Chương 148: Lừa đảo
"Thế nào anh?" Thấy Nhật Lâm xem xong video mà không có thốt lên trầm trồ như mong đợi, thậm chí ngay cả một lời nhận xét cũng không có, Tường Vi thất vọng hỏi.
"A… cái này hả? Anh thấy có gì đó sai sai." Đang cúi đầu suy nghĩ, Nhật Lâm nghe nàng hỏi bèn ngẩng lên cười đáp.
"Ồ, anh thấy sai chỗ nào vậy?"
Đây là tiếng của Bích Ngọc. Chở mãi không thấy Nhật Lâm đưa ra nhận xét, nàng cũng nôn nóng, không kìm được xen vào.
Thái Quân hiện đang rất yêu thích Đạo quán này, cũng đang tìm cách để trở thành thành viên chính thức của họ.
Chuyện này tuy Tử Băng nói sẽ hỗ trợ xử lý, nhưng… em nàng cũng đã tham gia nơi này một thời gian rồi. Muốn nó dứt ra cũng không dễ.
Nàng cũng không muốn làm căng!
Thái Quân hiện tại đang trong giai đoạn tâm lý p·hản đ·ộng, nếu không có đủ chứng cứ, chỉ sợ nói gì cũng không nghe. Thậm chí có khi còn phản tác dụng. Mà nếu phải chờ, chỉ sợ lại xảy ra đủ thứ phiền phức.
Đạo Quán kia trước đây cũng không có bối cảnh, nhưng hiện tại đã khác. Rất nhiều tiểu thư công tử của các công ty tập đoàn lớn cũng tới tham gia, muốn bưng cũng không dễ.
Chỉ có liên minh ra tay là ổn thỏa nhất.
"Cô cũng xem rồi?" Nhật Lâm nghe tiếng Bích Ngọc liền quay lại hỏi.
Bích Ngọc gật đầu đáp:
"Ừm! Tôi cũng đã xem, và cũng đưa cho vài người để hỏi ý kiến. Nó…."
Nói tới đây, nàng lại ngập ngừng.
Nhật Lâm thấy vậy liền giúp nàng nói nốt:
"Là giả!!!"
"Hả?"
Hai tiếng kêu bật thốt lên.
Nhật Lâm cười cười, quay đầu nhìn lại phía trước.
Suy nghĩ của Bích Ngọc, hắn nhìn ra được. Đã Bích Ngọc hi vọng hắn nói, vậy hắn nói.
"Sao anh biết là giả?"
Bích Ngọc lúc này cũng không che dấu, nàng hỏi thẳng. Tường Vi vốn cũng định hỏi, nhưng nghe chị nói trước bèn im lặng chờ đợi câu trả lời.
"Chẳng ai không chú tâm lĩnh ngộ mà đột phá cảnh giới được!" Nhật Lâm đáp gỏn lọn.
Đúng vậy, chẳng ai làm được!
Trong video, khi ông lão đang giảng thì lần lượt có hai người đột nhiên nhảy bùng lên, tạo ra vài dấu hiệu cho thấy đã đột phá.
Sau đó, người quay video cũng cho hiện vài câu bình luận. Đại ý nói những người này cách đây khoảng vài tiếng có kiểm tra cảnh giới, xác nhận chưa từng đột phá. Muốn biết thực hư thì hãy chạy tới Đạo quán xem là được.
Kết quả thì đúng là như vậy. Cảnh kiểm tra này cũng có tổng hợp trong video, trong đó cũng có rất nhiều người ra mặt làm chứng, không thể giả được.
"Nhưng trong video, có rất nhiều người đã chứng minh mà?" Bích Ngọc lúc này cũng nhắc lại.
Nhật Lâm lắc đầu:
"Tôi là nói, chẳng ai không chú tâm lĩnh ngộ mà đột phá cảnh giới được. Chứ không nói cảnh giới của họ là giả. Nhưng cái này làm đơn giản. Mỗi ngày kiểm tra công khai, sau đó nếu may mắn có ai đột phá thì chưa vội thông báo mà lập tức quay video trước. Tiếp theo là nhanh chóng đưa lên mạng, mọi người tới kiểm tra liền ổn."
