Vũ Trụ Chi Khuyết

Chương 142: Như Yên




Chương 142: Như Yên
Thành Thanh Loan, Duyên Các.
Nhật Lâm đã ở đây gần nửa tiếng. Hắn cũng không sốt ruột, chỉ đứng đó chờ đợi, tiện thể đưa mắt nhìn từng đôi từng đôi tình nhân đi tới chỗ của Duyên Lão xin chúc phúc.
Tên NPC này sau khi thấy Nhật Lâm, chạy lại nói vài câu tương tự như trong nội dung của nhiệm vụ liền để hắn đứng đó.
Lại thêm một khoảng thời gian trôi qua, cho tới khi chỉ còn khoảng hai mươi phút nữa là đến giờ đăng xuất thì… người tới.
Như Yên lúc này đã đứng trước cửa Duyên Các.
Tâm trạng của nàng lúc này khá là thấp thỏm và bối rối. Nàng thật ra đã đến đây được năm phút rồi, nhưng lại do dự không dám vào.
Một phần là thẹn thùng.
Một phần là …kháng cự!
Không phải kháng cự Nhật Lâm, mà là kháng cự …chính mình.
Thân phận nàng như thế, liệu có xứng với hắn?
Mặc dù chỉ là cùng hưởng chúc phúc, cũng không thật sự có cái gì. Nhưng… đây là Nhật Lâm, người nàng thầm thương trộm mến.
Nhật Lâm cho rằng do tâm cảnh nên Như Yên mới bị hắn "thu hút" nhưng thật ra, nàng đã để ý hắn từ rất lâu, rất lâu rồi.
Cũng như Thùy Linh, Nhật Lâm dù không thể hiện ra sự quan tâm ân cần đối với nàng, nhưng hắn vẫn là luôn tinh ý thể hiện đúng lúc.
Biết nàng lo lắng, nên mỗi tháng chỉ gặp lấy tiền nhà rồi thôi, chưa từng cố gắng nói thêm một lời.
Biết nàng thiếu tiền, hắn không đưa mượn, nhưng lại đem đồ ăn chất sẵn đầy tủ lạnh, nhờ nàng nấu giúp cho cả hai.
Biết nàng đang quẫn bách, hắn… đi mua ô tô. Sau đó nói nàng hai tháng tới phải sửa lại tầng trệt, mong nàng thông cảm và chủ động giảm tiền nhà cho nàng. Sau này nàng mới biết lúc đó hắn còn chưa có bằng lái, phải nhờ người khác đứng tên mua hộ.
Biết nàng bệnh, hắn khuyên đi bác sĩ nhưng nàng không chịu. Thế là những ngày đó hắn cũng ở lì trong nhà, tự làm đồ ăn. Có lẽ đây là lần duy nhất Nhật Lâm thể hiện ra là làm vì nàng.
Nhưng cũng vì như thế, Như Yên mới biết Nhật Lâm không thật sự hờ hửng như vẻ bề ngoài. Hắn, chỉ làm khi thấy cần phải làm.
Cũng từ lúc đó, nàng để ý hắn. Càng ngày…càng nhiều.
Cho đến khi nàng phát hiện ra, thì đã không thể ngăn cản.
"Cũng chỉ là nhận chúc phúc để lấy phần thưởng, chắc hẳn Lâm cũng cho là như thế. Vậy vào thôi!" Hít một hơi thật sâu, Như Yên lấy đại một cái cớ để ổn định tâm tình, chậm rãi đi vào.
Nàng không biết, sau khi nàng vừa vào cửa, lại có một thân ảnh đang trốn ở phía xa bước ra. Người này nhìn nàng với con mắt hâm mộ và ao ước.
…...
"Chào… Lâm!" Trông thấy Nhật Lâm đang nhìn vào bên trong, Như Yên cố lấy can đảm bước tới.
