Vodka Và Mandheling – Vu Đao Sao

Chương 35: Chương 35




Tối đó Chúc Kinh Nho cũng mất ngủ.

Vì trước khi rời đi, Bách Thanh Lâm đã làm đổ tách trà, khiến áo phông trắng của Chúc Kinh Nho bị bẩn rồi kêu y cởi ra, còn nói thêm một câu khách sáo xa cách: “Tôi giặt sạch rồi sẽ trả lại cho cậu.”

Khuôn mặt của Bách Thanh Lâm hoàn toàn không thể hiện chút cảm xúc nào. Sau khi đưa ra đề nghị, anh đứng bên cạnh nhìn Chúc Kinh Nho cởi áo. Qua một lúc anh cúi đầu ngậm điếu thuốc, rít một hơi thật sâu như thể có phần mất kiên nhẫn.

Chúc Kinh Nho chỉ nhận ra sự khác lạ từ yết hầu nhấp nhô lên xuống của Bách Thanh Lâm, đoán chừng có lẽ anh lên cơn thèm thuốc, nhưng lại cảm thấy có gì đó là lạ.

Y nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao Bách Thanh Lâm lại mang chiếc áo trắng đó đi. Y nằm trằn trọc trên giường, tò mò đến mức khó chịu, bèn gọi cho Bách Thanh Lâm.

Vốn nghĩ rằng cuộc gọi sẽ không kết nối.

Không ngờ sau mười mấy giây rung chuông, Bách Thanh Lâm bắt máy, trong khoảnh khắc đó chỉ có thể nghe thấy hơi thở hỗn loạn và mệt mỏi mơ hồ.

“Anh Bách.” Chúc Kinh Nho gọi anh.

Giọng Bách Thanh Lâm rất khàn, pha lẫn sự nóng nảy không có ngày thường, dường như bị làm phiền: “Hửm?”

“Em không ngủ được.”

“…”

“Đang nghĩ xem nên tiếp tục trêu chọc anh như nào.” Chúc Kinh Nho đã dành rất nhiều thời gian để tiếp cận Bách Thanh Lâm, vòng vo hay thẳng thắn cũng vậy, y luôn hành động theo ý mình, kể cả lúc này: “Em được nghĩ không?”

Đầu bên phía Bách Thanh Lâm truyền tới tiếng lật chăn loạt xoạt: “Tùy cậu.”

“Sao anh tốt vậy…” Chúc Kinh Nho thả nhẹ âm cuối, hơi thở dần nhịp nhàng. Y nhắm mắt vô tư chìm vào giấc ngủ, để mặc chiếc điện thoại vẫn đang trong cuộc gọi trượt xuống gối.

Bách Thanh Lâm gọi tên Chúc Kinh Nho, không có tiếng đáp lại, chỉ có thể tiếp tục kìm nén hơi thở bức bối hỗn loạn.

Anh im lặng một lúc rất lâu rồi mới cúp máy.

.

Hôm sau khi quán cà phê mở cửa, Lý Văn Tuyết hỏi: “Không phải ông nói trả áo khoác giúp chủ quán sao? Sao không mang áo khoác tới?”

Nhạc Xuyên thò đầu nhìn Bách Thanh Lâm đang đứng ở chỗ cửa bếp sau, nhỏ giọng nói: “Cậu ta không chịu, còn lấy thêm một cái áo của người ta, sáng sớm này tự tay đem giặt rồi.”

“Cổ thụ lần đầu nở hoa.” Lý Văn Tuyết chẹp miệng: “Nhưng nói thật, hai người này ngoại trừ ngoại hình tương xứng thì không có điểm nào khác là hợp nhau cả, tính cách trái ngược hoàn toàn sẽ không có kết quả tốt.”

Vừa dứt lời, Chúc Kinh Nho đẩy cửa bước vào, trên cổ quàng chiếc khăn của Bách Thanh Lâm. Khuôn mặt y tựa tranh vẽ, sắc mặt hồng hào tràn đầy sức sống. Chiếc áo khoác vintage màu nâu khoác trên người y trông vô cùng ăn chơi, vô cùng hoang dã. Ống tay áo xắn lên để lộ hình xăm trên cổ tay. Y hệt như một chú công đang xòe đuôi, trong không khí ngập tràn hormone.

Lý Văn Tuyết lập tức mê mẩn, còn quan tâm gì tới kết quả nữa. Nhạc Xuyên cũng lập tức như được bơm đầy máu mà sống lại, bước lại gần: “Đang ở phía sau, lát nữa em hãy đi tìm cậu ta, giờ ngồi nói chuyện với bọn anh đã.”

“Thầy Nhạc muốn nói chuyện gì?”

Nhạc Xuyên rất thẳng thắn: “Tối qua hôn chưa?”