Nhật Lâm vừa nói xong, Tường Vi bỗng siết chặt vô lăng, mặt tràn đầy tức giận kêu lên:
"Bọn l·ừa đ·ảo. Thế mà chị em em lại tin tưởng chúng bấy lâu nay. Tụi em thật là ngu ngốc."
Nàng không hề nghi ngờ lời nói của Nhật Lâm. Giữa hắn và đạo quán, nàng lựa chọn hắn, người từng cứu mạng hai chị em nàng.
Nhật Lâm liếc nhìn sang nàng, cười nói:
"Người ta đã muốn l·ừa đ·ảo, đương nhiên là có tính toán chuẩn bị. Nếu chưa trải qua, thế nào thời gian đầu cũng bị dính. Từ từ cũng sẽ nhận ra thôi."
"Hả, ý anh là anh từng bị rồi?" Tường Vi nghe hắn nói thế liền nhanh chóng tỉnh táo, đem sự tức giận vừa rồi vứt hết ra sau đầu, hào hứng hỏi hắn.
"Khà khà… đương nhiên là…chưa!"
"Anh…hứ!" Tường Vi lại tức giận, nhưng lần này với nguyên nhân khác hẳn.
Bích Ngọc ở phía sau bỗng trầm mặc, nhìn Nhật Lâm thật sâu. Người này, chỉ với vài câu nói đơn giản mà đã có thể dập tắt cảm xúc tiêu cực trong lòng Tường Vi.
"Hắn…quá kinh khủng!"
Hít sâu một hơi, nàng mở miệng hỏi:
"Thật chẳng thể làm như vậy được sao?"
Tử Băng cũng chỉ cho rằng đây rất có thể là giả, nhưng nàng cũng không thể chứng minh. Chỉ là cảm thấy như vậy.
Nếu Nhật Lâm cũng có cùng nhận xét như nàng, vậy chuyện trước mắt là làm sao chứng minh. Sau đó đem Thái Quân lôi ra.
Những sơ hở vừa nói lúc nãy chỉ nói lên được video này không đáng tin cậy mà thôi, cũng không chứng minh họ l·ừa đ·ảo.
Vì Đạo Quán cũng chưa từng xác nhận chuyện này, họ chỉ là khiến cho mọi người nghĩ vậy mà thôi. Nhiêu đó chỉ sợ chưa đủ lôi Thái Quân ra.
Nhận ra sự nghiêm túc của Bích Ngọc, Nhật Lâm cũng không tiếp tục đùa giỡn, hắn trầm giọng:
"Quả thật nghe giảng hay xem công pháp, xem sách gì gì đó thì có thể giúp người ngộ đạo. Nhưng, đó là phải nghe, phải xem. Còn cô nhìn tình huống trong video, một bầu không khí thật thanh cao, thật thoát tục. Đây là cố ý gây ra, làm cho người xem mê mẫn."
"Nhưng nó vô ích. Muốn ngộ thứ gì, trước phải biết, phải nghe về thứ đó. Cô muốn biết lái xe, vậy phải nhìn, phải học, phải chú tâm. Không thể dùng thái độ qua loa rồi lấy cớ cho mình là thiên tài, nghe loáng thoáng là đủ."
"Cũng không thể nói do thầy giỏi, thấy giỏi mà trò không thèm chú tâm thì dạy vô ích. Đây là phản giáo dục, cũng phản khoa học."
Nhật Lâm nói tới đây liền dừng lại.
Lúc này, hai chị em Bích Ngọc và Tường Vi lại có hai biểu hiện khác nhau.
Ánh mắt Tường Vi phảng phất như đang có những vì sao lấp lánh lượn quanh, sùng bái nhìn hắn. Còn Bích Ngọc, nàng lại cau mày.
Mặc dù nội dung vừa rồi cũng không có gì khó hiểu, Nhật Lâm nói rất rõ ràng, cũng nói đúng điểm chính yếu. Đó là thái độ học tập của những người kia thật không ổn.
