Chương 147: Hắn cũng nhìn ra?
Trung châu, 12h, khu vực sân bay.
Nhật Lâm vừa đi vừa nhắn tin cho Thái Quân.
[Nhật Lâm: Aloo, anh đang ở sân bay. Khoảng hai giờ nữa anh tới.]
[Thái Quân: Hic… anh tới muộn vậy. Hai giờ nữa em còn trong đạo quán. Để em nhờ chị Vi đến đón anh nha.]
Nhật Lâm nghe vậy liền khởi lên hứng thú, hắn hỏi:
[Nhật Lâm: Đạo quán? Là nơi tu đạo hay luyện võ phải không?]
Thế giới này cũng có các dạng lý luận như đạo gia, thượng vàng hạ cám đủ loại. Và cũng như kiếp trước, lý luận cao siêu thì không ít, nhưng cho tới nay thần tiên một mống cũng không thấy.
[Thái Quân: He he, nơi này cũng không phải dạng vừa đâu. Luận đạo, tu luyện hay chiến đấu đều có. Lát nữa chị Vi sẽ dẫn anh qua xem rồi đón em luôn.]
[Nhật Lâm: Ok em!]
Nhật Lâm cất điện thoại vào túi, chậm rãi đi tới băng ghế ngồi chờ.
Công việc nơi đây đã xong. Khi nãy Hoàng Lan cũng đã gọi điện cho hắn nói kết quả, cũng chính là kẻ chủ mưu.
Đó là…tên tác giả mà công ty định ký hợp đồng kia.
Sự việc là như vầy.
Tên này khi trông thấy cô gái kia trong lần tới thử vai thì sinh tâm ham muốn. Hắn dùng vai nữ chính để ép nàng chấp nhận quy tắc ngầm, nếu không nghe theo thì sẽ gây áp lực khiến bên đây đổi người.
Nhưng ai ngờ nàng ta cũng cương liệt, thà mất sự nghiệp chứ nhất quyết không chịu sa đọa.
Hắn cũng hết cách. Mặc dù mạnh miệng nói sẽ yêu cầu đổi người, nhưng lúc trước đã đồng ý, giờ muốn đổi cũng phải có lý do đường hoàng.
Nhưng cô gái này cũng mới vô nghề không quá lâu, danh tiếng cũng rất tốt, thân không hề mang vết bẩn nên cũng khó ra tay.
Hắn bèn nghĩ ra một cách, đó là cấu kết với người quản lý của nàng, thuê thám tử làm những chuyện này. Người quản lý cũng là kẻ hám danh và hám lợi, một bên khuyên nàng ta, một bên âm thầm tìm kiếm "đối tác nghe lời" khác.
Cũng vì vậy mà hành trình của nàng đi đâu, làm gì tên thám tử đều nắm.
Có quản lý trợ giúp, hắn dễ dàng tìm được những địa điểm không có camera giá·m s·át để chụp lén.
Hình ảnh chụp được, hắn cũng chỉ chỉnh sửa qua loa. Chủ yếu là tạo phốt để kiếm cớ chứ không hi vọng ai tin vào.
Nơi Nhật Lâm phát hiện cũng không phải nhà của hắn mà chỉ là một địa điểm làm việc. Sau khi cảnh sát tra ra và ập vô nhà kiểm tra, mọi bằng chứng trực tiếp đều tìm được.
Thế là kết thúc!
"Haizzz, cũng là tội cô gái kia. Mất đi một cơ hội trở thành minh tinh." Nhật Lâm thở dài lắc đầu.
Loại tác giả có đạo đức tồi tệ này, dù không bị phong sát hoàn toàn nhưng cũng đừng hòng có ai dám mua bản quyền của hắn nữa. Sau khi ra tù, cả đời này bị "ép" phong bút là chắc chắn. Đừng hòng ngóc đầu trở lại.
Qua một vài giây, Nhật Lâm lại mỉm cười:
"Nhưng chỉ là tạm thời. Cô Hoàng Lan cũng rất thưởng thức tính khí của cô ta, sớm hay muộn cũng sẽ thành thôi. Có khi nhân họa lại đắc phúc."
Được quyền chủ tịch chú ý, nếu nàng ta đủ năng lực, tương lai vị trí Thiên Hậu cũng có một chỗ cho nàng.
Để chuyện này qua một bên, Nhật Lâm nhắm mắt dựa vào ghế nghỉ ngơi.
…...
Trung Châu, 4h giờ địa phương.
Nhật Lâm vừa bước ra khỏi cổng sân bay liền thấy một cái tay vẫy lia lịa.
"Anh Lâm, bên này!"