Nhật Lâm giật mình quay lại. Phát hiện ra là Như Yên, hắn liền mỉm cười:
"Chào! Thật không ngờ gặp được Yên ở nơi này. Minh Yên đâu?"
"Minh Yên nó có công việc rồi. Chỉ mình Yên tới đây."

Không khí bỗng trở nên có chút lúng túng.
Nhật Lâm cũng âm thầm đổ mồ hôi. Hắn là hi vọng có Minh Yên ở đây để đỡ ngượng, ai biết con bé kia lại chạy đi đâu mất.
"Vậy…" Hai người cùng lên tiếng, rồi bỗng cùng nhau bật cười.
Nhật Lâm nói:

"Vậy đi thôi. Thời gian không còn sớm."
"Ừm!"
Bọn hắn đi tới Duyên Lão.
Hiện đã sắp hết giờ, nơi này chỉ còn lác đác vài người. Duyên Lão thấy bọn hắn cũng không chờ lên tiếng liền đứng lên, trực tiếp vào chính đề.
Lúc này, hắn như trở thành một người khác, trên người xuất hiện vầng sáng, tóc bay phấp phới. Tiên phong đạo cốt đặc hiệu xuất hiện. Duyên Lão nhìn hai người bằng ánh mắt hiền hòa, với một giọng trầm ấm, hắn cất tiếng:
"Hai người đã tới. Lão xin hỏi lại lần cuối, hai người có nguyện ý cùng nhau nhận chúc phúc của lão?"
Lời này vừa dứt, không đợi Như Yên kịp phản ứng, Nhật Lâm bỗng đưa tay ra nắm lấy tay nàng, sau đó hướng về Duyên Lão trịnh trọng gật đầu:
"Nguyện ý!"
Bên cạnh hắn, ngay khi cảm nhận được một bàn tay ấm áp siết lấy tay mình, Như Yên thoáng giật mình. Nhưng ngay lập tức, tay nàng cũng ứng theo nắm chặt. Nở một nụ cười khuynh thế, Như Yên đáp:
"Nguyện ý!"
Ngay lập tức, tại dưới chân hai người, một đoàn ánh sáng màu đỏ bỗng hiện lên. Sau đó, đoàn ánh sáng này vươn dần lên cao, tạo thành hình trái tim bao bọc lấy Nhật Lâm và Như Yên.
Âm thanh của Duyên Lão lại vang lên, lan tỏa khắp không gian xung quanh:
"Nguyện hai người vĩnh kết đồng tâm, mãi không chia lìa."
Lời này vừa thốt lên, ánh sáng càng phát ra rực rỡ, rồi bỗng chốc nở rộ thành những bông hoa tuyệt đẹp rơi khắp trên áo của hai người.
[Chúc mừng ngươi hoàn thành Nhiệm Vụ Ẩn Tàng - Duyên Tiền Định, danh vọng +3000. Ngươi nhận được Đồng Tâm Ấn.]
"A…"
Ngay khi thông báo vừa kết thúc, Nhật Lâm và Như Yên bỗng kêu lên. Hai người cảm giác trước ngực, nơi chỗ trái tim đang có một đoàn nhiệt lưu đang tụ lại. Nhưng chỉ sau vài giây liền biết mất.
[Ngươi nhận được Đồng Tâm Ấn]
Ấn vừa kết xong, ánh sáng cũng dần dần nhạt đi và biến mất.
Lúc này, Nhật Lâm và Như Yên quay sang nhìn nhau, tay vẫn trong tay.
Trải qua một lúc, Nhật Lâm khẽ nói:
"Mình đi thôi!"
"Ừm!"
Hai người cùng nhau bước ra khỏi Duyên Các, để lại một đám người vẫn đang trố mắt nhìn từ nãy đến giờ.
"Có ai nói cho ta biết sự việc vừa rồi là thế nào không?"
"Ngươi ngu hả? Nhiệm Vụ Ẩn Tàng chứ gì. Àiiii, nhìn bọn họ thật là hâm mộ nha!"
