Đường Trầm lái xe tới dưới nhà Bách Thanh Lâm chờ. Không lâu sau, Chúc Kinh Nho đi xuống, dáng đi rất đỗi huênh hoang, lẳng lơ tới cùng cực, nét mặt cũng rất khó tả, rõ ràng đã làm ra chuyện gì đó khuất tất.
“Mày làm gì khiếm nhã với người ta rồi à?” Đường Trầm mạnh dạn hỏi.
Chúc Kinh Nho ngồi vào ghế phụ lái: “Không có.”
“Thế mày cười cái gì?”
“Vui.”
“???”
Chúc Kinh Nho đột nhiên lẩm bẩm: “Vừa nãy anh ấy không tức giận cũng không mắng mình.”
Đường Trầm lại muốn chết rồi. Sao trông tên này có vẻ rất tiếc nuối vậy?
.
Xe chạy suốt đêm ra khỏi Nam Hải, đi thẳng về hướng Nam. Nửa đêm đổi sang Chúc Kinh Nho cầm lái, lúc dừng ở trạm xăng y đăng lên trang Khoảnh khắc chỉ vỏn vẹn bốn chữ: Muốn uống cà phê.
Đêm đó, người thức trắng đêm còn có Bách Thanh Lâm. Mọi thứ đều bình thường, đầu đông, gió rất lớn, bình thường đến mức không có gì đáng nhớ.
Thế nhưng Bách Thanh Lâm nhớ rõ bản thân sau khi cánh cửa đóng lại đã ngồi bất động trên sofa, khó lòng bình tĩnh lại nhịp tim đập loạn. Anh không nghe rõ tiếng đưa tin thời sự từ TV, bên tai là sự yên ắng chết chóc ầm vang.
Bách Thanh Lâm không hiểu sao lại nhớ đến câu hỏi trong cuộc gọi video trước của Chúc Kinh Nho: “Anh ghét em sao?”
Hẳn là… không.
Tròng kính bị hơi nóng làm mờ, đồng tử của Bách Thanh Lâm co rút dữ dội. Đôi môi mà anh nhìn thấy có hình dáng rất xinh đẹp, ẩm ướt và phiếm hồng, từng đường vân môi đều rõ nét.
Khung cảnh hôn lên tròng kính kia, hai chữ “theo đuổi” đã không còn phù hợp để miêu tả hành động của Chúc Kinh Nho.
Bách Thanh Lâm nhíu mày cúi đầu, không ngừng điều hòa hơi thở rối loạn. Sau cùng, anh buông thõng tay, có chút chật vật tháo kính xuống rồi ném mạnh vào thùng rác như cách anh đối xử với đóa hồng kia.
.
Nhạc Xuyên đi chơi đến ba giờ sáng mới về. Vừa đẩy cửa vào, hắn đã thấy Bách Thanh Lâm vẫn đang ngồi trong phòng khách xem chương trình thời sự phát lại, phòng không bật đèn. Hắn không chút ngạc nhiên, hỏi: “Lại mất ngủ à?”
Bách Thanh Lâm im lặng không đáp.
Nhạc Xuyên đề nghị: “Đi tắm nước nóng rồi uống thuốc ngủ đi, không được nữa thì uống chút rượu cho dễ ngủ.”
“Ừ.” Bách Thanh Lâm bước vào phòng ngủ, mở nước lạnh khiến nhiệt độ giảm mạnh, lạnh thấu xương. Anh cởi bỏ hết quần áo, bàn tay gân guốc đặt lên gạch men, muốn dập tắt hoàn toàn sự bức bối trong lòng, nhưng mong muốn ấy lại rất khó để giải quyết.
Đuôi tóc của Bách Thanh Lâm dần ướt nước. Những giọt nước chảy dọc theo đường sống lưng. Cơ bắp anh mượt mà không quá lố. Làn da trắng lạnh, đôi môi nhạt màu căng cứng. Anh cúi đầu, phản ứng chậm mất một nhịp. Căn bệnh bị kìm nén nhiều năm đột nhiên trào dâng như thủy triều, khiến anh cảm thấy quá đỗi trống rỗng, xuất hiện phản ứng s.inh l.ý.
Không liên quan đến người khác.
Chỉ là d.ục v.ọng s.inh l.ý.
Tiếng thở dốc bị đè nén tới rất khẽ, rất khẽ. Bách Thanh Lâm khép hờ mắt, ngậm lấy một điếu thuốc. Trong đêm khuya, tiếng quạt thông gió trong phòng tắm như bị phóng đại, quấy rầy giấc ngủ của người khác.
.
Một tuần trôi qua trong chớp mắt, buổi chiều quán cà phê tạm thời vắng khách. Bốn người Đông Ngâm, Nhạc Xuyên, thợ làm bánh và Lý Văn Tuyết vừa chơi bài vừa trò chuyện.