Chúc Kinh Nho cười lắc đầu: “Chưa.”

Nhạc Xuyên ra chiêu: “Lần sau, lần sau trực tiếp tóm lấy cái cây, đè nó xuống rồi ngậm miệng nó là được!”

Chúc Kinh Nho mỉm cười: “Được, lần sau nhất định.”

.

Bách Thanh Lâm ở bếp sau đang có chút chìm đắm trong suy nghĩ. Cơn mất ngủ và cơn nghiện thuốc hoành hành, cảm giác mất kiểm soát trước giờ chưa từng xuất hiện khiến anh không thoải mái. Bóng lưng của anh cao lớn, tư thế ngay ngắn, dù đang thả lỏng cũng không còng lưng, tay phải hơi buông thõng, cách cầm điếu thuốc cũng khác biệt so với những người khác.

Thời gian đầu tới quán cà phê, thứ Chúc Kinh Nho trông thấy nhiều nhất mỗi ngày chính là bóng lưng của Bách Thanh Lâm. Y không kìm được, đưa tay lên vuốt mạnh chiếc khăn quàng. Bình thường không ai biết tính chiếm hữu của Bách Thanh Lâm lớn đến mức nào. Không chỉ cần câu có khắc chữ để đánh dấu đồ vật thuộc về anh, mà ngay cả khăn quàng và găng tay cũng có, thậm chí trong quán còn có khăn dành riêng để anh lau tay.

Từ lần đầu đi câu cá cùng Bách Thanh Lâm, Chúc Kinh Nho đã chú ý tới những chi tiết này.

.

Điếu thuốc sắp tàn, mùi thuốc lá bị gió lạnh thổi tan. Bách Thanh Lâm ngoảnh đầu lại, ánh mắt thoáng ngỡ ngàng, giọng nói trầm không chút khách sao: “Ai cho cậu vào đây?”

Chúc Kinh Nho cực kỳ thích sự hung dữ này của Bách Thanh Lâm. Chất giọng khàn do khói thuốc lúc mắng người khác rất tương phản, rất gợi cảm. Y dứt khoát tiến lại gần hơn: “Em muốn uống cà phê anh pha nhưng chỗ ngồi cạnh cửa sổ có khách rồi.”

“Đi ra.”

Chúc Kinh Nho không nói gì, chỉ nhìn với ánh mắt đầy mong đợi.

Bách Thanh Lâm tránh ánh mắt của Chúc Kinh Nho, khói thuốc phả ra từ mũi. Y giải thích một câu qua loa: “Cửa mở gió lùa.”

“Em mặc dày lắm, không thấy lạnh.”

Bách Thanh Lâm ném đầu thuốc vào thùng rác, ánh mắt hờ hững lướt qua cổ tay để lộ bên ngoài của Chúc Kinh Nho, ánh mắt nói lên nhiều điều.

Chúc Kinh Nho lập tức ngoan ngoãn kéo tay áo xuống.

.

Một lúc sau, Chúc Kinh Nho ngồi vào vị trí cạnh cửa sổ. Trước đây y nắm quyền chủ động, mọi lời nói mọi hành động đều rất rõ ràng. Giờ đến lượt Chúc Kinh Nho ở thế bị động, hoàn toàn không đoán được cũng không hiểu tại sao Bách Thanh Lâm lại lấy đi chiếc áo phông trắng kia.

Trong quán không có mấy khách. Bách Thanh Lâm đứng ở quầy, chăm chú dùng khăn mềm lau mắt kính.

Chúc Kinh Nho, người luôn nhìn anh, hiếm hoi mất kiểm soát, không tiếp tục phơi nắng nữa mà lặng lẽ đứng dậy.

Tay Bách Thanh Lâm rất trắng, rất đẹp, từng đốt ngón tay thon dài hơi ửng hồng. Tay chơi kỳ cựu Chúc Kinh Nho có chút mê mẩn, lặng lẽ bước về trước, rồi đột nhiên vươn ngón trỏ chạm nhẹ vào tay Bách Thanh Lâm, lắc lư như thể đang móc ngoéo, khẽ nói: “Anh Bách, đêm giao thừa em sẽ lại tới tìm anh. Chúng ta không gặp không về nhé.”

Bách Thanh Lâm còn chưa kịp phản ứng, Chúc Kinh Nho đã nhanh chóng buông tay xoay người rời đi. Tiếng chuông gió vang lên, y ngoảnh đầu lại nháy mắt, để lại một câu tiếng Anh được nói với tốc độ rất nhanh.

Đông Ngâm đang lau bàn gần cửa sổ nghe rất rõ, mặt đỏ bừng lặp lại: “Chủ quán, Tongue kiss, anh Chúc nói muốn hôn lưỡi với anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.