"Con bà nó ngươi nói ai ngu? Ai chả biết là Nhiệm Vụ Ẩn Tàng. Ta là hỏi làm sao kích hoạt? Ta cũng mấy em gái tới đây cũng cả chục lần, thử nhiều cách mà vẫn không được."
"Ngươi trâu!"
"Hừ, chị đây còn hạ mình liếc mắt đưa tình lão già này mấy phen mấy bận, thế mà vẫn không có gì xảy ra. Thật lãng phí thanh xuân!"
"Khặc khặc… Bác gái, ngài có phải đối với thanh xuân và 60 tuổi có cái gì hiểu lầm?"
…...
Trên đường cái.

Nhật Lâm vẫn nắm lấy tay của Như Yên, càng ngày càng chặt.
Như Yên cũng tùy ý hắn. Nàng liếc nhìn qua, cười hỏi:
"Lâm là Lâm Chi Linh?"
"...Ừm! Có phải thấy mình rất có ánh mắt!" Nhật Lâm nghe thế liền ưỡn ngực.
Như Yên cười cười không nói.
"Thế nào?" Nhật Lâm khó hiểu hỏi.
"Lâm có bạn gái?"
"...Ừm!"
Nghe hắn xác nhận, Như Yên lắc đầu thở dài.
Cái tên Lâm Chi Linh này giờ đây nổi như cồn. Trên mạng cũng không ít người mổ xẻ hắn. Tuổi tác, công việc, nơi ở, cảnh giới tu luyện v.v… Thậm chí là bạn gái cũng có không ít tin đồn.
Hai trong số đó chính là Thanh Vân và Thanh Hà, người có mối quan hệ rất "thân thiết" với hắn trong game.
Àiiii, cũng do mình quá tự kỷ, ngay cả tên trong game của Lâm cũng không hỏi, bây giờ mới ra cớ sự này. Như Yên âm thầm than thở.
Nếu nàng biết Nhật Lâm là Lâm Chi Linh, người đứng đầu cả ba Bảng Xếp Hạng kia thì sao nàng dám nhất thời hứng khởi mà lấy tên thật của hắn làm Nhiệm Vụ Ẩn Tàng.
Nàng cho rằng hắn sẽ chẳng bao giờ tới nơi này, nên chỉ xem đây là trò đùa nho nhỏ mà thôi. Một dạng thổ lộ thầm kín chỉ mình nàng biết. Dù sao nàng cũng không định cùng ai chúc phúc… ngoài hắn.
Kết quả….haizzz. Như Yên cảm thấy đau đầu.
Nàng hiện tại cũng không biết làm sao.
Từ chối hắn?
Nàng không nỡ.
Cũng không…muốn.
Rời xa hắn?
Ngay cả nghĩ nàng cũng chưa từng nghĩ.
Nếu chuyện hôm nay không xảy ra, có lẽ còn có thể như lúc xưa, vẫn vui vẻ bên nhau đúng không? Như Yên thầm nghĩ.
Giữa lúc Như Yên đang cảm thấy bối rối không biết làm sao, thì ngay lúc này, tiếng Nhật Lâm bỗng vang lên:
"Lâm không chỉ có một người!"
Ầm!!!
Lời nói như một tiếng sét vang lên giữa không trung, Như Yên cảm thấy choáng váng.
Nàng sững sờ đứng đó một lúc lâu.
Trải qua một khoảng thời gian trôi đi trong yên lặng, Như Yên mới sựt tỉnh, hít một hơi thật sâu.
Tin tức này so với vừa rồi càng nặng ký, nhưng không biết vì sao, nàng lại cảm thấy… "thoải mái" hơn.
Cảm giác tay Nhật Lâm càng siết chặt, Như Yên thì thào:
"Lâm có… Những người kia biết không?"
Nàng định hỏi hắn có mấy người, nhưng lại thấy vô nghĩa. Chỉ cần hơn một, vậy hai hay ba, bốn có khác nhau nhiều không? Thứ quan trọng hơn, phải là chuyện những cô gái ấy có biết việc này?