Nghe có người gọi tên mình, Nhật Lâm quay sang nhìn thì phát hiện chính là Tường Vi. Hắn mỉm cười bước tới:
"Chào em! Đi một mình hả?"
"Hì, dạ không? Em đi với chị Bích Ngọc." Tường Vi trả lời, sau đó híp mắt, nhìn phản ứng của Nhật Lâm.
Quả nhiên sau khi nghe được có Bích Ngọc đi cùng, Nhật Lâm giật mình sửng sốt:
"Cô ấy cũng tới?"
Hắn quả thật rất kinh ngạc. Trong ấn tượng của Nhật Lâm, nàng này hẳn là đang ở trong phòng làm việc chờ hắn tới chứ không phải đích thân tới đón thế này.
Cũng không phải Bích Ngọc chảnh chọe gì, nhưng đây là phong cách của nàng. Thay vì tốn thời gian đi đón người, chi bằng ở một chỗ suy nghĩ làm sao xử lý công việc.
Tường Vi nghe hắn hỏi liền đắc ý bật cười:
"Ha ha, em biết ngay mà. Ai mà nghe như vầy cũng sẽ cho rằng tai mình có vấn đề."
"..."
"Hì, anh đừng ngại. Em lúc đầu nghe chị Ngọc nói vậy cũng tưởng mình nghe nhầm."
"..." Hắn có ngại đâu?
Thấy Nhật Lâm đã "thích ứng" Tường Vi cũng dừng chọc ghẹo, mỉm cười nói:
"Được rồi, ra xe thôi. Chị đang chờ ở ngoài."
Nói xong, nàng liền đi trước dẫn đường.
Vài phút sau, hai người ra tới bãi giữ xe. Nơi đây ngoài một chiếc xe sang trông khá nổi bật ra, những chiếc còn lại đều là cùng một màu sắc đen tuyền.
Nhật Lâm liếc nhìn xung quanh, nhận ra khu vực này đã được Bích Ngọc "bao" hết, chỉ có xe của nàng và nhóm bảo vệ.
Bích Ngọc lúc này cũng đã đứng bên ngoài xe. Thấy Nhật Lâm tới, nàng mỉm cười, chủ động đưa tay ra.
"Chào anh!"
"Chào cô!" Nhật Lâm bắt tay nàng một chút, sau đó liền buông.
Bích Ngọc thu tay lại. Thấy Nhật Lâm trước đó để ý đến nhóm bảo vệ, nàng liền cười nói:
"Hình ảnh của tôi thường xuyên xuất hiện trên báo chí, nếu lộ mặt bên ngoài thì mọi người sẽ dễ dàng nhận ra. Có bọn họ đi theo cũng an tâm."
"Thì ra là thế! Như vậy cũng khá là mệt mỏi nhỉ."
"Cái này cũng tùy cảm nhận mỗi người thôi. Tính chất công việc của tôi như thế, chuyện này không thể tránh được, riết rồi cũng quen. Cũng không thấy có vấn đề."
"Ừm! Cô nói đúng!" Nhật Lâm gật đầu đồng ý.
"Ok, chúng ta lên xe thôi. Tường Vi lái đi." Xã giao qua đi, Bích Ngọc cũng kêu mọi người lên xe.
"Yeah, ok chị!" Tường Vi reo lên, sau đó quay sang Nhật Lâm "tố": "Em lấy bằng gần tháng nay rồi, nhưng ít khi được chị Ngọc cho lái. Cũng chỉ có trường hợp này, có nhiều người hộ tống mở đường thì chị mới dám để em làm tài xế."
Bích Ngọc đang mở của sau chuẩn bị ngồi vô, nghe Tường Vi nói thế liền liếc:
"Hừ! Còn biết mình mới lấy bằng chưa tới một tháng? Hôm bữa nếu chị không cản, em với Thái Quân có phải là tính đi đua xe?"
Tường Vi bất mãn chu mỏ:
"Chị nghĩ oan cho em. Em chỉ là tính đi xem người ta đua thế nào thôi. Có nhóm bảo vệ đi theo, em có dám nghĩ vậy cũng vô dụng."
"Bớt nói nhảm. Lên xe!"
Nhật Lâm nhìn hai chị em đấu khẩu cười không nói, nhanh chóng leo lên ghế trước.
Bích Ngọc vẫn là tính cách này, luôn thích khống chế mọi việc trong tay.
Vài giây sau, đoàn xe khởi hành. Hai chiếc xe của nhóm bảo vệ bắt đầu lăn bánh đi trước mở đường. Những chiếc còn lại theo sát xe hắn đang đi ở chỉnh giữa.
Trên xe, Nhật Lâm do dự một chút rồi nói:
"Chúng ta có phải qua đón Thái Quân?"
