Vodka Và Mandheling – Vu Đao Sao

Chương 34: Chương 34




Chúc Kinh Nho bị ép ngẩng đầu lên, được véo mặt như mong muốn. Đầu óc y lúc này là một mớ bòng bong. Y dựa lưng vào ghế sofa, cằm đau nhức, mặt bị cọ xát đến đỏ ửng, bị véo đến mức hơi thở có phần dồn dập.

Lý do buông tay là vì Đường Trầm đúng lúc đẩy cửa bước vào, dường như đã làm gián đoạn hứng thú của Bách Thanh Lâm.

“Đau?” Bách Thanh Lâm rút tờ khăn giấy lau tay, sau đó ném giấy vào thùng rác rồi hỏi.

Có không đau thì Chúc Kinh Nho cũng muốn kêu đau. Y thở hổn hển như đang than phiền: “Mạnh tay quá.”

“Xin lỗi.” Hai chữ không mặn không nhạt, chẳng chút áy nay. Bách Thanh Lâm mặc áo khoác lên người, mắt hơi khép lại. Kính dính bụi bẩn, anh lấy tờ giấy mới tiếp tục lau, một lần nữa lờ đi Chúc Kinh Nho.

Chúc Kinh Nho có cảm giác như thể mình bị dùng xong rồi vứt bỏ, như tờ giấy nhàu nát kia. Y không khỏi van nài: “Em đã để anh véo rồi mà, anh Bách đừng giận nữa.”

Bách Thanh Lâm im lặng vài giây rồi ngẩng lên nhìn Chúc Kinh Nho: “Yên lặng chút đi.”

Chúc Kinh Nho lại cố tình không chịu. Y ngồi xuống pha trà. Trà Long Tỉnh và Mao Tiêm đều có, pha những lá trà thượng hạng nhất thành một đống hỗn độn, còn dùng loại tách trà màu thiên thanh mà khi va vào nhau sẽ tạo những tiếng vang trong trẻo.

(Trà Long Tỉnh: bắt nguồn từ Hàng Châu, Chiết Giang, Trung Quốc. Lá trà Long Tỉnh có đặc điểm mỏng, nhỏ, phần búp dài và tròn. Lá màu xanh tươi, có mùi thơm thoang thoảng, dịu nhẹ vô cùng;

Trà Mao Tiêm: có nguồn gốc từ Tín Dương, Hà Nam, Trung Quốc, có sự kết hợp giữa trà xanh và hoa trà nên quy trình chế biến cũng khá phức tạp. Hương vị thơm nhẹ giống hoa nhài, nước có màu xanh trong, nhiều tác dụng đặc biệt là bổ máu. Vị chát không nhiều nhưng hương thơm vô cùng nồng nàn, lưu hương sâu)

Chọc cho Bách Thanh Lâm không nhẫn nhịn được nữa. Anh không nói một lời ném tờ giấy cho Chúc Kinh Nho, như thể bậc trưởng bối giám sát con cháu, yêu cầu y lau sạch bọt nước dính trên ngón tay.

Chúc Kinh Nho làm bộ ngoan ngoãn: “Rồi ạ.”

“Ừ.”

Bách Thanh Lâm vô tình quét mắt qua chiếc áo phông trắng của Chúc Kinh Nho, có chút xuyên thấu, nhìn thấy lờ mờ sợi dây đỏ ở eo. Vốn anh không định hỏi nhưng đã lỡ miệng: “Sao lại đeo nó?”

Những lúc cần ngại thì Chúc Kinh Nho chưa bao giờ thấy ngại. Y trực tiếp vén áo lên bằng hai tay, để lộ eo cho Bách Thanh Lâm xem, nghiêm túc giải thích: “Em quá nghịch ngợm, hồi nhỏ còn thường xuyên bị bệnh nên khi ấy đeo vòng bạc và dây đỏ ở cổ chân để trừ tà, đến năm mười mấy tuổi mới tháo. Mấy năm nay quen bay nhảy, vốn không đeo nữa nhưng trước đó không lâu mẹ biết em lại ốm nên gửi cho em sợi dây này, bảo là để giữ bình an, ngày đêm đều phải đeo.”

Bách Thanh Lâm nhanh chóng cúi mắt, ánh mắt dừng lại trên nền gạch lát, chuyển chủ đề hỏi: “Cổ tay.”

“Hình xăm sao?”

Bách Thanh Lâm gật đầu.

“Hoa phượng, xăm cách đây tám năm. Hồi đó còn vụng dại, chỗ nào đau nhất thì chọn xăm chỗ đó.”

