

Sau khi đóng máy giặt Bách Thanh Lâm châm điếu thuốc. Cổ anh cứng đờ, yết hầu nhấp nhô do nuốt nước bọt. Căn phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng “tích tắc, tích tắc” của đồng hồ.

.

Sau khi trời sáng, Chúc Kinh Nho lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tới uống cà phê. Y thích vẻ phiền muộn muốn nói lại thôi nhưng không cách nào khiến y ngừng tới của Bách Thanh Lâm, bớt đi sự lạnh lùng, thêm chút dáng vẻ con người. Thi thoảng ánh mắt hai người gặp nhau từ xa, Chúc Kinh Nho vẫn là người đỏ tai nhưng không hề chi.

Tối đến, Chúc Kinh Nho tặng tất cả hoa trong vườn cho nhân viên pha chế vừa cầu hôn thành công. Nhìn vườn hoa trống trải, y chợt cảm thấy mới lạ. Đồng hồ đeo tay hiển thị thời gian, quả nhiên quán cà phê bên kia đường đã đóng cửa.

Chúc Kinh Nho chạy ra, miệng thở ra hơi nóng. Y nhìn đại lộ Ngân Hạnh dài ngoằng, bóng lưng thon dài cách đó không xa thật quá đỗi quen thuộc.

Không chút do dự, y gọi to: “Anh Bách –”

Đợi Bách Thanh Lâm quay đầu lại, Chúc Kinh Nho cười vẫy tay.

Hôm sau, y tiếp tục canh thời gian quán cà phê đóng cửa, vẫn gọi to như vậy. Dù không được để ý tới nhưng Chúc Kinh Nho không hề thấy chán. Y thật sự rất vui vẻ, vui đến chết đi được, như thể đã trông thấy bí mật độc nhất vô nhị.

Vì y biết Bách Thanh Lâm sẽ quay lại nhìn mình.

Y biết là vậy.

Ngày thứ ba, thứ tư trôi qua trong chớp mắt. Chúc Kinh Nho thay đổi đủ cách thức để chứng minh sự tồn tại của mình. Có lúc y nằm úp sấp trên ban công tầng ba, có lúc xuất hiện ở bờ hồ nơi Bách Thanh Lâm thường lui tới, dù chẳng nói với nhau được mấy lời.

Đến ngày thứ năm, sau khi quán cà phê đóng cửa, Bách Thanh Lâm đi đến giữa đại lộ Ngân Hạnh rồi mới ngoảnh đầu nhìn về phía sau.

Lần này không có ai cả.

Bách Thanh Lâm đứng im tại chỗ một lúc. Chiếc kính gác trên sống mũi, biểu cảm không rõ ràng, sau đó anh tiếp tục bước về phía trước, ném mạnh đóa hoa hồng màu hồng phấn đựng trong túi ni-lông vào thùng rác ven đường. Dù sao cũng đã héo rồi.

.

Trước khi vào nhà, Bách Thanh Lâm ấn nhầm ngón tay để mở khóa vân tay, anh khựng lại trong thoáng chốc. Đúng lúc ấy, bỗng có tiếng thang máy vọng lại cùng lúc với cánh cửa mở ra, bước chân cũng dừng lại bên cạnh anh.

Mùi vodka quen thuộc phảng phất, dù thoang thoảng nhưng không thể phớt lờ.

Bách Thanh Lâm lập tức buông bàn tay đang nắm chặt, quay sang với nét mặt lạnh lùng: “Xuống tầng, về đi.”

“Hôm nay suýt nữa không gặp được anh.” Chúc Kinh Nho nghiêng đầu nhìn anh đầy háo hức. Từng đường nét trên khuôn mặt y đều xinh đẹp, vì vội vàng đuổi theo nên tóc hơi rối, chóp mũi ửng đỏ, khuyên bạc trên tai lắc lư.

Bách Thanh Lâm tránh ánh mắt y, lập tức định đóng cửa lại. Nào ngờ tay Chúc Kinh Nho đã kịp nắm lấy mép cửa, nếu đóng lại chắc chắn sẽ bị kẹp.

“Chúc Kinh Nho.” Bách Thanh Lâm không còn cách nào khác. Đây là lần đầu tiên anh gọi cái tên này trước mặt người kia.

“Hửm?”