Nghe được câu hỏi của Như Yên, Nhật Lâm bỗng quay người, đặt mình đứng đối diện trực tiếp với nàng. Với vẻ mặt nghiêm tức, hắn chậm rãi nói:
"Các nàng biết! Và, hai người trong đó, là Thanh Vân và Thanh Hà."
"Các nàng…không…"
Nhật Lâm nhún vai:
"Không ghen? Chắc là có chút chút, Lâm không chắc. Có điều các nàng chấp nhận."
"Hả!" Như Yên trừng lớn con mắt, cảm thấy thật khó tin. Nàng mở miệng lắp bắp:
"Chấp…chấp…nhận! Tại sao có thể lại vậy?"
Biết thì đã đành, vậy mà không tức giận, không ghen, chẳng những thế còn chấp nhận?
Nhưng, ngay cả Như Yên cũng không nhận ra, từ lúc Nhật Lâm thừa nhận tới giờ, nàng cũng không hề tỏ ra… tức giận hay ghen ghét.
Nhật Lâm mỉm cười đưa ra đáp án:
"Vì tâm cảnh!"
Nói xong ba từ này, hắn bỗng bật cười lắc đầu.
Nói thật, hắn cảm giác những lời sắp nói ra như là đang dụ dỗ con gái nhà lành vậy. Nhưng sự thật là thế, cũng không thể không giải thích.
"E hèm, là như vầy…" Tằng hắng một chút, Nhật Lâm bắt đầu rót canh gà cho Như Yên.
Trải qua vài phút…
Sau khi nghe xong Nhật Lâm giải thích, Như Yên liền ngước đầu nhìn hắn thật lâu không nói.
"Khặc khặc… đừng nhìn Lâm đăm đuối như thế." Nhật Lâm chột dạ, bắt đầu sử dụng thần chú.
Hắn thấy câu này khá hiệu nghiệm, có thể phá bỏ lúng túng dễ dàng. Mấy nàng kia đều dính chiêu. Có người xấu hổ, có người hừ lạnh, có người… Nói chung là mọi sự đại cát.
Có điều…lần này có vẻ không linh ứng, Như Yên vẫn giữ ánh mắt ấy một lúc lâu.
Ngay khi Nhật Lâm cảm thấy cả người bắt đầu ngứa ngáy, như có hàng ngàn con kiến bò bên trong thì Như Yên mới quay đầu nhìn ra phía trước. Âm thanh nàng nhẹ nhàng như nước:
"Lâm thật là…"
Lời này chỉ như thế. Tựa như trách cứ, lại tựa như… chấp nhận.
Nhưng nó chẳng khác gì tiếng trời đối với kẻ còn lại.
Nhật Lâm như được giải phóng, thở phào một hơi.
Nhưng chuyện chưa xong, vẫn với cái âm thanh dịu dàng ấy, Như Yên lại hỏi tiếp một câu:
"Thanh Vân và Thanh Hà là chị em phải không? Lúc nãy Lâm đặc biệt nhắc tới, có phải ám chỉ điều gì?"
"Ha ha… làm gì có ám chỉ? Tại hai người đó cũng nổi tiếng, Như Yên chắc cũng biết nên Lâm tiện thể nói thôi." Nhật Lâm đổ mồ hôi.
Cô nàng này thật không phải "nhà lành" nha, câu nào câu đó âm hiểm…khặc khặc, nhầm, là sắc bén.
"Ra là vậy. Cũng không biết Minh Yên giờ ở đâu nhỉ?"
"Ha ha…"
"Ha ha là ý gì?"
"Ha ha…"
Hai người cứ thế chậm rãi bước đi, tay vẫn trong tay.
Chỉ có một chút khác biệt so với lúc ra khỏi Duyên Các, đó là thân ảnh họ càng ngày càng sát lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.