Bách Thanh Lâm đã quen đánh giá người khác thông qua việc quan sát những chi tiết nhỏ nhặt. To gan vô cùng, thực sự rất điên cuồng. Anh phác họa hình ảnh Chúc Kinh Nho trong lòng, cũng không khỏi thắc mắc không biết hồi trẻ Chúc Kinh Nho như thế nào.

“Hỏi nhiều vậy rồi, có phải cũng nên tới lượt em rồi không.” Chúc Kinh Nho không thích chịu thiệt, không bao giờ để bản thân bị lép vế.

“Ừ.”

“Em không đẹp sao?” Chúc Kinh Nho nói đùa: “Anh cứ cúi đầu hoài.”

Cổ Bách Thanh Lâm cứng đờ. Anh ngẩng lên, đôi mắt đen thẳm mang nét âm trầm. Anh tỏ vẻ bình tĩnh dừng mắt tại vòng eo đeo sợi dây đỏ của Chúc Kinh Nho. Thật sự rất nhỏ, đường nét xinh đẹp. Trong đầu anh lập tức lóe lên hình ảnh tối qua khi Chúc Kinh Nho nằm mơ màng trên giường, lồng ng.ực phập lồng, phần eo cũng theo đó rung nhẹ.

Bách Thanh Lâm có chút thèm thuốc, giọng khàn khàn: “Còn muốn hỏi gì nữa?”

Chúc Kinh Nho có kế hoạch lớn trong đầu: “Anh Bách, đêm Giao thừa năm nay, anh có đồng ý đi cùng em không?”

Câu trả lời cho câu hỏi này bị gián đoạn vì Đường Trầm đột nhiên chen ngang, cuộc trò chuyện không tiếp tục nữa.

Đường Trầm cũng chẳng muốn, chủ yếu là do Nhạc Xuyên say rượu cãi nhau với khách, Lý Văn Tuyết ngăn không nổi, đành phải tìm Bách Thanh Lâm giải quyết.

Sau khi gõ cửa thì hắn đứng chờ. Không lâu sau Bách Thanh Lâm bước ra, hình như có gì đó vắt trên cánh tay

Đường Trầm thầm cảm thán. Có thể được Chúc Kinh Nho để mắt tới, quả thật rất khỏe, dù có chút lạnh lùng nhưng biết đâu trên giường lại bốc lửa. Hắn áng chừng cơ bắp trên người Bách Thanh Lâm cũng như hình thể của anh rồi so sánh.

Đệt, con công xòe đuôi chắc chắn bị đụ.

Đường Trầm đẩy cửa bước vào với vẻ mặt hả hê, kết quả chạm mắt với Chúc Kinh Nho.

“Sao mày lại thay quần áo?” Đường Trầm vừa hỏi xong, lập tức phát hiện mặt Chúc Kinh Nho có gì đó sai sai: “Hai người không đi thuê phòng, trốn trong này chơi luôn vậy sao?”

Chúc Kinh Nho giải thích: “Còn chưa chơi.”

“…”

Chúc Kinh Nho cảm thấy chưa đủ đã, nói: “Mà lực tay anh ấy mạnh ghê, đau thật.”

Đường Trầm sởn gai ốc, đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng: “Viên Dã vừa gọi hỏi tháng một năm sau mày còn đi hay không?”

“Có lý do gì không thể đi sao?” Chúc Kinh Nho cười hỏi ngược lại.

Bên ngoài tuyết rơi, cuối tháng Mười Hai, năm mới sắp đến rồi.

.

Đêm khuya, Bách Thanh Lâm ném Nhạc Xuyên vào phòng dành cho khách rồi đi ra, đầu chẳng thèm ngoảnh lại. Mất ngủ quá lâu khiến anh quên mất làm thế nào để có thể chìm vào giấc ngủ một cách bình thường, thế nhưng khi ôm chiếc áo phông trắng kia vào lòng, sự trống rỗng và niềm khát khao bệnh hoạn lại được xoa dịu.

Bàn tay nổi gân xanh Bách Thanh Lâm siết chặt, không ngừng vuốt mạnh. Anh không kiểm soát được mà cúi đầu khẽ ngửi, như kẻ nghiện ngập tham lam.

Kìm nén và nhẫn nhịn quá lâu, khi phát bệnh mới thấy khó chịu như kiến bò cắn xé lý trí.

Đến khi Bách Thanh Lâm nhận ra mình đang dùng chiếc áo đó để thủ dâm thì mọi chuyện đã quá muộn. Mồ hôi ẩm ướt lấm tấm trên trán, tiếng thở gấp trong bóng tối dần dần biến mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.