“Trở về nơi cậu nên trở về đi.” Bách Thanh Lâm đành quay người, để cửa mở hé.

Nếu là người khác hẳn sẽ tự thấy chán nản mà rời đi, thế nhưng Chúc Kinh Nho để lòng hiếu kỳ kiểm soát. Y cứ thế đứng dựa vào khung cửa nhìn quanh phòng khách. Bách Thanh Lâm thích sự sạch sẽ đến mức có phần ám ảnh, hoàn toàn không dính dáng gì tới mấy gã độc thân bừa bộn.

Dưới TV đặt rất nhiều sách. Tranh vẽ truyền thống Trung Quốc cũng như tranh thư pháp treo trên tường đều rất đẹp. So với chữ viết không thể đem trưng bày của Chúc Kinh Nho, nhớ lại lời khen xã giao của Bách Thanh Lâm hôm đó, thật sự là múa rìu qua mắt thợ.

Bách Thanh Lâm là người có học thức nhưng không phô trương tài năng, còn Chúc Kinh Nho là tên khốn thô tục tới mức hạ lưu.

Tình yêu và d.ục v.ọng là không thể tách rời. Y bỗng muốn được anh đích thân cầm tay dạy viết chữ vẽ tranh. Những nét mực đậm nhạt có thể vẽ lên người, kéo dọc từ ngực cho tới mặt trong đùi.

Suy nghĩ vô cùng phóng đãng, đáng tiếc hiện thực lại khắc nghiệt hơn.

Chúc Kinh Nho cũng chỉ dám càn rỡ đến vậy, vì Bách Thanh Lâm có ý thức lãnh thổ cực mạnh. Anh đang im lặng đứng bên ghế sofa rót nước nóng, vẻ mặt đã lộ vẻ mất kiên nhẫn. Nếu chọc giận thêm chút nữa, có lẽ sẽ thật sự ép anh tới mức chửi bậy.

Chúc Kinh Nho nóng lóng muốn thử nhưng rồi lại kiềm chế, dù sao chửi trên giường sẽ hay hơn. Y nhỏ nhẹ chuyển chủ đề, để giảm bớt sự cảnh giác của Bách Thanh Lâm: “Anh Bách, khi nào anh trả áo khoác cho em?”

Biểu cảm của Bách Thanh Lâm không thay đổi, khi quay đầu mới để lộ vẻ không được tự nhiên. Áo khoác phơi khô trên ban công đã được là phẳng phiu, không còn nếp nhăn nào, việc trước đó cũng sẽ không bị phát hiện, thế nhưng lòng bàn tay anh vẫn không khỏi nóng ran.

Bách Thanh Lâm không trả lời.

Chúc Kinh Nho nói tiếp: “Nó phải ở nhờ nhà anh thêm mấy ngày nữa rồi. Em sắp đi tỉnh khác, vài hôm nữa mới quay lại.”

Nói xong, y quay người rời đi, luôn muốn đến thì đến, muốn đi thì đi như vậy đó.

Bách Thanh Lâm vừa vươn tay định đóng cửa lại, không ngờ lại xuất hiện lực đẩy từ bên ngoài.

Có người quay ngược trở lại, không khí dường như đang nhảy múa, phảng phất hương vodka trong trẻo. Mấy giây đó trở nên chậm vô cùng. Nốt ruồi son ở đuôi mắt của Chúc Kinh Nho trở nên rõ ràng hơn. Khoảng cách giữa họ gần đến mức không thể gần hơn nữa, hơi thở hai người quấn lấy nhau.

Chúc Kinh Nho thừa dịp Bách Thanh Lâm chưa kịp phản ứng, khẽ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên tròng kính dưới của anh. Không giống như tán tỉnh mà ngược lại giống một lời tỏ tình thẳng thắn, không liên quan tới tì.nh d.ục, hôn một cách đường hoàng công khai. Cằm y cọ nhẹ lên sống mũi anh, lời nói vừa mập mờ vừa nghiêm túc.

“Tình cờ thấy anh vứt đóa hoa kia.”

“Không sao, lần sau em sẽ tặng anh nhiều hơn.”

 

Note: Cảm xúc lúc đọc tới chương này của bạn Quét: Á Á Á Á Á Á!!!! Ước gì có truyện tranh!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.