Thái Quân trước đó có hẹn hắn tại cái đạo quán nào đó. nhưng bây giờ có Bích Ngọc ở đây, Nhật Lâm không biết hiện tại có phải đi tới đó không. Nếu là không, hắn cũng phải nhắn Thái Quân một tiếng, kẻo đối phương đợi.
Bích Ngọc hiểu ý hắn nên nói:
"Chúng ta qua đón nó luôn. Cũng sắp đến giờ về rồi."
Nhắc tới đạo quán, Tường Vi bỗng trở nên phấn khích, nàng vừa lái vừa giới thiệu:
"Đạo quán này cũng hay lắm á anh. Giờ mình tới đó vẫn còn dư khoảng hơn nữa tiếng, trong đó hiện đang đăng đàn giảng đạo. Lát anh vô xem thử đi, biết đâu có thể lĩnh ngộ gì đó, trực tiếp đột phá cảnh giới cũng không chừng."
"Ồ! Thật sự có thể làm được?" Nhật Lâm tỏ ra nghi ngờ.
Lĩnh ngộ thứ này thật dễ ăn như vậy?
"E hèm…là thế này." Bị bắt đúng mạch, lại thấy chị hai cũng không cản, Tường Vi liền bắt đầu thao thao bất tuyệt:
"Đạo Quán này tên là Vi Thiên. Nó tồn tại cũng hơn năm mươi năm rồi. Danh tiếng ban đầu khá bình thường, cũng chỉ có một số người mộ đạo, hằng năm tới đây thắp hương cúng vái mà thôi."
"Nhưng từ khi công pháp trong Không Gian Ảo truyền ra, nó liền trở nên nổi tiếng. Mà không chỉ nó, những đạo quán hay võ quán khắp nơi trên Hồng Nhật Tinh đều như vậy. Tại đây, Vi Thiên là nổi tiếng nhất."
"Bây giờ mỗi ngày đều có không ít người tới đây tham gia nghe đạo và tu luyện. Mặc dù em và Thái Quân chưa tận mắt chứng kiến, nhưng nghe nói trong "nội bộ" của bọn họ đã có vài người vì cảm ngộ đạo trời mà trực tiếp đột phá rồi."
"Ngộ đạo trời sao? Cụ thể là làm thế nào vậy?" Nghe tới đây, Nhật Lâm cũng cảm thấy chuyện này khá thú vị.
Ngộ đạo nha! Đây chính là đỉnh cấp hack chiêu trong truyền thuyết, một bước thăng tiên. Mặc dù không quá tin tưởng, nhưng Nhật Lâm cũng tò mò những người này ngộ kiểu gì.
Tường Vi như dư đoán được Nhật Lâm sẽ hỏi thế, nàng búng tay cái tách, đắc ý "khoe":
"He he, cái này em rành. Có một vài video hiếm hoi quay về việc này được lan truyền trên mạng, sau đó ngay lập tức bị gỡ xuống. Nhưng em và Thái Quân sau bao phen cực khổ, cuối cùng cũng đã "sưu tầm" được một cái."
Nàng nói xong, cũng không đợi Nhật Lâm hỏi tới liền chủ động cầm lấy điện thoại, dùng khẩu lệnh mở ra file video và đưa Nhật Lâm xem.
Nhật Lâm cũng không khách sáo, đưa tay cầm lấy và mở ra.
Chất lượng video khá tệ và không có âm thanh. Có thể là người up lên cố tình làm thế nhằm giữ bí mật.
Lúc này trên màn hình là một ông lão trạc cỡ 70 đang nằm trên võng, tay cầm lấy quạt phe phẩy. Tướng tá phong cách của hắn cũng khá giống vị Duyên Lão ở thành Thanh Loan kia. Một bộ tiên phong đạo cốt.
Hắn hiện đang giảng đạo cho những người trong đạo quán.
Những người này, cũng xuất hiện trong màn ảnh với đủ loại phong cách. Có người ngồi xếp bằng, có người nằm võng, có người ngồi trên bàn đá uống trà v.v... Nhưng tất cả bọn họ đều có chung một đặc điểm, đó là thoải mái thư giản.
Nhìn tới đây, Nhật Lâm bất giác cau mày, cảm thấy không ổn. Nhưng hắn vẫn lựa chọn xem tiếp.
Nào biết ở phía sau, Bích Ngọc cũng đang chăm chú nhìn hắn dò xét.
Trông thấy phản ứng của Nhật Lâm, nàng bỗng nhớ lại những kết luận của người kia khi được cho xem những thứ này.
"Không lẽ hắn cũng nhìn ra?"