Có điều…
"Anh nói đúng! Nhưng nếu họ cứ cắn vào cái lý thiên tài thì sao? Cũng không thể chứng minh chuyện này không thể xảy ra." Bích Ngọc nói ra điểm mấu chốt.
Nhật Lâm nhún vai:
"Đúng vậy! Nếu họ cắn chặt, vậy cũng chịu."
Hắn cũng không phản bác.
Thiên tài, chính là có thể tùy tiện như vậy.
Thật ra hắn có thể nói thêm vài thứ, nhưng đối với chuyện chứng minh cũng không quá hữu ích.
Tu đạo, ai tu nấy biết.
Vì hắn đã đi qua, nên hắn biết.
Còn Bích Ngọc bọn họ chưa đi qua. Dù hắn nói có hay cỡ nào thì họ cũng chỉ cảm thấy có lý mà thôi, cũng không "thật sự" biết.
…...
Két!
Tường Vi đem xe vào bãi đậu, sau đó tắt máy, bước ra cửa xe liền đi. Nàng vừa đi vừa tức giận nói:
"Chúng ta tới rồi. Còn khoảng hơn một tiếng nữa, cũng kịp coi một chút. Hừ, để xem lần này bọn hắn lại giở trò gì."
Đối với chuyện bị lừa gạt, Tường Vi rất là canh cánh trong lòng. Thường ngày nàng hay khoe với chị Ngọc là đã tìm được nơi luyện tập tốt, muốn chị khen một câu mình rất giỏi các kiểu.
Ai ngờ lại sụp hầm!!!
Quá mất mặt.
Mà cứ như vậy, biết bao giờ hai chị em nàng mới có thể trưởng thành, phụ giúp chị mình đây?
Đúng vậy, là phụ giúp, chứ không phải vượt mặt hay đánh mặt.
Tính cách của Bích Ngọc hai chị em nàng thừa biết, nhưng cũng chưa từng trách móc hay hờn giận gì chị. Hai người bề ngoài mặc dù tỏ ra ngang bướng, nhưng trong lòng đối với chị mình luôn luôn kính trọng và biết ơn.
Từ lúc chuyện kia xảy ra, cả cái cơ đồ này đều là do mình chị gánh hết, chưa từng than vãn. Có lẽ Bích Ngọc vốn cũng thích như thế, nhưng cũng không đại diện nàng và Thái Quân cho rằng đây là chuyện đương nhiên.
Nếu đổi lại là nàng, mặc dù có lẽ sẽ vẫn như chị, cố gắng gồng gánh. Nhưng chắc chắn trong lòng sẽ có gút mắt, sẽ có oán hận.
Những người kia gây ra lỗi, bây giờ lại bắt nàng phải gánh, phải chống. Phải vì cả cái gia tộc mà cố gắng bán mạng. Tại sao chứ?
Nàng biết trách nhiệm của mình, nhưng không đại biểu nàng đồng tình với tội lỗi của những người kia.
Nhưng Bích Ngọc thì không như vậy, nàng lại vui vẻ mà làm, cũng vui vẻ chịu đựng.
Bích Ngọc tuy bề ngoài luôn tỏ ra lạnh lùng, luôn thể hiện là vì yêu thích thương trường nên mới làm. Nhưng sâu bên trong, Tường Vi và Thái Quân đều biết, chị mình cũng thật sự là vì gia tộc.
Cạch!
Nhật Lâm đóng cửa xe, mỉm cười bước theo. Hắn biết là Tường Vi muốn tìm ra chứng cứ để chứng minh đám này là l·ừa đ·ảo.
Nhưng nào có dễ vậy!
"Cũng đừng hi vọng gì nhiều. Có thể làm lớn như vậy, không có cái đầu là không được. Những sơ hở kia có lẽ họ cũng biết, nhưng vì để gia tăng sự hấp dẫn, họ sẵn sàng mạo hiểm. Cũng như chị em nói, cắn chặt hai từ Thiên tài là được."
Bích Ngọc đi sau cùng, nàng nhìn bóng lưng của hắn, lắc đầu thở dài:
"Hắn cũng không có cách. Xem ra chỉ có thể chờ đợi tin của Tử Băng rồi."