“Hôm nay là đêm Giáng sinh, ngày mai là lễ Giáng sinh.” Nhạc Xuyên nhắc tới, “Quán bar phía đối diện có trồng một cây thông Noel rất lớn, treo đầy đèn màu.”
“Hoàng Sâm bảo do anh Chúc cất công chạy tới Cam Túc mang về đó.” Đông Ngâm đang xào bài.
“Đi xa như vậy chỉ vì một cái cây, cũng chỉ có cậu ta.” Lý Văn Tuyết cười đùa.
Nhạc Xuyên gập ngón tay: “Nói đến đây, lâu rồi không thấy bóng dáng em ấy, gần hai tuần rồi nhỉ.”
Lý Văn Tuyết đùa cợt: “Chắc là hết gian tình rồi.”
Thợ làm bánh lập tức thò đầu ra: “Chưa chắc đâu.”
Ba người còn lại lập tức ngầm hiểu ý, quay đầu nhìn về phía Bách Thanh Lâm sắc mặt khó coi vì mất ngủ mấy ngày liền ở chỗ quầy order.
Thợ làm bánh thành thật nói nhỏ: “Mấy hôm trước em tới tiệm giặt đồ, chủ quán cũng ở đó, cầm theo áo khoác mà anh Chúc từng mặc.”
.
Tối hôm đó, đại lộ Ngân Hạnh nhộn nhịp vô cùng. Nhiều người đội vòng phát sáng trên đầu, mặc váy đỏ, hát nhạc Giáng sinh. Đèn màu nhấp nháy khắp cả con phố, không khí lễ hội ngập tràn.
Bách Thanh Lâm ngồi bên cửa sổ lật sách. Do không đeo kính nên hơi mỏi mắt, anh đưa tay xoa xoa thái dương nhức mỏi.
Sau khi thưởng thức xong bánh ngọt, vị khách nọ mở cửa, tiếng chuông gió vang lên, gió lạnh tràn vào, khiến cổ họng anh ngứa ngáy.
Bách Thanh Lâm dứt khoát cùng đi ra ngoài để hít thở không khí trong lành. Anh bước xuống bậc thang, tựa hờ người vào cột đèn bên đường, dùng bật lửa châm thuốc, tư thế hút thuốc lập tức thả lỏng. Vẻ u ám bám quanh khóe mắt đã lâu theo làn khói trắng phả ra từ mũi mà tan biến trong không khí.
Đột nhiên, một bông tuyết nhỏ đụng vào trán anh. Cảm giác lạnh ẩm ướt khiến Bách Thanh Lâm nhíu mày. Anh không tự chủ được, quay đầu nhìn về phía chiếc xe bán tải nhỏ đang tiến lại gần.
Tiếng còi xe quá ồn, đèn pha dần tối, cho đến khi bánh sau dừng lại ngay trước mặt Bách Thanh Lâm.
Gió lạnh thổi không kiểm soát. Cửa sau xe tải mở ra tự động, người đi đường lập tức xôn xao bàn tán. “Nhiều hoa thế?”
“Toàn là hoa hồng.”
“Định cầu hôn à?”
…
Bách Thanh Lâm đứng giữa đám đông lạnh lùng quan sát. Từ nhỏ anh đã quen với việc nghiêm khắc khống chế từng lời nói, từng hành động, nói ít sẽ không nói sai, không quan tâm ai thì sẽ không bị ai ảnh hưởng. Nói dễ nghe thì là tự kiềm chế tuân thủ lễ nghĩa, kẻ quân tử luôn tự giữ mình; nói khó nghe thì cũng chỉ là tính tình cô độc ích kỷ, lạnh lùng và xa cách.
Chỉ là giây phút này đây, anh không cách nào đứng ngoài cuộc.
Mặt biển cuồn cuộn gió bão, mà gió bão cũng bắt nguồn từ đây.
Bách Thanh Lâm thấy trên cổ Chúc Kinh Nho vẫn quấn chiếc khăn đó. Y từng bước từng bước tiến về phía anh. Vô vàn bông hoa trong thùng xe bị gió thổi đung đưa. Có màu đỏ, màu rượu champagne thường thấy, có cả màu hồng phấn, thậm chí còn có màu xanh lam và đen… Những bông hồng đẹp nhất, rực rỡ nhất trong chợ hoa đều có mặt ở đây.
Cánh hoa đung đưa theo gió, hương thơm ngào ngạt, màu sắc rực rỡ vô cùng, tựa như một bức tranh vẩy màu[1], mà trên đó tràn ngập thứ d.ục v.ọng đang cựa quậy cùng sự nồng nhiệt đa tình đến tột cùng.
Những bông hoa tượng trưng cho tình yêu và cái đẹp này được một người đàn ông lãng mạn đến liều lĩnh mang đến trước mặt Bách Thanh Lâm.
“Từng nói sẽ tặng anh mà, em nghiêm túc đấy.”
- Chú thích:
[1] Tranh vẩy màu: